Phù Diêu

Chương 54: Bị kích thích

Cuộc họp buổi chiều gồm tất cả các thường vụ huyện ủy, phó chủ tịch huyện, Tằng Trạch Quang nói về chỉ thị tinh thần của bí thư thị ủy Ôn Xương Thịnh.

Kết thúc hội nghị cũng là hết giờ làm, Vương Quốc Hoa đưa Tằng Trạch Quang đến khách sạn Nam Sơn. Hắn vừa đi ra thì thấy Khương Nghĩa Quân.

- Yêu nhân, tôi đang chờ ông đó.
Khương Nghĩa Quân đi lên đầy tức giận nói.

Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ trêu chọc:
- Sao, bị gái đá à?

- Cái rắm, ở huyện Nam Sơn này chỉ có anh đá gái mà thôi. Không nói đùa nữa, nghe nói chú bị đánh nằm viện, chiều tôi cũng đã đến thăm. Cái này không thể nuốt trôi, tôi gọi vài người tối xử thằng Quan Tiểu Quân, chặt đứt mấy cái xương sườn của hắn.
Khương Nghĩa Quân xắn tay áo lên ra vẻ muốn đánh người.

Nếu là trước đây Vương Quốc Hoa sẽ không hai lời lập tức đi ngay. Bây giờ hắn thay đổi suy nghĩ nên vũ lực không thể giải quyết được vấn đề.

- Nghe nói thằng đó thích đánh bạc?
Vương Quốc Hoa cười nói một câu. Khương Nghĩa Quân nói:
- Đúng thế, tôi đánh với nó hai lần. Thằng này thích chơi bài Cửu, sao?

Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút rồi mới nói:
- Tìm vài người đánh bạc với nó, tốt nhất là người quen mặt đã từng đánh trước đây.

Khương Nghĩa Quân ngẩn ra rồi lập tức hiểu ý.
- Cái này dễ làm chỉ cần tốn chút thời gian bố trí, không quen sẽ thành quen. Trên đường có nhiều kẻ chuyên môn ăn cơm bằng cách này. Tôi sẽ đi làm, nhiều nhất một tháng sẽ làm nó nợ ngập đầu ngập cổ.
Khương Nghĩa Quân cái khác không giỏi nhưng mấy trò ma quái này thì rất giỏi. Vương Quốc Hoa nói một câu là y hiểu ý. Chuyện xếp đặt này trước đây Vương Quốc Hoa đọc ở một quyển sách biết được không ngờ bây giờ lại cần dùng.

- Không ngờ ông cũng là người trong nghề.
Vương Quốc Hoa cười nói. Khương Nghĩa Quân cười ha hả nói:
- Tôi không biết đánh bạc mấy nhưng có mấy tên bạn giỏi cái này.

- Được, chuyện này giao cho ông, làm cho nó vào ngục ăn cơm mấy hôm.
Vương Quốc Hoa cắn răng nói.

- Đúng, vào tù rồi bỏ chút tiền cho người đánh gãy chân chó của nó. Mẹ nó chứ, dám đánh bố tôi.
Khương Nghĩa Quân gật đầu nói.

Đang nói chuyện, Cổ Tuần chạy xe xuất hiện trước cửa. Y cười hì hì thò đầu ra nói:
- Lão đệ, lên xe đi, mang cậu đi gặp vài người.

Vương Quốc Hoa cười đáp lại:
- Không đi, anh mời tôi nhất định không có chuyện tốt.

Cổ Tuần dở khóc dở cười nói:
- Anh sao lại nói như vậy? Lên xe đi, đến nơi cậu sẽ biết.

Vương Quốc Hoa lúc này mới gật đầu nói:
- Được, không có chuyện tốt thì sau này đừng tìm tôi.

Vương Quốc Hoa lên xe Cổ Tuần, xe chạy đến công an huyện. Sau khi xuống xe Cổ Tuần dẫn đường hai người đi vòng qua trụ sở chính ra đằng sau. Đây là nơi đỗ xe chẳng qua bên trong không đơn giản có xe mà có bảy tám thằng thanh niên cúi đầu quỳ trên mặt đất. Bên cạnh còn có một cảnh sát đang hút thuốc nhìn bọn chúng.

- Bọn chó chúng mày, hại ông hết giờ làm không được về. Bọn mày đánh ai không đánh, không ngờ đánh bố của thư ký bí thư huyện ủy.
Tên cảnh sát này đã xuất hiện ở công ty giống. Vương Quốc Hoa liếc cái là nhận ra y, ngày đó cũng là do tên này dẫn đội dọa dân chúng còn đầy khinh thường nói với Vương Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa đứng lại nhìn Cổ Tuần:
- Anh có ý gì?

Cổ Tuần cười lạnh nói:
- Không có ý gì, chỉ là mấy thằng này là kẻ đã đánh người. Cậu xem rồi làm, muốn chân hay tay, dù sao cũng không thể tha bọn chúng dễ dàng mà? Nếu không cần tay chân thì cũng có không ít thứ để xử lý bọn nó. Nếu cần có thể làm bị thương tật cả đời.

Vương Quốc Hoa nghe vậy không khỏi thầm nghĩ con mẹ nó chế độ xã hội pháp chế? Năm tháng này cơ quan nhà nước có quyền lực rất lớn nhất là cơ quan công an. Cổ Tuần nếu muốn xử lý mấy thằng này thì quá đơn giản.

Vương Quốc Hoa không có hứng thú trả thù mấy thằng côn đồ này. Nhưng nếu không xử lý một chút thì lại tốt cho bọn nó quá. Tương lai Trung Quốc càng lúc càng phát triển theo hướng xã hội pháp chế, nhưng bây giờ pháp luật ở rất nhiều lúc không phát huy tác dụng quá lớn, hoặc nói chính xác là pháp luật nằm trong tay một số ít người.

- Bọn họ không phải chính chủ, ý tứ một chút là được.
Vương Quốc Hoa nhìn lướt qua đám lưu manh, hành hạ bọn chúng hắn không có hứng thú mấy. Cổ Tuần còn tưởng Vương Quốc Hoa sẽ xả giận vào đám kia, y không dám rõ ràng làm gì Quan Tiểu Quân nên chỉ có thể dùng cách này để ninh Vương Quốc Hoa. Không ngờ Vương Quốc Hoa lại làm thế. Cổ Tuần không khỏi có chút buồn bực thầm nghĩ tên này còn trẻ mà sao trầm ổn thế?



- Tối cùng ăn cơm chứ?
Cổ Tuần đuổi theo hỏi một câu, Vương Quốc Hoa nói:
- Không được, tôi còn phải tới bệnh viện.
Thực ra Vương Quốc Hoa không có việc gì nhưng hắn không thích uống rượu mấy, có thời gian đi ăn uống ca hát không bằng vào bệnh viện với bố.

Cổ Tuần cũng không miễn cưỡng, y lái xe đưa Vương Quốc Hoa đến cổng bệnh viện. Vào đến phòng bệnh, Vương Quốc Hoa hơi ngẩn ra vì không biết từ lúc nào mình đã thành giai cấp có đặc quyền. Chị gái hắn – Vương Tú Tú đang ở đây nói chuyện với bà mẹ. Vương Quốc Hoa đứng bên nghe hai mẹ con nói chuyện.

- Tú, thằng hai bảo nhận mấy thứ này có mắc sai lầm gì không? Nhà ta tuy nghèo nhưng không thể vì mấy thứ đồ này mà ảnh hưởng đến tiền đồ của thằng hai mà?

- Không có gì đâu mẹ, nhận chút đồ này có gì chứ. Cậu bây giờ coi như là cán bộ lớn, mẹ không thấy lãnh đạo bệnh viện và trưởng phòng công an đều khách khí với cậu ấy như vậy sao? Mẹ yên tâm, cậu hai hôm nay có tiền đồ, mẹ cứ chờ hưởng phúc đi.

- Bây giờ mẹ chỉ mong Quốc Hoa mau lấy vợ để mẹ có cháu bế.

Nghe thấy việc lấy vợ, Vương Quốc Hoa cười khổ một tiếng. Trước đây hắn không muốn kết hôn hình như cũng kéo dài sang kiếp này. Hắn hoàn toàn không có khái niệm lấy vợ. Vương Quốc Hoa cảm thấy mình sẽ phụ hy vọng của mẹ.

Không vào phòng bệnh, Vương Quốc Hoa tìm tới phòng trực ban hỏi thăm tình hình của bố. Có viện trưởng dẫn đầu, bác sĩ trực ban rất ân cần giới thiệu và cam đoan không có vấn đề gì.

Điện thoại di động vang lên, Nghiêm Giai Ngọc nói đầy dịu dàng:
- Ở đâu? Ăn tối chưa?

- Bệnh viện, chưa ăn.
Vương Quốc Hoa cách điện thoại cũng cảm nhận được hơi nóng mà Nghiêm Giai Ngọc phát ra. Nó giống như cái hộp đã mở thì không thể nào đóng lại được.

- Em đoán anh chưa ăn, em chờ anh ở cổng bệnh viện.
Nghiêm Giai Ngọc nói xong dập máy ngay. Trong đầu Vương Quốc Hoa hiện ra vẻ mặt của Nghiêm Giai Ngọc lúc lên đỉnh, cô nhắm mắt nói linh tinh. Xem ra cần mua nhà rồi.

Xe dừng ở góc, Nghiêm Giai Ngọc đi tới cổng vẫy vẫy rồi rời đi ngay, Vương Quốc Hoa đi theo. Cảm giác trộm tình này làm người ta rất kích thích, Nghiêm Giai Ngọc thấy thế, Vương Quốc Hoa cũng vậy. Nghiêm Giai Ngọc thấy dụ dỗ một người đàn ông trẻ tuổi hơn mình là có tội, Vương Quốc Hoa lại nghĩ xe Lexus ở huyện Nam Sơn là quá rêu rao, rất dễ bị người chú ý.

Xe chạy tới nhà cũ của Nghiêm Giai Ngọc, vừa vào cửa Nghiêm Giai Ngọc đã đẩy Vương Quốc Hoa ngồi xuống ghế, sau đó ngồi lên đùi hắn, vuốt ve mặt hắn:
- Tiểu quỷ, nghĩ đến em không?

- Nhớ gì cơ? Chỗ này hả?
Tay Vương Quốc Hoa đưa vào trong cổ áo khẽ nắm nắm bên trong.

Thông qua đêm đó Nghiêm Giai Ngọc biết rõ Vương Quốc Hoa thích gì ở mình, cô quay đầu lại đưa miệng lên, người hơi giãy dụa một chút, mông hơi cọ xát để khơi dậy bản năng đàn ông của hắn.

Buổi trưa gặp mẹ Trần Thúy Hoa làm Nghiêm Giai Ngọc bị kích thích nên cô cố ý mặc váy khá ngắn. Cô chỉ hơi nhẹ nhàng ưỡn người là làm đôi chân dài trắng nõn lộ ra. Vương Quốc Hoa theo bản năng cúi xuống thấy ngay điểm đen nên ngẩn ra nói:
- Như vậy cũng được ư?

Nghiêm Giai Ngọc nhảy dựng lên cười hì hì nói:
- Như vậy không được, em đi nấu cơm.

Vương Quốc Hoa ngồi tại chỗ thừa nhận cơn lửa thiêu đốt trong lòng. Hắn có chút bực mình cười khổ nói:
- Em cố ý hả.
Cửa nhà đóng nhưng cửa sổ phòng bếp mở ra, Nghiêm Giai Ngọc đầy đắc ý nấu cơm, tay thi thoảng lại vén váy lên. Vương Quốc Hoa đứng tựa cửa không nhịn được nhưng sợ người thấy nên hắn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi chịu.

Vương Quốc Hoa ra ngoài ngồi xem Tv. Chiếc điều hòa hôm qua không có, xem ra hôm nay mới mua. Trên Tv chiếu thời sự nội dung là tình hình trong nước tốt đẹp, dân chúng an cư lạc nghiệp.

Trước kia Vương Quốc Hoa không thích xem tin tức, mấy ngày nay hắn phát hiện Tằng Trạch Quang chỉ cần rảnh là xem thời sự nên cũng xem theo. Chẳng qua hắn không thể từ thời sự nhìn ra cái gì.

Nghiêm Giai Ngọc lúc bưng đồ ăn ra cũng dùng ngôn ngữ cơ thể khiêu khích Vương Quốc Hoa một chút. Mồ hôi càng làm cho hai điểm trên ngực rõ ràng hơn. Nghiêm Giai Ngọc rất muốn thấy hắn mất khống chế giống như chỉ vậy mới làm cô tìm được tự tin.

Chẳng qua Vương Quốc Hoa chỉ nhìn lướt qua rồi bưng bát cơm lên ăn làm Nghiêm Giai Ngọc khá thất vọng.

Vẻ lạnh nhạt của hắn làm Nghiêm Giai Ngọc lại bị kích thích.