Phù Diêu

Chương 117: Điểm dừng chân

Lôi Dụ được đưa về nhà, bà mẹ Lưu Tương Ngọc thấy mặt mũi con như vậy không khỏi đau lòng kêu gào. Lôi Minh ngồi trên ghế xem thời sự mặt sa sầm lại không thèm nhìn Lôi Dụ một cái. Từ trước đến giờ Lôi Minh cảm thấy con mình là kẻ biết điều, trên cơ bản không gây phiền phức gì cho mình. Nhưng lần này Lôi Minh coi như hoàn toàn bị chọc tức.

Không phải tức Vương Quốc Hoa không nể mặt mình mà tức Lôi Dụ hồ đồ. Mấy ngày trước mới gặp cái đinh từ Vương Quốc Hoa không lâu, một vài lời đồn tiến vào tai Lôi Minh. Nói thật Lôi Minh vẫn muốn tìm cơ hội hòa hoãn quan hệ với Vương Quốc Hoa. Không thể không làm như vậy, nếu là một người khác chỉ cần được đích thân trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy tự mình chọn đi vào trường Đảng tỉnh học, Lôi Minh vẫn muốn duy trì quan hệ tương đối hòa hoãn. Lôi Minh mới 50 tuổi, đúng là lúc quan trọng để đi lên. Nếu muốn vào tỉnh thì anh đầu tiên phải có người đề bạt. Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy có thể nói chính là ngọn núi lớn ngăn cản khả năng lên chức của mình. Nhất là chuyện này của con mình chỉ cần lúc ấy Lãnh Vũ nói một câu: “Đồng chí Lôi Minh giáo dục con cái có vấn đề” Một câu như vậy sẽ khiến chuyện hỏng hết. Không rõ ràng là phản đối nhưng trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy nói một câu như vậy thì trong quá trình khảo sát cán bộ ai dám không coi vào đâu.

Ở thời đại GDP được đặt lên hàng đầu, thị xã Lưỡng Thủy chỉ xếp khoảng dưới tron toàn tỉnh, làm thị trưởng ở nơi có kinh tế không phát triển mấy cũng là không ổn. Không có thành tích cứng, loại quan chức từ dưới đi lên như Lôi Minh mà muốn bay lên nữa là rất khó khăn. Có thực tế này, Lôi Minh rất coi trọng quy hoạch trụ sở sản xuất linh kiện ô tô của quận Lưỡng Thủy, cũng khá khen ngợi quy định thu hút đầu tư. Bởi vì biết rõ Lôi Dụ nên Lôi Minh đã bắt chuyện trước bảo Lôi Dụ đừng thò tay vào việc này, không ngờ nó không nghe mình để bị ăn đánh, hơn nữa còn làm mình rất bị động.

Ngoài ra Lôi Minh tức giận chính là con trai mình bị người khác coi là súng. Đó là ai Lôi Minh không khó để điều tra ra ai là phó tổ trưởng tổ quy hoạch. Biết rõ trái quy định còn phê giấy cho Lôi Dụ, đối phương có ý gì không khó đoán ra. Lôi Minh tức chính là điểm này, Lôi Dụ không làm rõ tình hình đã chui đầu vào trong. Lôi Dụ đã gần 30 mà chút trò đó cũng không nhìn ra ư?

Trước mặt Lôi Minh, Lôi Dụ rất ngoan ngoãn đẩy mẹ để đi tới. Y cung kính nói:
- Bố, con biết sai rồi.
Lôi Dụ không ngu chỉ là được chiều từ nhỏ nên tự đại. Cúi đầu trước mặt ông bố, ngày sau được chỗ tốt nhiều hơn nhiều.

Quả nhiên Lôi Dụ xin lỗi làm vẻ mặt Lôi Minh tốt hơn. Y đau lòng nhìn mấy chỗ được bôi thuốc trên mặt. Y trầm giọng nói:
- Biết mình sai ở đâu chưa?

- Tôi không nên nghe Tào Hiểu Minh nói đi tìm Vu Lâm, kết quả bị người chơi đểu.
Lôi Dụ không thiếu năng lực tính kế, chỉ là trước không tính tới mà thôi. Mặc dù là tính được thì y chưa chắc đã để ý vì mình là con thị trưởng.

Trước mặt Lôi Minh, biểu hiện của Lôi Dụ quả nhiên có tác dụng. Mặt Lôi Minh hoàn toàn hòa hoãn lại, y đứng lên nói:
- Biết là tốt rồi, nghỉ sớm đi, sau này làm gì thì cũng phải dùng đầu óc.

- Còn nữa, về tên Tiếu Thanh Vân kia thì sau này không cho anh được qua lại với hắn. Việc kinh doanh cũng ngừng, ngoài ra mấy tháng sau anh đừng ở nhà nữa, anh lên nhà cậu ở tỉnh một thời gian để nghỉ ngơi.

Lôi Minh hơi giật mình vội vàng nói:
- Có phải là Tiếu Thanh Vân sẽ có chuyện không bố?

Lôi Minh gật đầu nói:
- Hắn không có chuyện mới là lạ. Ở trụ sở ủy ban quận dám ra tay đánh người, tưởng mình là ai. Đúng, anh không có nhược điểm gì rơi vào tay hắn đó chứ?

- Không có.
Lôi Dụ rất quyết đoán nói, điều này làm Lôi Minh yên tâm. Y xua tay ra hiệu Lôi Dụ đi nghỉ, mình cũng đi vào thư phòng.

Xe Lexus chạy êm ái trong bóng tối, Nghiêm Giai Ngọc thi thoảng dùng ánh mắt nhìn Vương Quốc Hoa, trong đầu hiện lên chính là cảnh lúc ăn tối.

- Vương Quốc Hoa này đúng là giỏi gây chuyện.
Nghiêm Hữu Quang cười nói với phó thị trưởng Lưu Tiêu Tiêu. Làm đồng minh chính trị, Lưu Tiêu Tiêu phụ trách công nghiệp cũng có suy nghĩ về quy hoạch của quận Lưỡng Thủy. Làm lãnh đạo cấp trên, Lưu Tiêu Tiêu muốn tham gia vào trong đó nên đương nhiên muốn được đồng minh ủng hộ.

Quận Lưỡng Thủy có thói quen phụ nữ không ngồi ăn cùng bàn. Nghiêm Giai Ngọc và cô ngồi ở bàn khác bên cạnh, thi thoảng góp vài câu.

Nghiêm Giai Ngọc lúc mang đồ tới vừa lúc nghe được hai người nói chuyện đến đoạn quan trọng.

- Lão Nghiêm, tôi muốn quan tâm một chút trụ sở linh kiện ô tô của quận Lưỡng Thủy, anh thấy sao?
Lưu Tiêu Tiêu nói rất khách khí, trong thị ủy thì Lưu Tiêu Tiêu có ý lấy Nghiêm Hữu Quang làm đầu.

- Đương nhiên có thể đi xem một chút, anh phụ trách công nghiệp cơ mà, chẳng qua nói đi cũng nói lại, xem một chút có thể, tỏ vẻ ủng hộ là đủ rồi.

Nghiêm Giai Ngọc đi vào, Nghiêm Hữu Quang hỏi cô:
- Giai Ngọc, cháu rất quen với Vương Quốc Hoa phải không?

Nghiêm Giai Ngọc bỏ đĩa đồ ăn xuống nói:
- Cũng được ạ, cậu ta là người khá chân thành. Nghe nói cậu ta đánh người ở văn phòng? Theo cháu hiểu không ép cậu ta quá thì sẽ không như vậy.

Lưu Tiêu Tiêu lúc này nói xen vào:
- Đúng là bị ép quá đáng, chủ nhiệm khu công nghệ cao quận Lưỡng Thủy – Cát Tiếu Mi còn phải vào bệnh viện, còn bị người đuổi đánh. May là lúc ấy Vương Quốc Hoa đến, Vương Quốc Hoa cũng thiếu chút nữa bị đánh. Chủ mưu là thằng tên Tiếu Thanh Vân, tự nhận mình là lão đại của đám lưu manh quận Lưỡng Thủy, đúng là không biết chết sống.

Trong mắt thường vụ thị ủy thì Tiếu Thanh Vân có đáng là gì? Muốn bóp chết hắn chỉ là chuyện trong mấy phút đồng hồ.

- Lưu thúc, nghe nói còn có con của thị trưởng Lôi dính dáng tới việc này.
Nghiêm Giai Ngọc cười hỏi một câu, Lưu Tiêu Tiêu không đề phòng Nghiêm Giai Ngọc nói:
- Có chuyện này…

- Két.
Xe dừng trước một căn nhà, Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng, Nghiêm Giai Ngọc nhìn hắn cười nói:
- Em mới mua, anh cảm thấy thế nào?

Vương Quốc Hoa nhìn ra bên ngoài, xung quanh tối om.
- Đây là đâu?

- Thị trấn Song Long, nhà mới mua, 30 ngàn. Em nghĩ không có nơi đặt chân là không được nên mua.

Xuống xe mở cửa vào sân một cơn gió lạnh thổi tới. Nghiêm Giai Ngọc đóng cửa chính, tách một tiếng bật đèn.
- Ở đây chưa được thu dọn, ở tạm một đêm vậy.

Nhà này được xây bằng gỗ, đi trên nền gỗ phát ra tiếng kèn kẹt. Gió lạnh bên ngoài thổi vù vù, trên tầng có một chiếc giường kiểu cũ đã được trải sẵn đệm, chăn.

- Sau này đây là điểm dừng chân của chúng ta. Mai em sẽ tìm người đến dọn dẹp.

Vương Quốc Hoa gật đầu.
- Lạnh quá.
Nghiêm Giai Ngọc tiến lên ôm hắn, miệng cũng nhỏ giọng nói:
- Ôm em sẽ không lạnh.

- Em nghĩ mình là đệm điện hả?
Vương Quốc Hoa cười ha hả. Hắn có thể thấy Nghiêm Giai Ngọc muốn an ủi mình.

- Không thú vị gì cả. Anh không thể tưởng tượng trong đêm rét, ở phòng không có lò sưởi, anh ôm em cũng ấm mà.
Nghiêm Giai Ngọc lườm hắn, Vương Quốc Hoa ngồi xuống giường.
- Đó là cảnh chỉ ở phương tây, người Trung Quốc cùng lắm là chuẩn bị chậu than.

Vừa nói Vương Quốc Hoa đã cởi sạch chỉ còn lại đồ lót. Hắn chui vào chăn run rẩy nói.
- Lạnh chết được.

Nghiêm Giai Ngọc lẩm bẩm.
- Đáng ghét, không đi rửa tay chân.
Vừa nói cô rót nước nóng mang tới đầu giường.
- Đưa tay chân ra.
Vương Quốc Hoa chui trong chăn giơ chân, tay ra. Nghiêm Giai Ngọc thấy thế không khỏi vui vẻ, rất cẩn thận rửa cho hắn.
- Anh to gan đó, con thị trưởng Lôi cũng dám lấy nước sôi hắt.

- Con thị trưởng đáng gì, sau anh ít nhất muốn làm ủy viên Bộ Chính trị.
Vương Quốc Hoa dõng dạc nói. Nghiêm Giai Ngọc vừa tức vừa buồn cười, biết hắn không sao nên nhẹ nhàng nói:
- Làm người ta lo lắng.

Lúc Nghiêm Giai Ngọc lên giường, trong chăn đã ấm. Cơ thể hơi lạnh của cô dán lên làm Vương Quốc Hoa run run. Nghiêm Giai Ngọc vui vẻ nói:
- Lạnh chết Tiểu quỷ.
Nói là vậy nhưng Vương Quốc Hoa cũng nhận ra hơi nóng từ người cô phả ra.



Sáng tỉnh lại ngoài cửa sổ không ngờ có chim hót. Vương Quốc Hoa đẩy rèm cửa sổ thấy hồ Minh Kính cách đó không xa.

Hồ đầy sương, từ cửa sổ nhìn ra mới biết nhà ngay cạnh hồ Minh kính. Nghiêm Giai Ngọc cũng đã tỉnh lại. Cô quay đầu lại nói với hắn:
- Nhìn gì thế?

- Phong cảnh ở đây rất được.

- Vâng.
Nghiêm Giai Ngọc ừ một câu, eo nhẹ nhàng đưa lên, Vương Quốc Hoa tiến vào nơi ấm áp. Nghiêm Giai Ngọc thở dài một tiếng rên rỉ:
- Thích quá.