Vương Quốc Hoa không nhịn được cười, đúng là con kiến mà gan to như voi, càng là người bên dưới thì càng dám làm loạn.
- Anh không sợ tôi kiện anh chấp pháp sai lầm sao? Vương Quốc Hoa không giận mà còn cười. Đối phương nghe vậy cười lạnh nói: - Phạm pháp hay không mày đi vào sẽ biết.
- Một thằng công an dự bị mà nghĩ mình là trưởng phòng công an sao? Nghĩ tôi sẽ đi theo ư? Vương Quốc Hoa vẫn cười cười nhìn y. Lúc này Liên Quốc Thắng không nhịn được kêu lên. - Cậu, nói nhiều với nó làm gì. Đánh nó cho cháu. Lúc nói chuyện Liên Quốc Thắng lại hơi rên lên vì đau.
- Dù là trưởng phòng ở đây tao vẫn sẽ bắt mày. Người đàn ông trọc đầu vừa dứt câu đằng sau đã vang lên một giọng lạnh như băng: - Vậy mày bắt cho tao xem. Tao thấy mày cũng bắt luôn tao đi.
Tên trọc quay đầu lại thấy rõ là ai nói chuyện lập tức không còn khí thế. Y gật đầu cúi người nịnh nọt: - Trưởng phòng, ngài đến.
- Tao có phải đến không đúng lúc ảnh hưởng đến mày phát uy không? Cổ Tuần lạnh lùng nhìn đối phương.
Tên trọc đầu đổ mồ hôi, y giải thích: - Ngài hiểu lầm rồi, tôi nhận được quần chúng báo tin nên vội vàng đến đây.
- Nhận báo tin? Anh có tư cách gì mà dẫn đội tới đây? Ai là cảnh sát dẫn đội? Ra đây cho tôi. Cổ Tuần uy nghiêm nhìn một vòng.
- Trưởng phòng, ngài nghe tôi giải thích, tôi .. Tên trọc còn định giải thích nhưng không ngờ Cổ Tuần xua tay nói: - Tôi không muốn nghe anh giải thích, tôi tận mắt thấy anh một mình dẫn đội đi ra, đây là hành vi vi phạm kỷ luật cảnh sát, còn uy hiếp người trước mặt tôi, anh coi quy định pháp luật ở đâu?
- Trưởng phòng, tôi … Tên trọc gần như muốn khóc, đội dự bị là gì Cổ Tuần còn không biết sao?
- Xảy ra chuyện gì mà vây hết cửa nhà tôi thế này? Có còn để người khác làm ăn không? Lúc này bố Chung Tiểu Nhã – Chung Văn Sinh chen vào.
Phòng lao động nay đã khác trước, Chung Văn Sinh bị Cảnh Chí Tân xa lánh vứt vào vị trí phụ trách hậu cần. mặc dù đãi ngộ là cấp phó trưởng phòng nhưng gần đây đều là ngồi trông một đống đồ thể dục thể thao. Chính vì thế Chung Văn Sinh mới muốn chuyển đơn vị, mới muốn lấy con gái ra làm thứ để trao đổi.
Trong hội nghị cán bộ toàn phòng hôm nay có một phó trưởng phòng trẻ tuổi mới tới. Chung Văn Sinh còn đang suy nghĩ có phải tìm cơ hội dựa vào không? Người từng này tuổi như y thì có lẽ cả đời vẫn ở chức phó trưởng phòng. Người ở nhà nước chỉ cần không về hưu thì ai không muốn tiến bộ? Chung Văn Sinh là không có cơ hội, có cơ hội phải nắm. Có quyết định, Chung Văn Sinh cố lấy dũng khí đến văn phòng Vương Quốc Hoa, không ngờ người ta rời đi. Không may hành vi này của y bị chánh văn phòng lão Nhâm nhìn thấy làm y đỏ mặt phải đi ngay.
- Còn có cảnh sát? Nhà tôi làm gì phi pháp sao? Cảnh sát không thể tùy tiện vây cửa nhà người khác như vậy chứ?... Chung Văn Sinh đang tức tối thấy có cơ hội phát tiết nhưng không ngờ lại nhìn được gương mặt quen thuộc. vẻ tức giận trong nháy mắt biến mất, lập tức hóa thành vui mừng. Y đi lên đưa hai tay ra. - Ôi, đây không phải trưởng phòng Vương sao? Tôi là lão Chung ở bên hậu cần, hôm nay phong thái của trưởng phòng ở hội nghị làm cho mọi người đều kính phục. Ngài đứng đây làm gì, mau vào. Vừa nói Chung Văn Sinh còn trừng mắt nhìn ả vợ đang trợn mắt há mồm. - Bà còn đứng đây làm gì, trưởng phòng Vương đến mà không mời vào, để lãnh đạo đứng ngoài cửa còn ra thể thống gì.
Vương Quốc Hoa đúng là không nhận ra Chung Văn Sinh. Phòng lao động nhiều người như vậy, ai có thể nhớ được đối phương là ai? Chẳng qua Vương Quốc Hoa có thể khẳng định đây là bố của Chung Tiểu Nhã.
- Lão Chung, tôi có việc cần xử lý ở đây, để lát nữa đi. Vương Quốc Hoa khách khí nói, mắt cũng lơ đãng nhìn ả vợ. Ả ta vừa nãy còn cứng mồm, lúc này gần như muốn ngất.
- Vâng, vâng, ngài cứ làm. Chung Văn Sinh tưởng Vương Quốc Hoa đến nhà mình, điều này có nghĩa cơ hội đã tới. Vương Quốc Hoa chủ trì mảng vận chuyển lao động, đây là công việc quan trọng nhất của phòng, là công việc mà huyện ủy chú trọng. Chỉ cần dựa vào con thuyền này ngày sau sẽ có phần thưởng không ít, không nói thăng quan nhưng tốt xấu có thể thay đổi hiện trạng bây giờ.
Vào nhà, ả vợ cẩn thận đi tới nhỏ giọng nói: - Lão Chung, vừa nãy người kia… ôi, Tiểu Nhã, con nói đi.
Chung Tiểu Nhã đi tới nhỏ giọng nói: - Vương Quốc Hoa kia là trưởng phòng chỗ bố làm?
- Ồ? Con còn biết hắn? Đúng thế, hôm nay mới đến nhận chức phó trưởng phòng kiêm bí thư đảng ủy. Sao? Trưởng phòng Vương đến nhà thăm tôi mà hai người không vui? Chung Văn Sinh có chút đắc ý. Trưởng phòng chủ động tới nhà nói rõ mình sẽ phát đạt.
- Bố, hắn không phải đến thăm bố mà chuyện như thế này. … Cổ Tuần thấy Vương Quốc Hoa đuổi Chung Văn Sinh đi liền đi tới nói: - Trưởng phòng Vương thông cảm, đều do tôi quản người không nghiêm, lát tôi sẽ bày rượu tạ tội.
Thái độ này của Cổ Tuần càng làm Liên Quốc Thắng và tên trọc sợ hãi. Vừa nãy Chung Văn Sinh biểu diễn đã làm bọn họ run sợ, thái độ của Cổ Tuần còn giống nhưng rất kiêng kỵ đối phương.
Ngay lúc tên trọc lo sợ, một người đàn ông trung niên mặc sơ mi trắng từ xe ba bánh nhảy xuống, từ xa đã gọi: - Quốc Thắng, Quốc Thắng, con không sao chứ?
Người đến thấy Cổ Tuần liền vui vẻ nói: - Lão Cổ cũng ở đây, vậy thì hay rồi. Con tôi bị người đánh gần chết, tôi nhận được điện của ông cậu nên vội vàng chạy tới.
Cổ Tuần thấy đối phương liền sa sầm mặt lại: - Lão Liên, anh tới đúng lúc đó. Em vợ anh vi phạm kỷ luật cảnh sát, một mình dẫn đội, tôi đang định xử lý. Lần này đừng trách tôi vô tình. Tôi cũng là tốt cho y.
- Hả? Đối phương há hốc mồm, sao lại đảo ngược thế này?
- Lão Cổ, anh làm gì vậy? Quan hệ mấy chục năm của chúng ta, anh … Cổ Tuần vội vàng ngắn lời. - Chuyện này không thể trách tôi, muốn trách thì trách anh dạy con không nghiêm.
Lúc này một đột cảnh sát chạy đến hiện trường, Cổ Tuần lớn tiếng nói: - Mang mấy người này về.
- Lão Cổ. Bố Liên Quốc Thắng thấy con mình và em vợ bị bắt nên hét lớn.
- Anh rể. - Bố. Tên trọc và Liên Quốc Thắng đều kêu lên, trưởng phòng Liên ngăn cảnh sát nói: - Không cho bắt, tôi xem các người ai dám bắt.
Cổ Tuần thở dài một tiếng đi lên nhỏ giọng nói: - Lão Liên, anh quay đầu lại nhìn nếu không hối hận không kịp.
Cổ Tuần quay đầu lại thấy rõ là ai đứng đối diện không khỏi giật mình: - Không phải là con tôi đánh với hắn chứ?
- Trưởng phòng Vương, sao anh lại ở đây? Đã ăn trưa chưa vậy? Chưa thì tôi mời, kêu cả lão Cổ nữa. Tôi là bạn lâu năm với lão Cổ. Trưởng phòng Liên phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt đi tới.
Vương Quốc Hoa nhẹ nhàng chạm tay rồi thu lại. - Hiệu trưởng Liên khách khí quá, ở đây mới xảy ra chuyện, cảnh sát còn tiếp ahanj điều tra. Mời khách hay không không cần nói, trước lúc còn ở Nhất trung anh giúp tôi không ít.
Trưởng phòng Liên lập tức hiểu ra sự việc. Vương Quốc Hoa gọi mình là hiệu trưởng chính là nói đến chuyện trước kia. Y cố bình tĩnh nói: - Có phải là anh có xung đột với thằng con tôi không?
Vương Quốc Hoa nói: - Thực ra cũng không có việc gì lớn, thanh niên dễ xúc động, giải thích hai câu không rõ là đánh thôi.
Vương Quốc Hoa nói hời hợt nhưng trưởng phòng Liên lại biết không phải thế. Liên Quốc Thắng là loại người gì thì y biết rõ. Mẹ nó chứ, mày ăn hiếp ai không làm, lại nhằm vào ngôi sao chính trị mới nổi của huyện Nam Sơn này.
- Không cần làm phiền cảnh sát, trưởng phòng Vương, tôi xin lỗi anh. Trưởng phòng Liên nói xong liền xoay người đi tới trước mặt Liên Quốc Thắng vung tay tát hai cái. Biết sao được, không tát thì ai biết mấy hôm nữa mình có mất việc không? Mặc dù là tát hai cái nhưng trưởng phòng Liên vẫn lo lắng, chính trị luôn là kẻ tiểu nhân. Vương Quốc Hoa hôm nay có địa vị gì ở huyện ủy? Muốn xử mình thì chỉ cần nói vài câu với bí thư Tằng là xong.
- Thằng súc sinh còn không biết quỳ xuống xin lỗi.
Liên Quốc Thắng còn tưởng mình nghe lầm, y khó tin nhìn bố. Bị tát là việc nhỏ, bố đánh con là bình thường, không ngờ còn quỳ xuống xin lỗi. Liên Quốc Thắng không hiểu, thanh niên muốn mặt mũi. Ngay lúc này từ trong nhà một người phụ nữ tóc tai bù xù chạy ra nhưng nửa đường đã bị túm về. Ả ta gào lên: - Đừng đánh, tôi đâu biết đó là lãnh đạo Phòng lao động.