Phù Diêu

Chương 107: Có thay đổi

Lý Dật Phong chỉ có thể thầm nuối tiếc với việc này, Vương Quốc Hoa lại không phải người của mình.

Tằng Trạch Quang nói.
- Không còn sớm nữa, đi ăn cơm, tối chúng ta đi gặp lãnh đạo chủ yếu của thị ủy, mong bọn họ ủng hộ.

Lẽ ra chuyện này Quận ủy có thể quyết định nhưng chuyện này nhất định phải gắn với lãnh đạo cấp trên, như vậy sẽ không có vấn đề gì mấy.

Lý Dật Phong hiểu ý nên không phản đối. Hai người cùng đi ăn cơm sau đó đến nhà bí thư thị ủy Ôn Xương Thịnh. Trước khi xuất phát Tằng Trạch Quang tự nhiên là gọi điện tới báo cáo trước, Ôn Xương Thịnh vừa lúc ở nhà. Tằng Trạch Quang và Lý Dật Phong cùng tới làm Ôn Xương Thịnh hơi giật mình vì lo xảy ra chuyện gì đó, chẳng qua y vẫn giữ được bình tĩnh.

Quyền chủ động báo cáo Tằng Trạch Quang nhường cho Lý Dật Phong nói chính, Tằng Trạch Quang ở bên bổ sung. Chi tiết này làm Ôn Xương Thịnh chú ý. Kết quả báo cáo có thể nói mọi người đều vui vẻ, phấn chấn. Ôn Xương Thịnh thầm than về năng lực nắm bắt cơ hội của bộ máy lãnh đạo quận Lưỡng Thủy. Ôn Xương Thịnh nghe xong mới lạnh nhạt nói:
- Bên đồng chí Lôi Minh cũng cần báo cáo.

Tằng Trạch Quang và Lý Dật Phong biết ý trong câu này, hai người trên nguyên tắc coi như người thuộc đội ngũ của Ôn Xương Thịnh. Việc tranh đoạt vị trí người đứng đầu quận Lưỡng Thủy, hai người Ôn Xương Thịnh Lôi Minh tranh đấu không ít. Nhưng Ôn Xương Thịnh thắng là do Nghiêm Hữu Quang nghiêng về Ôn Xương Thịnh. Nghiêm Hữu Quang làm phó bí thư Đảng đàn kiêm trưởng ban tổ chức cán bộ mà nghiêng về bên nào thì bên đó sẽ thắng.

Báo cáo xong, hai người cùng đi. Tằng Trạch Quang vừa lên xe đã có người gọi tới. Bên trong truyền tới giọng đầy nghiêm khắc của Ôn Xương Thịnh:
- Đồng chí Trạch Quang, làm bí thư quận ủy, anh nhất định phải đứng ở tầm vĩ mô chỉ đạo, giám sát công việc của chính quyền.

Ý chính là Ôn Xương Thịnh có chút nghi ngờ về sách lược khi báo cáo của Tằng Trạch Quang, lo Tằng Trạch Quang không thể khống chế cục diện. Đối với việc này Tằng Trạch Quang sớm có chuẩn bị nên cười nói:
- Bí thư Ôn, chỉ thị của ngài tôi ghi nhớ. Chẳng qua chuyện này có điểm khác, quy hoạch này do đồng chí Dật Phong được đồng chí Vương Quốc Hoa giúp đỡ viết ra, văn bản chính thức trình lên thị ủy cũng sẽ ghi rõ điểm này.

- Vương Quốc Hoa? Thư ký trước đây của anh? Tiểu Vương này được đồng chí Hữu Quang rất coi trọng, tôi biết cậu ta.
Chuyện này Ôn Xương Thịnh nhớ rõ nên biết nguyên nhân trong đó. Nếu Vương Quốc Hoa được coi trọng thì Tằng Trạch Quang biểu hiện nhường Lý Dật Phong cũng là điều bình thường. Đương nhiên ở vị trí của Ôn Xương Thịnh cũng cần nhắc Tằng Trạch Quang một chút.

Tằng Trạch Quang lập tức nói.
- Chuyện này tôi cũng biết, trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy – trưởng ban Lãnh cũng rất thưởng thức đồng chí Vương Quốc Hoa.

Cách giải thích này đã nói rõ vấn đề, Ôn Xương Thịnh không nói nữa.
Bỏ máy, mặt Ôn Xương Thịnh không chút thay đổi nhưng trong lòng lại thầm nói Vương Quốc Hoa này không đơn giản. Lãnh Vũ là người kiêu ngạo, có thể lọt vào mắt y là không nhiều. Quan viên ở cấp bậc như Ôn Xương Thịnh cũng hiểu không ít về tỉnh ủy. Trưởng ban Lãnh hầu hết đều ủng hộ bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ, nhưng cũng kiên trì với ý kiến của mình, bản thân cũng là một cỗ lực lượng không thể bỏ qua.

Vương Quốc Hoa là bạn học của Du Phi Dương nhưng lại không có quan hệ mấy với bí thư Hứa, điểm này Ôn Xương Thịnh biết rõ. Như vậy Lãnh Vũ thưởng thức Vương Quốc Hoa là việc cần phải suy nghĩ. Kết hợp với hành động của Nghiêm Hữu Quang, Ôn Xương Thịnh một lần nữa chú ý đến Vương Quốc Hoa.

Sáng hôm sau Tằng Trạch Quang và Lý Dật Phong đến trụ sở thị ủy báo cáo với thị trưởng Lôi Minh. Lôi Minh cũng rất coi trọng việc này, đây là giờ phút quan trọng, động tác này nếu có thể được lãnh đạo tỉnh thừa nhận thì hy vọng lên cấp của thị xã Lưỡng Thủy càng cao hơn.

Mặc kệ Tằng Trạch Quang và Lý Dật Phong là người của ai, quận Lưỡng Thủy đạt được thành tích cũng không thể không có sự lãnh đạo của ủy ban thị xã. Hơn nữa chuyện này nhìn từ góc độ nào thì thị trưởng cũng đạt được càng nhiều.

Lấy được lãnh đạo thị ủy ủng hộ, Tằng Trạch Quang về quận lập tức tuyên bố tỏ chức hội nghị thường vụ Quận ủy. Trên hội nghị Tằng Trạch Quang vừa tuyên bố đã khiến tất cả ủy viên đều chấn động.

Không ngờ Tằng Trạch Quang lại nói rõ chuyện này do ủy ban phụ trách, Quận ủy toàn lực ủng hộ. Vì thế tổ trưởng tổ lãnh đạo quy hoạch do Lý Dật Phong đảm nhiệm, Tằng Trạch Quang còn cần toàn lực tranh thủ chuyện đường cao tốc.

Cứ như vậy chẳng khác trao toàn bộ quyền phụ trách cho ủy ban. Tằng Trạch Quang buông tay nên người bên Quận ủy chỉ có thể im lặng. Do được lãnh đạo thị ủy ủng hộ, bí thư, chủ tịch quận đã có cùng quan điểm nên chuyện này lập tức được thông qua. Sau đó Lý Dật Phong về triệu tập hội nghị thường trực ủy ban.

Trong hội nghị các phó chủ tịch đều nhiệt tình xin đứng ra làm. Lý Dật Phong tuyên bố mình làm tổ trưởng tổ lãnh đạo quy hoạch, điều này không có vấn đề gì. Phó chủ tịch thường trực Vu Lâm làm phó tổ trướng, trợ lý chủ tịch Vương Quốc Hoa làm phó tổ trưởng, những người khác không có việc, cần làm gì thì làm đó.

Phân công này làm không ít người chấn động. Vu Lâm quản tài chính nên y làm phó không vấn đề gì, chủ yếu Vương Quốc Hoa dựa vào gì chứ? Ai ở đây chẳng có tư cách hơn hắn? Mọi người đều than oán trong lòng nhưng Lý Dật Phong có thói quen độc đoán bên chính quyền nên không giải thích. Chuyện cứ thế được quyết định. Vương Quốc Hoa lúc ấy cũng không tỏ thái độ gì.

Muốn mượn cơn gió đông từ thị xã Lâm Giang thổi tới đầu tiên phải làm tốt công tác tuyên truyền. Đối với việc này Lý Dật Phong cũng tự mình điểm danh Vương Quốc Hoa chủ trì công tác tuyên truyền trụ sở sản xuất linh kiện.

Sau khi tan họp Lý Dật Phong mời Vương Quốc Hoa ở lại. Y giải thích:
- Quy hoạch này do cậu khởi xướng đồng thời cũng là người phụ trách quan trọng. Chủ yếu là tôi không có hứng thú mấy với việc tuyên truyền, đồng chí khác trong quân phụ trách tôi lại không yên tâm mấy.

Câu này là rất thật tâm, quy hoạch coi như do ủy ban đưa ra cho nên Tằng Trạch Quang ở vấn đề này tuy ủng hộ nhưng không tham gia. Tằng Trạch Quang còn phải tập trung vào đường cao tốc, chuyện này bây giờ cũng đến lúc quan trọng nhất, tỉnh ủy đã thảo luận nhiều lần nhưng chưa có quyết định. Tất cả các thành phố, thị xã trong tỉnh đều đang cố gắng.

Thị xã Lưỡng Thủy đang tranh thủ lên cấp, bí thư thị ủy Ôn Xương Thịnh và thị trưởng Lôi Minh không mấy khi bỏ tranh chấp, ở vấn đề này có thể nói cao độ nhất trí.

Trước khi Lý Dật Phong nói câu này, Vương Quốc Hoa còn có chút suy nghĩ. Làm chủ tịch an bài công việc sau này có thể lén giải thích thì cũng hơn là không giải thích gì.



Thịnh Trường Công cúi đầu bước đi mà rất khó chịu. Vương Quốc Hoa mới nhận chức đã tạo ra động tĩnh lớn như vậy, các phó chủ tịch không có suy nghĩ là không thể.

Bình thường mọi người đều phụ trách việc của mình, giờ đột nhiên xuất hiện một tên trẻ tuổi làm trợ lý chủ tịch chưa tính, không ngờ lại được lãnh đạo chủ yếu thị ủy ủng hộ, đưa ra quy hoạch trụ sở sản xuất linh kiện ô tô. Con người luôn là động vật cảm tính, trước đó Thịnh Trường Công còn thấy đồng tình với Vương Quốc Hoa, đột nhiên chuyện có biến nên tất cả các phó chủ tịch bao gồm Thịnh Trường Công đều thấy mất công nhân bằng. Thằng đó làm nhiều việc như vậy không phải có vẻ mọi người đều vô dụng sao?

Mặc kệ như thế nào thì suy nghĩ này tồn tại khá phổ biến trong trụ sở ủy ban. Khắp cả nước cũng phổ biến tâm lý này. Khi trong lòng thấy chua xót, ghen tị thì Thịnh Trường Công thấy thoải mái mới là lạ. May chính là y chỉ bỏ ra phòng du lịch, nếu là khu công nghệ cao thì càng ghen ghét hơn.

- Ồ, đây không phải chủ tịch Thịnh sao?
Thịnh Trường Công thiếu chút nữa va vào người đang đi lên. Y ngẩng đầu thấy là Cao Bân, phía sau còn có lão Triệu ngân hàng nông nghiệp, lão Hứa – Ngân hàng Công thương.

- Các anh làm gì vậy?
Thịnh Trường Công buồn bực nói. Cao Bân đầy tức giận nhìn hai tên đáng ghét phía sau.
- Còn có thể có chuyện gì? Nếu không nhìn trúng 800 mẫu đất khu công nghệ cao có giá thì bọn họ đến đây sao?

Thời gian trước còn lo tiền cho vay bao giờ lấy lại được, bây giờ lại sốt ruột đến mong được cho vay. Lẽ ra Cao Bân có ưu thế nhưng ngân hàng xây dựng bởi vì chuyện cho khu công nghệ cao vay tiền nên không hợp tác với Khu khai phát khi khu này vay tiền, coi như làm mất lòng Lý Dật Phong. Mặc dù Lý Dật Phong tỏ vẻ giải thích nhưng trong lòng kiểu gì chẳng có suy nghĩ. Ngân hàng nông nghiệp và Ngân hàng Công thương thật ra có cho Khu khai phát vay, đây không phải bọn họ sẽ có ưu thế sao?

Cho nên ba vị xuất hiện ở ủy ban, Cao Bân thoải mái mới là lạ. Mẹ nó chứ, chuyện tốt sao cũng gọi bọn nó tới. Lời này đúng là áp dụng được với Thịnh Trường Công, chuyện tốt đều do Vương Quốc Hoa nắ được. Mới nhận khu công nghệ cao vài hôm lại gặp phải lúc trụ sở sản xuất ô tô của thị xã Lâm Giang được phê duyệt, qua đó khiến giá đất khu công nghệ cao tăng vọt.

Nhìn Cao Bân buồn bực, Thịnh Trường Công thấy vui lên nhiều. Y cười ha hả vỗ vai đối phương:
- Bảo trọng.
Thịnh Trường Công chắp tay sau lưng bước đi thầm nói vẫn có người còn khổ hơn mình.

Lý Dật Phong bận cả ngày kết quả ba người ở ngân hàng không gặp được y. Thật ra chánh văn phòng Đỗ Tường tiếp đón giải thích:
- Chuyện này sao các vị không đi tìm trợ lý Vương? Quyền của trợ lý Vương rất lớn đó.

Hôm qua trong hội nghị thường trực ủy ban, Đỗ Tường cũng ngồi nghe nên biết rõ Lý Dật Phong coi trọng Vương Quốc Hoa, chuyện này rất lạ, y không thể hiểu.

Lúc này Vương Quốc Hoa đang ngồi trong văn phòng Tằng Trạch Quang, hắn có chút khó hiểu vì việc Lý Dật Phong bảo mình làm phó tổ trưởng.