Thiếu nữ áo hồng và Hiểu Lạc theo chân tiểu nhị đi lên bậc thang để đến căn
phòng trọ trên lầu. Căn phòng tương đối rộng rãi và khoáng đạt, nằm ở
cuối dãy hành langg.
Tiểu nhị tra chìa khóa vô ổ. Tách một tiếng, hai cánh cửa mở ra. Hắn dang tay một cách lịch sự:
- Mời nhị vị vào trong.
Hiểu Lạc vừa mới tót vào là chạy đến mở toang cửa sổ. Vầng trăng mùa thu
chiếu những tia sáng óng ánh qua khung cửa, phản ảnh trong tấm gương
treo chòng chành trên vách phòng. Thiếu nữ áo hồng đi đến bên cạnh chiếc bàn trà và nhẹ nhàng an tọa lên ghế trong khi tiểu nhị đốt đèn cầy. Ánh nến lung linh soi rõ gương mặt khắc khổ và sạm nắng của hắn, một người
làm lụng vất vả, mỗi ngày hai bữa không no. Nhưng so sánh với nhiều nạn
nhân khác thì hắn đã hạnh phúc hơn gấp mấy lần.
Thiếu nữ áo hồng kín đáo quan sát tiểu nhị, khe khẽ lắc đầu. Những người đồng cảnh ngộ như hắn thì nàng đã từng thấy và cũng từng chữa trị, nhiều
không kể xiết. Trong những năm tháng vừa qua, nàng cùng Hiểu Lạc giao du khắp nơi để chăm sóc và điều trị miễn phí cho nhóm dân tị nạn, rồi
quyên góp ngân lượng lẫn lương thực để giúp họ trải qua cơn lũ lụt của
sông Trường Giang. Trận hoành hành đã khiến hàng vạn bá tánh lầm than.
Gia cảnh khó khăn. Xác người rải rác. Hơn nữa, sau khi quân đội Bát Kỳ
Mãn Châu xua binh nam hạ thì dân chúng lâm tình cảnh giặc giã triền
miên, triều đình thẳng tay bốc lột, thêm nạn vật vã rồi thiên tai nhân
họa, phải đến bao giờ mới được hòa bình an ninh?
An bài phòng trọ cho hai vị quan khách xong, thấy nhiệm vụ của mình đã hết nên tiểu nhị lễ phép thưa:
- Hai vị có cần thêm điều chi cứ sai bảo tiểu nhân. Nếu không, tiểu nhân xin được rút lui ra ngoài.
Hiểu Lạc vừa dùng tay trái khép cánh cửa sổ vừa cho tay phải vào trong áo choàng để lấy ra nhiều quan tiền.
Cặp mắt tiểu nhị xúc động trước cử chỉ hào phóng. Hắn gật gù cảm khái:
- Đa tạ nhị vị!
Và hắn trân trọng xòe hai lòng bàn tay ra đón lấy số tiền, rồi nói:
- Tiểu nhân xin cáo từ.
Hiểu Lạc đi theo tiểu nhị đến trước cửa. Nó đứng nhìn người thanh niên khuất bóng sau dãy hành lang mới trở vô trong và đóng cửa phòng lại. Đâu đó
vẹn toàn, Hiểu Lạc định lên tiếng hỏi thăm bệnh tình của Trương Quốc
Khải. Nó muốn nghe thử xem nàng có kế hoạch giải độc thế nào. Nhưng Hiểu Lạc chưa mở miệng thì chợt nhìn thấy thiếu nữ áo hồng rót tách trà sen, cử chỉ của nàng bình thản, chẳng tỏ vẻ sốt ruột dùm cho người đang
trúng kịch độc sắp sửa chầu trời. Nó liền phồng mang trách cứ:
- Đại đương gia Khẩu Tâm nói rằng tam đương gia Trương Quốc Khải ngộ độc, sắp mất cả mạng mà sư phụ còn tâm địa thanh thản ngồi đây uống trà?
Thiếu nữ áo hồng nghe câu móc nghéo nhưng không nói gì. Nàng lặng lẽ đưa tách trà lên miệng nhấp một ngụm. Hiểu Lạc thấy vậy, nỗi uất ức trong lòng
chuyển sang sửng sốt. Nó trố mắt nhìn thiếu nữ. Gương mặt của nàng thanh tú, đường nét vẫn cứ thản nhiên.
Đợi cơn giận dỗi trôi đi thì nàng mới từ tốn nói với Hiểu Lạc:
- Ta hỏi đệ, Hắc Viện là nơi nào?
- Là học đường - Hiểu Lạc mím môi buồn bực đáp.
Nàng cũng mím môi theo:
- Dành cho những ai?
- Tất nhiên là dành cho những vị học sinh, chứ không lẽ là nơi dành cho tên cẩu hoàng đế?
Hiểu Lạc đứng cách thiếu nữ áo hồng một khoảng. Nó đưa cặp mắt sáng quắc ngó nàng trân trân, còn trong lòng thì tự nhủ “chắc hôm nay sư phụ của mình ấm đầu nên mới mở miệng hỏi mấy câu ngớ ngẩn...”
Nhìn nét mặt của tên đồ đệ, thiếu nữ áo hồng đoán biết ngay những điều nó
đang suy tư. Nàng phải cố gắng lắm mới giữ vững trạng thái nghiêm trang, suýt chút là phì cười. Sau khi hít một hơi, nàng chớp mắt hỏi tiếp:
- Vậy thì các vị học sinh đó là những người như thế nào?
Hiểu Lạc nhanh nhảu đoảng:
- Họ đều là những nam nhân anh tài! À …
Đối đáp đến đây, Hiểu Lạc chợt nhận thức lý do mà nàng không bôn ba đến
thẳng học đường Hắc Viện. Nó ‘à’ một cái rõ to rồi đưa tay tự tát lên
má. Thiếu nữ áo hồng thấy vậy thì thở dài. Nàng đi đến bên cạnh để tay
lên vai Hiểu Lạc, dịu giọng phân tích nguyên nhân vì sao họ lại phải tạm trú ở căn phòng trọ này:
- Đệ tính tình nóng nảy, nếu không cẩn thận suy xét công việc kỹ càng thì ta e có ngày chuốc họa vào thân. Đệ nghĩ thử xem, Hắc Viện là nơi dành
cho nam nhân, nay có nữ nhi gõ cửa thì dân chúng sẽ đàm tiếu những gì?
Nhỡ mà những điều không tốt đồn đãi đến tai tên quan tri huyện thì hắn
sẽ đem lòng nghi ngờ đám học sinh. Tới lúc đó, không chừng còn làm ô uế
danh tiếng học viện thanh cao mà Mã Lương lão nhân dùng cả đời xây dựng. Ông ấy phải vất vả lắm mới tạo thành một học đường có uy tính đến thế
này...
Hiểu Lạc đứng yên nghe lời giáo huấn. Nó nghệch mặt, đầu nghẹo sang một bên, trí óc ngẫm đi ngẫm lại còn lòng dạ thì tự trách bản thân ngu muội. “Sư phụ quả thật là sư phụ,” Hiểu Lạc ngấm ngầm đánh giá bản lĩnh của thiếu nữ áo hồng. Nàng không hổ danh túc trí đa mưu hệt Cửu Dương. Cả hai
người họ đụng chuyện gì cũng tư khảo trước sau đâu đó vẹn toàn.
Được nàng chỉ điểm, Hiểu Lạc cảm kích vô cùng. Nó chắp hai tay vái tạ một
cái, và vì không nén được nên nó tỏa lời khen nàng, giọng nói không giấu vẻ thán phục:
- Sư phụ quả thật là nhà thông thái.
Nhưng sư phụ của nó là thiếu nữ áo hồng không nghe thấy. Hiểu Lạc bái tạ xong thì ngẩng đầu nhìn. Nó phát giác sư phụ đang đưa tay lên môi suỵt khẽ.
Hình như bên ngoài có tiếng chân người. Hiểu Lạc và thiếu nữ áo hồng
lắng tai nghe ba tiếng gõ vang lên, ngưng, rồi vang lên lần nữa. Đó
chính là ám hiệu của thành viên bang hội phản Thanh.
Sau cái hất đầu của thiếu nữ áo hồng, Hiểu Lạc nhanh chân mở cửa phòng đón
người khách quý. Nó vừa hé cánh cửa thì gặp một gã trung niên lạ mặt.
Hắn vòng hai tay cung kính:
- Mời hai vị theo tôi!
Hiểu Lạc đưa mắt sang thiếu nữ áo hồng ra ý hỏi. Nàng khẽ gật đầu. Cả ba
người rời căn phòng trọ. Gã trung niên đó đi phía trước, thận trọng dẫn
đường, theo sau là thiếu nữ áo hồng rồi cuối cùng là Hiểu Lạc. Ba người
họ đi xuống lầu, vòng ra phía sau hậu viên của hắc điếm, vô trong nhà
chứa củi.
Gã trung niên quay đầu nhìn quanh quất rồi tiến đến trước bức tường đằng
cuối góc nhà. Sau khi biết chắc an toàn tuyệt đối thì nhanh như chớp, gã trung niên dọn dẹp mớ củi khô trước khi thò tay vặn cơ quan trên vách
tường của nhà chứa củi. Cơ quan được làm bằng sắt và thiết kế như hình
ngôi sao năm cánh. Một cửa hầm to lớn hiện ra.
Người trung niên quay sang thiếu nữ áo hồng, giơ tay chỉ mật hầm đen ngòm, nói:
- Quan khách đi theo lối này thì sẽ đến nơi cần đến. Thất đương gia Cửu Dương đang chờ hai vị.
Dứt lời, người trung niên đốt một ngọn đuốc và trao cho thiếu nữ áo hồng.
Nàng cầm lấy ngọn đuốc đang bùng cháy, gật đầu cảm tạ gã trung niên rồi
dắt tay Hiểu Lạc tiến vào mật hầm âm u tăm tối.