Phù Diêu

Chương 6: Bạn bè

Vương Quốc Hoa cười cười không nói. Lưu Linh đi lên nhỏ giọng nói:
- Đây là số điện thoại nhà mình, bạn có thể cho cách liên lạc không?
Lưu Linh vừa nói vừa đưa tới một tờ giấy.

- Nhà tôi ở miền núi nên không có điện thoại. Chờ tôi về xác định làm ở đâu sẽ liên lạc với bạn.
Vương Quốc Hoa đột nhiên cảm thấy mình có thể có chuyện gì đó với cô gái này.

- Như vậy à, đi một chút có được không?
Lưu Linh vừa nói vừa quay đầu lại nhìn xung quanh. Đám bạn học còn đang bận chụp ảnh lưu niệm nên không ai chú ý đến hai người.

Thế giới này rất thực tế, trụ cột kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng. Theo Vương Quốc Hoa biết thì chưa từng có nữ sinh nào vô duyên vô cớ chủ động mời cả. Vương Quốc Hoa không cho rằng Lưu Linh là si mê mình, có lẽ chỉ là chút ấn tượng tốt mà thôi.

- Rất vinh hạnh.
Vương Quốc Hoa cười cười đưa tay ra mời.

Hai người cứ lặng lẽ đi trong vườn trường như rất hưởng thụ cảm giác này, cả hai không ai muốn phá vỡ sự yên lặng đó. Hai người không hẹn mà cùng nhìn đối phương và nở nụ cười.

Lưu Linh có chút buồn nhỏ giọng nói:
- Có người nói bốn năm đại học nếu không yêu thì chẳng khác phí phạm bốn năm, bạn xem bọn họ đi.

Một cô nữ sinh ở trong rừng vừa lau nước mắt vừa chạy, đây là dấu hiệu một cuộc tình đến lúc kết thúc.

- Bạn có tin vào việc vừa thấy đã yêu không?
Lưu Linh đột nhiên đổi giọng, nói xong cô giương mắt nhìn Vương Quốc Hoa, hô hấp cũng dồn dập hơn.

- Nhà tôi là khu vực miền núi nghèo ở tỉnh Giang Nam, bố mẹ là nông dân luôn vất vả vì con cái.

- Trả lời mình.
Lưu Linh cắt ngang câu nói của Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa im lặng không nói gì. Các vị trí tốt đã có không ít đôi chiếm lấy. Lưu Linh từ phía sau xông về trước túm lấy tay Vương Quốc Hoa.

- Bạn trả lời mình.

Vương Quốc Hoa quay đầu lại bình tĩnh nhìn vào đôi mắt nóng bỏng của Lưu Linh:
- Rất quan trọng sao?

Lưu Linh gật đầu, môi run run như đang chờ tuyên án.

- Tôi không tin cũng không dám tin. Tôi khác bạn, trong đầu tôi không có khái niệm giấc mơ thành sự thật. Điều tôi muốn làm chính là cố gắng tranh thủ, sự nghiệp, tình yêu, gia đình, chỉ có mấy thứ đó.

Lưu Linh nở nụ cười như trút được gánh nặng.

- Chúng ta hôm nay coi như đã có hẹn ước, sau này nhất định phải nhớ liên lạc với mình, nếu không, hừ hừ ..
Lưu Linh chạy được vài bước liền quay đầu lại lớn tiếng nói rồi giơ giơ nắm tay lên như uy hiếp.

Vương Quốc Hoa đột nhiên cảm thấy muốn ôm đối phương vào lòng nhưng hắn không dám đi làm. Sống lại khiến hắn không còn muốn dính vào tình yêu nữa. Hắn giơ tay lên khẽ vẫy vẫy theo bóng lưng Lưu Linh.



Du Phi Dương bỏ máy xuống, y từ chối việc bố phái người tới đón. Y biết ông bố sẽ không thay đổi quyết định nên y quyết định rời đi trước.

Du Phi Dương vừa xoay người liền nở nụ cười bởi vì thấy Vương Quốc Hoa. Du Phi Dương trong bốn năm học gần như không có bạn, Vương Quốc Hoa coi như một trong số đó.

Nếu Vương Quốc Hoa không nhớ lầm thì tám năm sau ở một tòa nhà nước Mỹ Du Phi Dương đã lựa chọn tự tử mà kết thúc tính mạng. Mặc dù hắn không biết nguyên nhân Du Phi Dương tự sát nhưng Vương Quốc Hoa luôn tin chỉ cần có một người bạn đáng tin cậy thì Du Phi Dương sẽ không chọn cách cực đoan đó.

- Ông đúng là không được, đi không nói một tiếng gì cả.

Du Phi Dương nhìn thấy nụ cười chân thành của Vương Quốc Hoa làm y hơi xấu hổ.

Con người khi thị trưởng không tốt thường muốn được thổ lộ với người khác, Vương Quốc Hoa xuất hiện thật đúng lúc. Vương Quốc Hoa đi lên cầm cặp cho Du Phi Dương và nói:
- Tôi tiễn ông.

- Nhà muốn tôi vào nhà nước, tôi không muốn, tôi thích làm bên tài chính hơn.
Du Phi Dương rốt cuộc đã bỏ thứ đặt trong lòng ra rồi nhìn Vương Quốc Hoa.

Một người lựa chọn tự sát thường rất cố chấp, Vương Quốc Hoa cho rằng Du Phi Dương đang do dự và cần ủng hộ dù là về mặt tinh thần.

- Không thể làm chuyện mình thích là điều rất khổ sở cho nên ông thích tài chính thì cứ đi làm. Tôi kiên quyết ủng hộ ông, tương lai có gì khó khăn thì nhớ liên lạc với tôi.

Suy đoán của Vương Quốc Hoa không hề sai, giờ phút này Du Phi Dương đúng là đang muốn đưa ra quyết định. Du Phi Dương có tính cách bướng bỉnh quả thật chỉ cần có một sự ủng hộ dù là nhỏ. Đáng tiếc nếu Vương Quốc Hoa không sống lại thì chút ủng hộ tinh thần này cũng không thể nào có được.

- Cảm ơn.
Chút lo lắng trên mặt Du Phi Dương vụt mất và lộ ra vẻ tươi sáng.

- Không không, đừng nói cảm ơn, chúng ta là bạn mà phải không?
Vương Quốc Hoa mỉm cười lắc đầu. Du Phi Dương nghe cũng thấy ấm áp trong lòng.
- Ừ, chúng ta là bạn, mãi như vậy.
Nói xong Du Phi Dương lấy bút ra viết một số nhắn tin đưa tới cho Vương Quốc Hoa:
- Đây là số của tôi.

Vương Quốc Hoa cầm lấy:
- Tôi còn chưa xác định sẽ được phân tới đâu, chờ xác định sẽ liên lạc với ông.

Du Phi Dương lên taxi chạy được chục mét liền đột nhiên thò đầu ra ngoài lớn tiếng nói với Vương Quốc Hoa:
- Nhớ, chúng ta là bạn.

Vương Quốc Hoa có chút xấu hổ. Nếu Du Phi Dương không có ông bố là bí thư tỉnh ủy thì hôm nay hắn đã không tiễn Du Phi Dương như thế này.

Lý Vân làm việc rất nhanh có kết quả, hai điều kiện đáp ứng đã xong. Vương Quốc Hoa cầm được thư thông báo mới lặng lẽ thu thập hành lý rời đi.

Hành lý rất đơn giản chỉ có một chiếc túi du lịch nhỏ. Vương Quốc Hoa đi buổi sáng, buổi chiều Sở Sở và Lưu Linh tìm tới phòng 405 đã không còn ai. Nắm chặt tờ xổ số, Sở Sở cuối cùng mới có thể xác định tên đáng ghét kia không chơi trò lạt mềm buộc chặt hoặc là chuyện cứu người hắn đã quên. Mặc kệ là khả năng gì thì Sở Sở biết dù là mình hay Lưu Linh sẽ luôn ghi nhớ Vương Quốc Hoa.

Một tháng thoáng cái trôi qua, Vương Quốc Hoa ở nhà nghỉ một thời gian rồi tới Huyện ủy báo danh. Hắn được phân tới văn phòng nghiên cứu chính sách làm Phó chủ nhiệm. Phòng này rất nhàn chủ yếu dành cho mấy người sắp đến tuổi, tổ chức không muốn điều sang Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân hoặc Đại hội đại biểu nhân dân nên đến đó ngồi chờ về hưu.

Vương Quốc Hoa tốt nghiệp đại học hàng hiệu điều tới văn phòng này một nơi muốn quyền lợi không có nên cũng không được phân phòng. Vương Quốc Hoa lại không muốn ở ký túc nên bỏ 50 tệ mua một phòng đơ ở gần đó. Mỗi ngày hắn đến giờ đi làm, việc nhàn đến độ hắn lau rọn bàn, cửa sổ không có một hạt bụi.

Trời nóng, văn phòng lại không có việc gì làm nên văn phòng có ba lão già khác thi thoảng mới có mặt. Vương Quốc Hoa không biết bọn họ làm gì mà cứ đến 3h chiều là cả văn phòng chỉ còn một mình hắn. Vương Quốc Hoa cũng quen cuộc sống này nên lấy các bản thảo những lời phát biểu của lãnh đạo chủ yếu huyện ra đọc.

Từ cửa một người vội vàng chạy vào nói:
- Lão Chương đâu?

Lão Chương là chủ nhiệm văn phòng nghiên cứu chính sách, ngoài ra còn có lão Hoàng, lão Tiền cũng là Phó chủ nhiệm. Nói cách khác cả văn phòng này có một chủ nhiệm, ba Phó chủ nhiệm.

Vương Quốc Hoa ngẩng đầu nhìn thoáng qua đó là một người khoảng 35, 36 nhưng hắn không nhận ra. Vương Quốc Hoa đứng lên nói:
- Chủ nhiệm Trương có việc ra ngoài, có chuyện gì tôi có thể truyền đạt.

- Mới đến à? Sao trước đó không thấy cậu?
Người đến đeo kính mắt cử chỉ nho nhã.

- Tôi tên Vương Quốc Hoa, tốt nghiệp khoa Trung văn đại học F, không biết anh gọi là gì?
Vương Quốc Hoa cười cười trả lời thầm nghĩ người này là ai mà mình không có chút ấn tượng gì?

- Ha ha, bảo tôi lão Tằng là được. Đúng, chúng ta học cùng trường đó, nếu là sinh viên tốt nghiệp thì ở đây có một bản thảo cần cậu xem một chút. Lát nữa lão Chương về thì cậu đưa cho y. Chủ nhiệm Chương này không đơn giản, là cây bút số một của huyện, đi theo mà học.
Người kia bỏ bản thảo viết tay lại rồi rời đi.

Vương Quốc Hoa cầm bản thảo rồi nhìn đề tài: “Nắm bắt cơ hội, tăng cường cải cách, thúc đẩy công tác kinh tế nông thôn huyện ta” Đề tài này không nhỏ, người này không phải làm ở phòng tổng hợp Huyện ủy đó chứ? Vương Quốc Hoa thầm nghĩ như vậy nhưng vẫn cẩn thận xem bản thảo.

Vương Quốc Hoa xem xong không khỏi thầm than. Nếu như Lãnh đạo huyện ủy cầm bản thảo này nói có thể nói đến nửa tiếng, hơn nữa không phạm sai lầm.

Ra khỏi văn phòng nghiên cứu chính sách, Tằng Trạch Quang thấy khá thú vị. Tên mới tới không ngờ không nhận ra mình, không có thái độ nịnh bợ như người khác. Nhìn thấy hắn cầm đọc mấy bản thảo nên Tằng Trạch Quang mới có ý đưa bản thảo cho hắn, đồng thời Tằng Trạch Quang cũng có ý đồ nên không yêu cầu sửa bản thảo như thế nào.

Lưu bản thảo lại, lát nữa lão Chương tự nhiên sẽ lên xin chỉ thị sửa bản thảo này như thế nào, đến lúc ấy thật ra có thể hỏi tên Vương Quốc Hoa kia.