Vương bí thư gần đây thấy rất kỳ quái, trước kia Tổng giám đốc Hàn rất ít khi để cho người khác vào phòng làm việc của ngài, sao gần đây Tổng giám đốc Hàn mỗi ngày đều kéo Tiểu Hàn vào trong phòng, tận lúc trời tối muộn cũng không để cậu ấy tan tầm, mang Tiểu Hàn đi theo 24/24, dù là cận vệ nhưng cũng không cần phải kè kè bên cạnh như vậy chứ? Cầm văn kiện trong tay, ông gõ cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc Hàn!”
“Vào đi!” Vương bí thư mở cửa, ánh mắt quét chung quanh một chút. Kỳ quái! Vừa rồi Tiểu Hàn mới đi vào, sao giờ lại không thấy đâu?
“Tổng giám đốc Hàn, ngài xem qua mấy văn kiện này một chút!”
“Ừ..!”
Hàn Vân Long cầm văn kiện nhìn nhìn, mày hơi chau lại, sắc mặt càng ngày càng hồng, nhìn qua có vẻ rất khó chịu.
“Ưm….”
“Tổng giám đốc Hàn, ngài không thoải mái?”
“Không… không có.” Hàn Vân Long nói còn chút run, tay dùng sức quá mức mà làm nhàu cả văn kiện đang cầm trên tay. Vương bí thư nhíu mày, Tổng giám đốc Hàn bị bệnh hay sao? Mặt sao lại hồng như vậy?
Vội vàng xem văn kiện từ đầu dến cuối, Hàn Vân Long vung bút kí tên rồi đưa cho Vương bí thư. Đi tới cửa Vương bí thư quay đầu lại nhìn tổng giám đốc, vẫn có chút lo lắng.
“Tổng giám đốc Hàn, ngài thật sự không có chuyện gì sao? Có cần tôi gọi bác sĩ đến không?”
Giọng của Hàn Vân Long hơi nghẹn.”Không cần, ông đi ra ngoài đi.”
“Dạ.” Vương bí thư nghe lệnh lui ra ngoài, cẩn thận đóng chặt cửa phòng. Hàn Vân Long vội vàng đem ghế dựa lui một chút.
“Tiểu tổ tông, con đã đùa đủ chưa?”
Dưới bàn Lam Tịch cười xấu xa cúi xuống, một ngụm ngậm trọn… (bản raw nó không ghi giề cả, nhưng có ai không đoán được ngậm cái giề không? hờ hờ)
“A… Lam Tịch, cha chịu không nổi, mau, nhanh một chút….A….”
Đẩy gáy Lam Tịch vào sâu chỗ hạ thân, toàn bộ dục vọng trọn vẹn tiến đến gần cổ họng. Toàn thân một trận co rút, Hàn Vân Long mềm nhũn dựa trên ghế dựa, miệng thở phì phò, thầm nói, tiểu tổ tông quả thực muốn đem cha “ép khô” mà.
“Cha, khi nào thì cha ly hôn?”
“Nếu có thể cha hiện tại đã muốn ly hôn, chính là ông nội bên kia mà biết chắc sẽ giận điên lên, mà việc của con bên Nhật bản cũng không ai biết đúng không?”
“Từ khi con rời Nhật bản chỉ gọi điện cho Hàn Vân hai lần, những người khác không biết con ở đây, cha, con không muốn phải lén lút cùng một chỗ với cha.”
“Cha cũng không muốn, thế nhưng phải qua cửa lão gia tử trước đã.”
“Việc ly hôn giao cho cha, lão gia tử con sẽ nghĩ biện pháp thu phục, con nhất định phải khiến ông nội đồng ý quan hệ của chúng ta.”
“Không, Lam Tịch cha sẽ không để con đối mặt với chuyện này một mình, giờ cha sẽ không nhu nhược nữa, chúng ta cùng đối mặt.”
“. . . Vâng.”
———————————————
Nửa năm sau Tokyo Nhật Bản.
Gần đây giới hắc đạo ai cũng biết, mới có một bang hội thành lập tên là Cổ Long đường, ngắn ngủn mấy tháng mà phạm vi thế lực nhanh chóng mở rộng, bang này này hoạt động quỷ bí, tổ chức chặt chẽ, phân bố trải rộng các địa điểm đen của Tokyo, kinh doanh chính là giải trí, tổ chức nhập cư trái phép, buôn lậu, ám sát, cho vay nặng lãi cùng đánh bạc. Cùng lúc đó bang này cũng đem một vài tiểu bang hội nhỏ yếu thu nạp và tổ chức biên chế lại dưới trướng của mình. Cách làm như thế đối với các bang hội khác tạo thành uy hiếp nghiêm trọng, hơn nữa người của Cổ Long đường rất ngạo mạn, từ khi vào giới đến nay chưa từng chào hỏi các lão Đại trong giới lần nào, đấy hoàn toàn không đem người khác để vào mắt.
Người của Cổ Long đường từng công khai tuyên bố, nam nữ phục vụ giải trí (có nên nói thẳng là aka trai bao gái gọi không nhỉ?) của bang này là tốt nhất Nhật Bản, muốn trộm đồ đến nhận chức gì đi quốc gia nào Cổ Long đường đều có thể làm được, chỉ cần là người mà Cổ Long đường muốn ám sát thì dù cho được cả quân đội “bảo kê” cũng trốn không thoát chết. . . . Thái độ kiêu ngạo nghênh ngang không coi ai ra gì nhất thời chọc giận các thế lực hắc đạo khác, lấy lão gia tử làm chủ trương thường họp mặt nói chuyện giữa cao tầng hắc đạo, ý đồ lấy lực lượng mọi người tiêu diệt Cổ Long đường.
“Đã biết Đường chủ Cổ Long đường là ai?”
“Đường chủ kia cho tới bây giờ cũng chưa lộ mặt qua, vẫn chưa biết là ai.”
“Đã vậy còn quá thần bí, xem ra không phải một nhân vật đơn giản.”
“Lão gia tử có cao kiến gì không?”
“Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.” Mọi người đang ở thương nghị đối sách, một vệ sĩ gõ cửa vào thông báo:
“Cổ Long đường đưa thiệp mời tới, mời các vị đêm nay đến chơi.” Lão gia tử nhíu mày.
“Aa..? Thật sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến nha.”
“Chẳng lẽ đây chính là Hồng Môn Yến(1) theo cách nói của Trung Quốc?”
“Không sai, đích thật là Hồng Môn Yến.”
“Chúng ta có đi hay là không?”
“Tự nhiên là đi, Cổ Long Đường ngu ngốc không coi ai ra gì, nếu không đi khác nào coi như nhận thua, đi cũng cũng tốt, tôi muốn gặp kẻ đứng sau là người như thế nào.”
Lão gia tử lên tiếng như vậy, mọi người sôi nổi tiếp nhận thiệp mời, khi trời tối mọi người tập trung tại nhà lão gia tử, dưới sự hộ tống của vệ sĩ đến chỗ gặp mặt với người của Cổ Long Đường.
“Hoàng Cung” là chốn ăn chơi đệ nhất của Cổ Long Đường, bây giờ trước cửa nơi này đã vô cùng náo nhiệt, ngựa xe như nước. Nhìn thấy mấy chiếc xe hơi sang trọng dừng ở trước cửa, trong xe có ít nhất hai vệ sĩ bước xuống, người đi đường vừa nhìn chỉ biết những người này đến đây chắc chắn không tầm thường, phô trương như vậy, rất nhiều trùm xã hội đen xuống xe theo sau lão gia tử. Lão gia tử ưỡn thẳng sống lưng đi nhanh vào trong.
Cửa Hoàng Cung hai vệ sĩ ăn mặc như lễ tân vô cùng lịch sự, cung kính đón khách ở cửa. Một đường vào trong, mọi người đều kinh ngạc không thôi, nơi này từ kiến trúc đến thiết kế cùng trang trí đều theo chuẩn mực hoàng cung Trung Quốc thời phong kiến, gỗ lim Lâu lan(2), bình sứ Thanh hoa(3), mọi nơi đều mang sắc thái cổ kính. Nhân viên phục vụ đều mặc trang phục thái giám cùng cung nữ, nhìn thấy có khách đến thì nam quỳ một gối, nữ cúi người hành lễ, làm cho người ta nhất thời hốt hoảng nghĩ mình xuyên qua thời không. Một vị quản lý viên nhìn thấy mấy người đến vội vàng quỳ một gối vấn an.
“Thỉnh an chủ tử.”
Sau đứng dậy khom người dẫn mấy người đến trước một cánh cửa gỗ lim chạm khắc cầu kì, ở bên cạnh ấn xuống một cái, không ngờ là thang máy, trong thang máy này trang hoàng nhưng cũng mang theo màu sắc cổ kính, hoàn toàn nhìn không ra một chút hơi thở của hiện đại. Thang máy đi đến tầng tám, sau khi mở ra mọi người lại càng kinh ngạc, nơi này không có nhiều tạp âm như những tầng trước, thanh tịnh u nhã, bên trong có rất nhiều non bộ trúc xanh, như là bước chân vào ngự hoa viên của hoàng đế vậy. Lão gia tử mặt ngoài không nói gì nhưng trong lòng lại cảm thán không thôi, nhất thời tưởng niệm lại quê hương.
Đi qua những non bộ trúc xanh là đến một nơi, trên cánh cửa gỗ lim là ba chữ to màu vàng “Triêu Chính điện”, cửa mở tiểu thái giám quỳ một gối một bên, đợi đến khi mọi người vào trong điện, đây rõ ràng là nơi hoàng đế vào triều, hai bên là hai dãy cổ ỷ(*) cùng cổ bàn. Phía trước là một kim sắc long ỷ, nhìn qua rất giống long ỷ trong cung điện. Sau khi mọi người ngồi xuống một loạt tiểu thái giám đi tới quỳ một gối trước mắt khách vấn an
(*) ỷ: ghế tựa
“Thỉnh an chủ tử, xin hỏi chủ tử muốn uống trà gì?”
Vì hôm nay đến vì công việc nên không thể uống rượu trước, mọi người trước sau chọn trà uống, một lát sau nước trà được dâng lên, lão gia tử nhấc chén trà lên, quả nhiên là trà ngon, nhưng ông cẩn thận, không uống chút gì, lại nhìn sang tiểu thái giám bên cạnh hỏi một câu.
“Chủ nhân nơi này đâu?”
“Xin chờ một lát, chủ nhân lập tức đến.”
“Ừm…”
Vừa dứt lời chỉ thấy một nam tử đi đến, dáng người nam tử này hơi gầy, thoạt nhìn thực có khí chất, gật đầu với mọi người một cái rồi ngồi ở một bên ghế trên.
“Đa tạ mọi người đã đến rất hân hạnh được đón tiếp các vị. Tại hạ họ Tiêu danh Lâm, là Đường chủ Cổ Long đường.”
“Kẻ đàng hoàng không nói vòng vo, hôm nay mời chúng tôi đến có việc gì?”
“Hôm nay mời các vị đến chỉ là muốn thương nghị một việc, long ỷ này ai ngồi.” Tiêu Lâm nhìn về phía kim sắc long ỷ, mọi người nhất thời minh bạch ý tứ của hắn, hóa ra muốn tranh chức thủ lĩnh, dã tâm không nhỏ nha. Lão gia tử không nói gì, bình tĩnh đánh giá nam tử đối diện, nam tử kia cùng người khác nói chuyện nhất cử nhất động đều thập phần nho nhã, cảm giác không tệ, chính là. . . Lão gia tử cười thầm trong lòng. Nam tử kia cùng mấy người khác lễ phép nói mấy câu xong nhìn về phía lão gia tử.
“Xin hỏi vị này chính là Hàn gia lão gia?”
“Không sai.”
“Đại danh Hàn lão gia tử tại hạ sớm đã nghe, hôm nay vừa thấy quả nhiên phi phàm.” Lão gia tử hừ lạnh một tiếng.
“Đường chủ Cổ Long đường quả thật cao giá nha, trường hợp quan trọng như vậy cũng không chịu hiện thân, tìm một thế thân đi ra chẳng lẽ là xem thường chúng ta sao?” Lão gia tử vừa nói xong tất cả mọi người đều ngạc nhiên vô cùng, nam tử kia lại càng kinh ngạc, cứ nghĩ mình đã diễn đạt lắm, không ngờ vẫn không qua mắt nổi lão gia tử, đường chủ nói không sai, ánh mắt của lão già này độc thật.
“Hàn lão gia tử quả nhiên hảo nhãn lực.” Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy sau tấm bình phong đi tới một nam tử nhỏ gầy, diện mạo thập phần bình thường, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra thông minh lanh lợi.
“Xin lỗi các vị, cùng mọi người chơi đùa nho nhỏ mà thôi.”
Tiêu Lâm đứng dậy nhường chỗ cho đường chủ, nhẹ nhàng lùi ra ngoài.
“Gặp qua các vị đại ca, tại hạ họ Tiêu danh Hàn, Đường chủ Cổ Long đường.” Người này lớn lên trông quá mức nhỏ gầy, mọi người tình nguyện tin người vừa rồi là Đường chủ, nhưng lão gia tử tin tưởng người này là thật, vì trên người hắn có một loại khí thế riêng biệt.
“Không thể tin rằng đường chủ tuổi nhỏ mà đã lợi hại như vậy, thật khiến người ta ngoài ý muốn.”
“Lão gia tử quá khen, vãn bối quá bận rộn không thể tự thân đến thăm hỏi, mong lão gia tử không lấy làm phiền lòng.”
“Có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi.”
“Lão gia tử thật sự là đủ thống khoái, tôi đây cứ việc nói thẳng, các vị đương gia tranh đoạt long ỷ, ai có thể ngồi trên cái ghế này toàn bộ vào bản lĩnh cá nhân, bất luận là đổ thuật(*), hay kiếm đạo đều có thể, còn người xuất chiến, các vị tự mình xuất chiến cũng được mà để thủ hạ của các vị xuất chiến cũng được, người thắng là người có thể ngồi trên long ỷ, sau này được những kẻ khác phục tùng. Thế nào?”
(*)đổ thuật: thuật cờ bạc
Mọi người thầm nghĩ một hồi, ngồi ở vị trí kia sau này có thể khống chế toàn bộ hắc đạo, đây mới thực sự là trùm đích thực, bất luận tuổi hay thế lực, nghe qua cũng khá công bằng. Lão gia tử nghĩ nghĩ cười thầm trong lòng, xem ra người này đích thị là nắm chắc phần thắng trong tay, chính mình ngồi lên vị trí lão đại này cũng là nhờ thế lực, mọi người ngoài miệng không nói gì nhưng cũng có vài kẻ không phục, một hồi tỉ thí này cũng không tồi.