Tứ đại giai nhân đang bu quanh bàn ăn trưa. Lâm Tố Đình không ngừng xơi
tái đùi gà thơm nức mũi. Nàng vừa nhai vừa hít hà, bỏ cả thể diện thục
nữ hiền lương. Tiểu Tường liên tục gắp thức ăn vô chén của Lộ Phi Yến,
hối giục:
- Cô hãy ăn thử món này, là do lão Tôn và Nữ Thần Y nấu, ngon lắm đấy.
- Sao cô chỉ kể công lao của hai người đó vậy? – Lâm Tố Đình nhồm nhoàm phản đối - Tôi cũng có phụ họ… nếm thức ăn.
- Xí! Nói như cô.
- Tôi sao?
- Cô xuống bếp ăn chực chứ có phụ cái… thá gì – Tiểu Tường suýt văng bậy.
Nhưng cho dù Tiểu Tường có xổ ngôn từ bất học thức đi chăng nữa thì hai tỷ
muội nhà họ Lộ cũng chẳng nghe thấy gì. Lúc này đây, Lộ Phi Yến đang
loay hoay múc từng muỗng thuốc phục vụ sư tỷ. Ngặt nỗi, cô em dụ hoài mà cô chị mặt mày méo xệch, đôi mắt buồn xo nhìn chén nước đen ngòm.
- Sao tỷ không uống? – Lộ Phi Yến huơ cái muỗng mòng mòng – Người xưa có câu
thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng, chắc tỷ đã từng nghe qua?
- Tỷ thà bị què còn hơn uống loại thuốc đắng này – Lộ Phi Nhi bĩu môi.
- Nói hay lắm! Ai mà được Thiên Văn chăm sóc thì dù bị đánh gãy cặp giò cũng chẳng lo - Tiểu Tường cố tình móc nghéo Lộ Phi Nhi.
Chả là hồi nãy, Tiểu Tường chứng kiến hình ảnh Nữ Thần Y lao tâm sắc thuốc
quá xá là nhọc nhằn. Bây giờ lại phải ngó cảnh Lộ Phi Yến tâm trạng
không yên mà cô nàng đỏm dáng Lộ Phi Nhi còn phụng phà phụng phịu, thành ra, Tiểu Tường cảm giác ngứa con mắt.
Lộ Phi Nhi không để ý câu nói lẩy. Nàng thấp thỏm hỏi Tiểu Tường:
Lâm Tố Đình ngừng gặm xương để phát lên vai Tiểu Tường một cái:
- Chắc cô ta đang ám chỉ vị hoàng tử bạch mã.
“Bị” nhắc tuồng, Tiểu Tường quay sang Lộ Phi Nhi:
- À! Thì ra cô muốn hỏi ký danh thật sự của Thiên Văn.
Lộ Phi Nhi lim dim mắt:
- Thiên Văn , Thiên Văn, cái tên sao mà nghe êm tai quá, nhưng không biết là họ gì nhỉ?
Gương mặt Tiểu Tường nhăn nhúm như quả cau khô. Nàng cảm thấy đau khổ khi phải chia sẻ tên họ của người nàng yêu cho “gái” nghe:
- Họ… - Tiểu Tường ngập ngừng.
- Tần – Lâm Tố Đình chen chân - Tuổi tác cũng gần hai mươi. Tần công tử là
người cao ráo, bảnh bao, và ưa chuộng nhất hai màu đen trắng. Thân hình
của chàng nếu đem ra đo thì chắc được vài trượng. Chàng có sở thích chơi cờ, thổi tiêu, và viết văn chương. Trong tương lai, chàng ao ước thiên
hạ thái bình, cả đời sánh vai người thương ngao du sơn thủy.
Lâm Tố Đình làm một tràng như đang giới thiệu thí sinh cho cuộc bình chọn
nam sinh thanh lịch. Lộ Phi Yến cùng Tiểu Tường che miệng cười khúc
khích trong khi Lộ Phi Nhi chống tay lên cằm mộng mộng mơ mơ:
- Nếu cô hiểu rõ về Thiên Văn như vậy thì cho tôi hỏi câu này, cô có biết huynh ấy đã lập gia thất hay chưa?
Lâm Tố Đình lắc đầu:
- Chưa.
Lộ Phi Nhi nghe tiếng “chưa” thì mở cờ trong bụng “ủa? Huynh ấy văn võ
song toàn mà đến nay vẫn chưa lập hiền thê.” Và nàng tiếp tục thả hồn
bay bổng “lần này bổn cô nương trúng mánh rồi! Thiên Văn, huynh nhất
định thuộc về muội!”
Nghĩ đến đây, Lộ Phi Nhi đổi tay chống cằm hỏi tiếp:
- Thiên Văn chưa lập gia thất, thế huynh ấy có yêu một người nào không?
- Yêu một người nào hả? – Lâm Tố Đình nhíu mày, nhưng không quá nửa giây thì đáp ngay – Hình như không.
- Tại sao lạ vậy? – Tới phiên Lộ Phi Yến mơ màng giấc điệp.
Tội cái là tia hy vọng của Lộ Phi Yến vừa mới nhú, chưa kịp trổ bông thì đã nhanh chóng úa tàn.
- Tại vì huynh ấy yêu rất nhiều người! – Lâm Tố Đình bật cười hô hố.
- Chẳng hạn như bây giờ - Tiểu Tường sửa cổ áo, hăm hở đế vô - Vị hoàng tử “kép nhựt” của cô đang ở bên cạnh nàng công chúa “kiều tâu!”
Trước câu nói lạ lùng của Tiểu Tường, Lộ Phi Nhi đỏ mặt. Còn đôi môi của Lộ Phi Yến thì biến thành số không:
- Cô nói hoàng tử “kép nhựt” tức là sao? Và công chúa “kiều tâu” nghĩa như thế nào?
Thấy Lộ Phi Yến vì tương tư Cửu Dương mà tâm hồn lẩm cẩm, Lâm Tố Đình chuyển giọng cười hô hố sang hi hí, miếng thịt gà vừa cắn phải, chưa kịp nhai
đã bắn tung tóe lên bàn.
- Cô đang làm trò gớm ghiếc gì vậy? - Tiểu Tường chu mỏ cau có - Giữ mồm giữ miệng chút đi.
Tiểu Tường ngó bề ngoài trầm tĩnh dzậy chứ tính tình nóng nảy cỡ lò hỏa Diệm Sơn. Ngày nào không hò hét thì ngày đó nàng ăn không có vô. Bảo nàng
nói chuyện mà đừng rống thống thiết còn khó hơn là bảo nhạc sĩ ngồi nghe ca hát nhưng không được nhịp giò.
Biết bà La Sát đang nổi cơn tam bành, Lâm Tố Đình lập tức đưa tay bụm miệng. Riêng Lộ Phi Yến vẫn còn ngơ ngơ ngáo ngáo. Nàng quay sang sư tỷ định
thỉnh ý. Ngờ đâu, Lộ Phi Nhi vung tay cốc đầu:
- Thôi đi, đừng có mà nhè ra đấy, tỷ cốc nhẹ hều, đâu có đau.
- Tuy rằng không đau nhưng sao tỷ lại cốc muội?
- Ai biểu muội hỏi mấy câu ngớ ngẩn? Bị cốc là đáng đời.
- Thì muội không hiểu thật mà, phải hỏi cho ra lẽ chứ. Người ta chẳng phải nói nếu không hiểu thì nên hỏi hay sao?
Lộ Phi Nhi tặc lưỡi:
- Thôi được rồi, tỷ sợ cái tật hay hỏi của muội rồi. Để tỷ nói cho muội nghe,
muội cứ việc nói lái hai chữ “kép nhựt” và “kiều tâu” sẽ hiểu.
Lộ Phi Yến tính nói lái thì trên đầu ba thước có thần linh. Bốn nàng con
gái vừa mới nhắc Tào Tháo là Tào Tháo bước vào. Nữ Thần Y theo sau, trên tay bưng chiếc mâm nhỏ có nắp đậy kín.
Đợi cặp hoàng gia an tọa, Lộ Phi Yến khởi tố Nữ Thần Y. Nữ hiệp áo màu huyết dụ quên mất cái vụ kiều tâu với kép nhựt:
- Chén thuốc này đắng quá, sư tỷ của tôi đành thất lễ, nãy giờ cố gắng nuốt mãi mà nuốt không trôi.
Lâm Tố Đình, Tiểu Tường, và Lộ Phi Nhi vểnh tai nghe cô nàng gà mờ kiện
tụng, dạ than bụng thở. Đặc biệt là Lộ Phi Nhi, nàng sợ câu cáo trạng
của Lộ Phi Yến khiến tái Hoa Đà tự ái.
Nhưng không, Nữ Thần Y hiền từ đứt họng, ủa, đức hậu. Nàng quay sang mỉm cười với bệnh nhân:
- Cô đừng lo, ăn vài miếng mứt này trước khi uống thuốc thì sẽ không cảm thấy thuốc đắng nữa.
Nói rồi, Nữ Thần Y giở nắp, đặt chiếc mâm trước mặt Lộ Phi Nhi. Đến lúc
này, mọi người mới phát hiện trên tay Nữ Thần Y đang cầm là mâm bánh
mứt. Trên mâm có đủ các loại mứt dừa, mứt bí, mứt đu đủ, mứt hồng khô,
mứt hạt sen, nhiều lắm, nội ngó thôi cũng chảy nước dãi.
Cửu Dương hài lòng nhìn Nữ Thần Y. Chàng thương tánh tình của nàng tỉ mỉ.
Nàng có lòng hiếu khách, ứng xử một cách khôn khéo, và biết săn sóc
chiều chuộng người… dưng.
Chợt!
- Thất ca ới ời! - Có tiếng tru tréo của Hiểu Lạc.
Chớp mắt một cái, Hiểu Lạc và Trương Quốc Khải xuất hiện từ đằng sau cánh cửa.
- Thấy chưa? Đệ đã nói thất ca Cửu Dương đang ở đây mà huynh không tin - Hiểu Lạc húc cùi chỏ vào be sườn của Trương Quốc Khải.
Bô lô bô la đã miệng, Hiểu Lạc kéo ghế mời Trương Quốc Khải ngồi. Lộ Phi
Yến cùng Lộ Phi Nhi gật đầu chào tam sư huynh của Cửu Dương.
Hiểu Lạc và Trương Quốc Khải cũng cúi đầu đáp lễ. Cặp mắt Trương Quốc Khải
nhìn thoáng qua hai vị song hùng nữ hiệp rồi thôi, chẳng màng tỏ vẻ thắc mắc lâu lắc. Chắc chàng quá quen cảnh Cửu Dương dẫn “gái” về nhà, nói
theo kiểu của Tiểu Tường.
- Tam ca tìm đệ có chuyện gì? – Cửu Dương bồn chồn trong ruột.
- Chẳng lẽ mỗi lần huynh có chuyện mới có thể đến tìm đệ? - Trương Quốc Khải
khoanh tay hỏi lại - Huynh đến thăm đệ không được sao?
- Đương nhiên là được – Cửu Dương quýnh quíu đáp.
Nhìn tướng hoảng hốt của Cửu Dương, Trương Quốc Khải đang làm nghiêm cũng cười xòa. Chàng vỗ vai sư đệ:
- Thật ra thì cũng có chút việc.
Rồi Trương Quốc Khải hất đầu ra hiệu cho Hiểu Hạc. Bắt được ám thị, Hiểu Lạc khua môi múa mép:
- Cách đây nửa thì thời, Đổ Thần sai hạ nhân đến lấy một món vật. Đệ không
biết gã hạ nhân đó muốn lấy vật gì nên đi hỏi tam ca. Tam ca bảo đệ nói
với gã hạ nhân rằng Tần viện trưởng vừa mới rời khỏi học đường, khuyên
gã hạ nhân đợi đến khi trời tối hẳn quay trở lại Hắc Viện. Còn nữa, gã
hạ nhân có rinh theo một thùng quà bự tổ chảng, nhưng hắn cứ một mực nói là phải chính tay dâng thùng quà cho Tần viện trưởng hòng đổi lấy món
vật gì gì đó.
Cửu Dương lặng lẽ lắc đầu, tay giở nắp bình trà ngắm làn khói trắng. Trương Quốc Khải lo lắng hỏi:
- Đổ Thần muốn lấy thứ gì vậy?
Cửu Dương buông tay. Chiếc nắp trà rớt xuống mặt bàn. Âm thanh vang loảng xoảng.
- Hắn muốn lấy đề thi tú tài năm nay - Cửu Dương thở dài.
- Lấy đề thi để làm gì? – Lộ Phi Yến chứng minh mình là người hay hỏi.
- Để xem – Cửu Dương đáp cụt ngủn.
Dĩ nhiên là để xem, ai mà chẳng biết, chứ không lẽ để… chùi đít hay sao? Lời giải thích ngắn gọn làm Lộ Phi Yến ngẩn tò te:
- Xem rồi làm chi?
Cửu Dương không trả lời. Chàng ngẩn đầu ngó trần nhà, đầu óc bận tập trung suy nghĩ. Nữ Thần Y giúp chàng lý giải:
- Xem rồi thì hắn đi mướn thầy Đồ viết sẵn đáp án. Tới ngày thi, hắn chỉ cần móc tấm giấy đó ra nộp.
- Hắn làm vậy là không đúng quy luật! - Tiểu Tường đập bàn cái rầm làm chén thuốc của Lộ Phi Nhi sóng nước.
Còn Lâm Tố Đình thì thấy Cửu Dương im lặng nên chớp đôi mắt đen láy to tròn:
- Bây giờ huynh định làm sao?
Cửu Dương làm… thinh. Lâm Tố Đình tức khí:
- Sao huynh không nói gì hết vậy? Chẳng lẽ huynh định đem đề thi dâng cho hắn?
Trước câu hỏi quá xá thực tế, Cửu Dương không thể ngậm miệng hến mãi. Chàng buông thõng hai tay:
- Đành phải vậy thôi, còn trăng sao gì nữa?
- Hả?!!!
Nghe Cửu Dương chép miệng, tất cả đồng thanh thét lên lanh lảnh. Đến khi
khản cổ, cả đám người trố mắt nhìn viện trưởng chăm chăm. Cửu Dương quả
thật làm họ thất vọng. Chàng nhún vai nói:
- Các người không nghe lầm. Tối nay tôi sẽ đưa đề cho hắn.
- Vậy đâu có được! – Trương Quốc Khải trợn tròng – Chúng ta nên tìm cách từ khước.
Cửu Dương moi cây quạt trắng từ trong áo khoác, mang ra phe phẩy:
- Ý của huynh là muốn đệ ra mặt chống đối, làm phật lòng tên cẩu quan?
Câu hỏi của Cửu Dương khiến mọi người suy đi xét lại. Gia Cát tái lai buộc
họ ngẫm nghĩ phải trái thị phi thay vì lên án phỉ báng chàng. Năm nàng
con gái ngồi im thin thít. Nàng nào nàng nấy thay phiên vận dụng trí
tuệ, cố tìm cách ứng biến tình thế.
Hiểu Lạc vẫn đứng đó nhưng cục cựa không yên. Nó đang hận mấy tên cẩu Thanh, cái bọn ham tài ham danh lợi. Còn Trương Quốc Khải thì chọn phương pháp yên lặng là vàng. Trong lòng chàng đương nhiên không muốn tên quan tri
huyện đối lập Cửu Dương để rồi xua binh phá vỡ học đường. Sau một hồi
tính lợi tính hại, không ai tìm ra mưu kế gì để mà đối phó.
Giang Nam. Hắc Viện.
Tối hôm đó, Cửu Dương đứng hàng giờ trước căn tủ bí mật nằm đằng sau tấm
tranh phục hổ. Mỏi cẳng, chàng mở tủ lấy đề thi ra sao chép từng hàng
chữ lên trang giấy. Nét bút đều đặn, thẳng thót, Cửu Dương vừa viết vừa
lắc đầu. Chàng cũng vì bất đắc dĩ mới… nối giáo cho giặc.
Bên ngoài bỗng có tiếng gõ. Cửu Dương cất đề thi vô tủ, gấp trang giấy bỏ
vào phong thư rồi trở gót. Chàng mở cánh cửa. Lộ Phi Nhi bước vô đứng
đực ngay chính giữa căn phòng. Nàng kín đáo liếc chiếc phong bìa mà Cửu
Dương đang nắm trong tay.
Cửu Dương chỉ chiếc ghế mời khách. Lộ Phi Nhi ngồi xuống.
- Huynh định đem đề thi trao cho Đổ Thần? – Lộ Phi Nhi hỏi, khóe môi tủm tỉm.
Cửu Dương bỏ tọt bức thư vào áo choàng. Chàng với tay rót trà vô tách, miệng lảng chuyện khác:
- Vết thương của muội sao rồi?
Lộ Phi Nhi đón nhận tách trà từ tay tình trong mộng, khẽ nhăn mặt:
- Vẫn còn đau.
Nghe nàng than, Cửu Dương liền quỳ xuống đất.
- Còn đau lắm sao? – Chàng hỏi vồn vã, nét mặt khẩn trương – Không thể nào.
Rõ ràng hồi nãy muội đã được uống thuốc và băng bó kỹ lưỡng. Hay là muội tháo chiếc hài để huynh xem lại vết thương?
Dứt lời, Cửu Dương thực hành luôn thể. Chàng thò tay nắm lấy bàn chân của Lộ Phi Nhi để cởi chiếc giày nhưng nàng rụt chân lại.
- Không phải đau ở đó – Lộ Phi Nhi lắc đầu.
- Vậy muội đau ở đâu?
- Ở đây nè - Lộ Phi Nhi trỏ ngón tay vào giữa ngực, hòng ám chỉ trái tim.
Cửu Dương ngớ người một lúc. Cuối cùng, chàng hiểu nàng ngụ ý đau lòng.
- Chắc bọn họ xúi muội tới đây cản chân huynh? – Cửu Dương uể oải hỏi.
Lộ Phi Nhi chậm rãi xua tay:
- Không phải cản chân.
- Vậy chẳng lẽ muội đến đây ủng hộ việc huynh mang đề thi trao tên vô lại?
Lộ Phi Nhi khoan đáp lời. Tay giở nắp, nàng nâng tách sứ lên ngửi mùi
hương trà sen thơm lựng. Và nàng nhấp một ngụm, vị giác nếm chất trà
thanh đạm nhưng không thiếu phần ngọt dịu ở đầu lưỡi. Thưởng thức thêm
vài ba hớp nữa, Lộ Phi Nhi mới trả lời:
- Huynh đoán trúng, nhưng tiếc là chỉ đúng có phân nửa.
Nghe giọng úp mở, Cửu Dương nhíu mày và phủi tay đứng lên. Chàng hất đầu về phía cánh cửa thư phòng:
- Còn nửa kia chắc đang chờ ngoài hành langg?
- Đã biết còn hỏi.
Có giọng vàng anh vang vọng từ phía sau lưng. Cửu Dương quay mình, thấy Lộ Phi Yến khoe từng chiếc răng ngọc thạch. Nàng chớp mắt:
- Muội cố tình đến ủng hộ huynh giao đề thi cho Đổ Thần.
- Thế à?
Cửu Dương có vẻ không mấy tin tưởng thành ý của Lộ Phi Yến. Sau khi thốt hai tiếng “thế à,” chàng hỏi liền tù tì mấy câu:
- Muội thật lòng ủng hộ việc làm của huynh? Chẳng lẽ muội không trách huynh
tham danh lợi? Không xem huynh là một tên hèn nhát, một tiểu nhân ham
sống sợ chết, một kẻ chuyên nịnh bợ, vuốt đuôi triều đình Mãn Thanh?
- Không hề!
- Muội có thể nào cho huynh biết nguyên nhân?
- Lý do là bởi vì muội biết huynh cũng vì bất đắc dĩ nên mới làm vậy.
Được người khác hiểu thấu tâm trạng, Cửu Dương cảm thấy an ủi đôi phần. Kể
từ khi chàng nhận mối giao dịch với tên tri huyện đại nhân thì lòng bất
an. Chàng cảm tưởng bản thân như đang chèo ghe thượng nguồn, để rồi cặp
bến với đám quan thần ô lại. Suốt ngày chàng sống trong ngục cảnh giày
vò, giằn vặt nội tâm. Nay lòng nồng ấm khi nghe hai nàng thiếu nữ thốt
lời khuyên giải. Nhưng dẫu sao thì đề thi vẫn phải đội nón ra đi… vô nhà Đổ Thần. Biết làm sao hơn? Cửu Dương nhắm mắt thở một hơi.
- Huynh đừng buồn, Phi Nhi tỷ tỷ và muội có cách giúp huynh tiêu trừ tên bất chính.
Cửu Dương giật mình:
- Hai muội định làm gì?
- Huynh đừng có hỏi - Lộ Phi Yến chun mũi - Đây là bí mật quân sự, tiết lộ ra rồi sẽ hết vui.
Và e chàng lo ngại, Lộ Phi Yến nói thêm:
- Huynh cứ việc an tâm nằm ở nhà mà chờ tin hay, Phi Nhi tỷ ấy và muội đây có cách vẹn toàn. Đúng không tỷ tỷ?
Lộ Phi Nhi đứng lên tiến đến bên cạnh Cửu Dương.
- Huynh có lòng tin với tỷ muội chúng em không? – Lộ Phi Nhi hỏi.
Cửu Dương gật gù, lòng đương nhiên tin, nhưng lại không thể đoán biết hai
nàng đạo chích tính dùng cách nào hành động. Họ nhất định không nói,
chàng có tò mò cách mấy cũng phải chịu thôi.
Thấy Cửu Dương im ỉm, Lộ Phi Nhi động lòng từ bi. Nàng sợ chàng buồn chuyện nàng giấu giếm kế hoạch.
Trật lất! Hoàng tử kép nhựt đang buồn… đau bụng. Lộ Phi Nhi đâu có biết nên nàng bật mí phương pháp:
- Đơn giản là như thế này, tối nay huynh cứ việc đưa đề thi cho Đổ Thần để
hắn về nhà mướn người ta làm bài đáp án. Trước hôm thi cử, muội và Phi
Yến sẽ đánh cắp bài văn viết sẵn đó là xong.
Cửu Dương bỗng nhói lòng, tâm không muốn hai nàng vì chàng mà gặp điều bất
trắc. Và chàng bần thần nhớ lại vụ án hôm bữa. Lúc Hiểu Lạc bị giam giữ, Nữ Thần Y, Lâm Tố Đình, và Tiểu Tường cùng nhau vào phủ tri huyện tìm
tấm bản đồ lao ngục, hiểm họa trùng trùng, suýt nữa tiêu tùng tánh mạng. Sau trận cướp ngục, tri huyện lão gia đã phái thêm thuộc hạ ngày đêm
canh gác đại lao và tri phủ, càng chặt chẽ hơn xưa.
Nghĩ đến đây, Cửu Dương gằn giọng:
- Không được!
- Tại sao không được? – Lộ Phi Yến và Lộ Phi Nhi ngơ ngác nhìn chàng.
- Tại vì nơi đó là hang hùm - Cửu Dương phồng mang – Các người lẻn vào động hổ, nhỡ không thành công sẽ bị bắt giam.
Rồi như chưa hả cơn thịnh nộ, chàng giơ tay chỉ mặt từng người:
- Huynh không cho hai muội đi làm chuyện nguy hiểm!
Lần đầu tiên trong đời con gái, ngoài trừ Lộ Phi Nhi, Lộ Phi Yến mới nghe
có kẻ quan tâm mạng sống của nàng. Đấng trượng phu này không hổ danh là
người đàng ông mà nàng mơ mộng. Tim chứa chan muôn ngàn xúc động, nàng
dịu dàng ôm cánh tay trái của chàng.
- Huynh đau lòng lắm sao? – Lộ Phi Yến hỏi.
Ngay tắp lự, Cửu Dương gật đầu máy móc:
- Nếu hai muội mất một cọng tóc, huynh cũng không muốn sống nữa.
Cửu Dương quả nhiên thâm niên tình trường, trong túi chất chứa nghìn lá bùa yêu. Chàng xuất đủ chiêu cua gái. Bằng chứng là cái câu nói hoa hòe cưa ngã Lộ Phi Nhi. Đứng không nổi, hắc y nữ hiệp đành phải gối đầu lên vai Gia Cát tái lai thủ thỉ:
- Ai nói với huynh là cặp tỷ muội nhà họ Lộ phải đặt chân vào phủ mới lấy được đồ?
Lộ Phi Yến cũng vuốt ve lòng ngực đang phập phồng tức tối của người nàng thương:
- Huynh quên rồi hay sao? Hắc Lộ Phi nương là người từng trải, sống lây lất
trong chốn giang hồ đến độ tuổi này cũng chính là dựa vào biệt tài trộm
cắp. Nếu sư tỷ và muội muốn lấy đồ đạc thì có thiếu gì cách, đâu cần dẫn xác vô phủ làm chi?