Phong Vô Nhai

Quyển 1 - Chương 6

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập: Nguyệt Tận

Lạnh lùng nhìn mỹ nam tử tự tiện ngồi xuống đối diện mình, khóe miệng Nhai chậm rãi gợi lên một nụ cười tàn lãnh, tiếu ý trong ánh mắt lại càng tăng thêm vài phần: “Nga? Chẳng tài nào quên được tư vị bị ta chặt đứt tay trái hay sao? Đê tiện đến mức này quả thật là hiếm thấy.”

Nam tử tóc vàng trước mắt, chẳng ai xa lạ, chính là Hắc Vực Các tân nhậm chưởng môn, Mặc Khê Đoạn.

Nam tử trẻ tuổi này nổi tiếng xảo trá cùng tàn nhẫn trên giang hồ, năm ấy mười chín tuổi đã dùng mọi thủ đoạn diệt trừ sạch sẽ hết thảy các đối thủ cạnh tranh, bước lên ngôi vị chưởng môn Hắc Vực Các.

Nhờ tu vi cường hãn cùng với nhân cách đầy mị lực kia, hắn được rất nhiều cao thủ cuồng nhiệt thề sống chết đi theo, ra sức trợ giúp hắn tranh đoạt quyền lợi tối đại.

Nếu Nhai đoán không lầm, tu vi của đối phương, hẳn là ở bậc sơ giai Kiếm Thánh đỉnh phong.

Mà tay hắn, trước kia lại bị chính mình chặt bỏ.

Chuyện này, khiến cho thượng cấp Hắc Vực Các theo phò trợ Mặc Khê Đoạn cực kì nổi giận, còn xem đây là sự sỉ nhục thiên đại, mâu thuẫn với Đàm Kiếm phái cũng càng ngày càng kịch liệt, về phần Mặc Khê Đoạn bị chặt đứt cánh tray trái như thế nào, nguyên do gì bị chặt đứt, những người đó, cũng chẳng hề hay biết.

Nghe được lời chế nhạo cay độc của Nhai, tùy tùng theo Mặc Khê Đoạn tiến vào, nữ tử bạch y đang lặng lẽ chờ đợi ở một bên cũng để lộ ra tia sát khí cuồng bạo trong ánh mắt.

Chủ nhân của nàng, sao có thể để cho kẻ khác vũ nhục như vậy, nếu là bình thường, nàng dù có liều cái mạng này, cũng sẽ bảo vệ uy danh của chủ nhân đến cùng. Chỉ là chủ nhân đã hạ lệnh, chỉ cần việc gì liên quan đến vị phó các chủ kia, mọi người tuyệt đối không được tự mình có bất kì hành động nào khi hắn chưa hạ lệnh, bằng không, chỉ còn con đường chết.

Thế nên, dù hận đến đỏ cả mắt, cô gái vẫn chưa có hành động gì.

Mặc dù, nàng vẫn chẳng tài nào lý giải được, vì cái gì mà chủ nhân đối với nam nhân trước mắt này, lại có thể khoang nhượng đến mức đó.

“A………..Đương nhiên là không……” Nghe thấy ngữ điệu ôn nhuận mà lời nói lại cay độc của Nhai, Mặc Khê Đoạn vẫn còn đau đớn nơi cánh tay trái thấp giọng cười cười, song nhãn u lãnh chăm chú nhìn đối phương, bỗng nhiên cứ như loài quỷ mị, dùng thứ âm lượng chỉ hai người có thể nghe được ghé vào tai hắn nói:

“Tại hạ không làm sao quên được hương vị của ngươi, không quên được dáng vẻ ngươi run rẩy trong lòng ngực ta, nếu chẳng phải lúc ấy bị ngươi cắt ngang, ta nghĩ, đầu lưỡi ta, nhất định đã liếm đến khắp mọi nơi trên cơ thể ngươi……..Bất quá, vẫn còn dịp khác, không đúng sao?”

Có lẽ do âm điệu cổ hoặc hệt như loài ma quỷ trong giọng nói của nam tử kia khiến Nhai có chút hỗn loạn, hoặc là sự tự tin quá mức trong đó làm cho hắn không khỏi kinh ngạc, Nhai cứ thế mà cứng đờ thân thể, hoàn toàn vô phản ứng, để mặc đầu lưỡi ướt át kia ngả ngớn liếm lộng vành tai mình.

Nháy mắt, trong đầu Nhai tồn tại một loại dự cảm mãnh liệt, một ngày nào đó, bản thân sẽ bị hủy hoại trên tay nam nhân này, sống không bằng chết!

Loại cảm giác đó cường liệt đến mức khiến hắn phải sợ hãi.

Bính!

Cái bàn được đặt ngay ngắn giữa phòng không báo trước bỗng nhiên nổ tung, vụn gỗ văng khắp sương phòng, Phệ Hồn Tiên (*) đỏ như máu trong tay Nhai tựa như tia chớp hướng đối phương hung hăng quất tới, người nọ nghiêng mình tránh né, quang mang chợt lóe lên nơi tay phải, bội kiếm phát sáng, phản thủ lại một kiếm.

Song nhãn Nhai ngập đầy hung quang, thân hình nháy mắt đã di động đến mấy thước, trường tiên trong tay cũng theo động tác mà không ngừng công kích, trong vài giây ngắn ngủi, song phương đã giao thủ không dưới mười chiêu, càng lúc càng mãnh liệt.

Ngay khi chủ quán còn đang mãi lo lắng cho an nguy của tửu lâu mình thì chợt nghe thấy tiếng nổ vang vọng, mái ngói tầng cao nhất bị một lực mạnh mẽ xốc lên, hai thân ảnh nhanh như chớp vụt ra, không ngừng giao kích trên mái nhà, giây lát liền từ thành đông chuyển qua thành tây. Những công trình kiến trúc trong lúc đó bị phá hoại, nhiều vô số kể.

Cô gái tóc đỏ vừa lo lắng nhìn theo hai người đã đi xa, vừa lấy ra túi tiền đưa cho chưởng quầy đang đầm đìa nước mắt.

Khu vực tây thành, quảng trường bang phái.

Một gã thanh niên kiêu căng hăm hở đứng ở trung tâm đình viện, hưởng thụ những ánh mắt sùng bái cùng tiếng tán thưởng không dứt từ bọn đồng môn dưới đài truyền đến, mà bên chân hắn, một nam nhân trung niên cả người đầy máu nằm ở đó.

Đấy là sư huynh đồng môn khiêu chiến thất bại, bị trực tiếp hành hạ cho đến chết

“Còn ai muốn ở trên đây cùng ta tỷ thí? Cứ việc bước lên đi” Kiêu ngạo ngửa mặt lên trời cười to, thanh niên hài lòng nhìn các sư huynh đệ ai nấy đều rụt vai lại, chẳng người nào còn dám tiến lên khiêu chiến.

Hơn mười năm khổ luyện, chỉ vì một ngày này, được sư phó chọn làm chưởng môn nhân, tiếp nhận mọi thách đấu trong bang phái, đứng trên đỉnh cao của hết thảy mọi người!

Trong thời khắc ngửa đầu cuồng tiếu, thanh niên cảm thấy bản thân đã là vô địch, khắp trong thành này, chẳng ai là đối thủ của hắn, chắc chắn cả vương triều, hắn là mạnh nhất!

Sư phó nói hắn là thiên tài trăm năm có một, còn nói với hắn, chỉ cần thuận lợi tiếp nhận ngôi vị chưởng môn, cả người lẫn của trong bang phái, đều thuộc về hắn!

Bỗng nhiên, ngón tay thanh niên khiêu khích chỉ về hướng một đôi tình nhân trong đám người bên dưới, cuồng vọng nói: “Họ Trần kia, ta cho ngươi một cơ hội thách đấu, thắng, ngươi mang nữ nhân của ngươi đi, thua, ngươi chết, nàng lưu lại!”

Giờ phút này, vẻ mặt thanh niên kia dị thường dữ tợn.

Hắn từ trước đến nay đều khinh thường tên sư đệ nhu nhược hèn yếu này, nhưng y lại chiếm được sự ưu ái của ý trung nhân mình! Dựa vào cái gì? Nữ nhân xinh đẹp, phải thuộc về hắn!

Ở nơi hắn chỉ đến, một đôi nam nữ trẻ tuổi đang đứng đó sợ hãi, nữ tử mỹ mạo lại sợ đến mức đem mặt mình chôn vào trước ngực người yêu, không ngừng run rẩy.

“Chưởng môn sư huynh, xin người buông tha cho hai chúng ta, ta cùng Nhạc nhi là thật tâm yêu thương nhau……” Nam tử sắc mặt trắng bệch ngẩng đầu nhìn thanh niên trên đài, thành khẩn cầu xin…….

Y biết thanh niên kia vẫn có chủ ý chiếm đoạt Nhạc nhi, cũng luôn cho rằng Nhạc nhi sớm muộn gì cũng yêu hắn, nhưng hắn lại thất bại, thế nên sau khi giành được chức chưởng môn, hắn hiển nhiên chẳng thèm đếm xỉa đến sĩ diện mà ra tay.

“Câm miệng! Thứ phế vật nhà ngươi, còn muốn ta nói lại lần nữa hay sao?!!” Thanh niên không kiên nhẫn quát lạnh một tiếng, song nhãn băng lãnh cứ như đang nhìn thứ chó ghẻ ngáng đường mình.

Những người bên cạnh lập tức hùa theo thanh niên kia, khẩn trương vuốt mông ngựa <tâng bốc, nịnh nọt>, thậm chí có kẻ còn hung hăng đá nam tử một cước, để hắn phải nhanh chân tiến lên đài, không để chưởng môn chờ lâu!

Nam tử bị nhục mạ run rẩy một hồi, lặng lẽ chịu đựng sự vũ nhục của đám người, chỉ gắt gao ôm lấy luyến nhân trong lòng, dường như muốn đem đối phương tiến nhập thân thể của chính mình, gắng hết sức, cứ như là thế này thì chẳng ai có thể chia rẽ được hai người bọn họ nữa.

Y biết rõ bọn họ đã không còn đường lui, từng thử chạy trốn nhiều lần, nhưng hết thảy đều thất bại.

“Ngươi quá mạnh, ta đánh chẳng lại ngươi, nhưng ta cùng Nhạc nhi, chết cũng không tách biệt” Nam nhân bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thanh niên kia gằn từng tiếng, trong mắt, đã tràn ngập một loại kiên quyết.

Đối phương quá mạnh mẽ, cơ hồ đã đạt tới thực lực đại kiếm sĩ, chỉ là một kiếm khách hèn mọn như hắn, làm sao có thể địch nổi?

“Có thật là không tách biệt không?” Thanh niên cười lạnh, sắc mặt lại càng hung ác, xoay đầu nhìn về phía bọn thủ hạ của mình “Dẫn tiện nhân kia tới đây cho ta!”

Nhất thời, mấy tên thủ hạ đứng bên cạnh chờ lệnh lập tức đá văng nam nhân ra, hung hãn đem nữ nhân đang hoảng sợ kia lên ngôi cao.

“Ngươi muốn làm gì! Ta không cho phép ngươi tổn thương nàng!” Nam nhân đỏ cả hai mắt, vùng vẫy muốn xông lên, nhưng nhanh chóng bị quật ngã trên mặt đất.

“Ngươi nghĩ rằng ta cũng như ngươi, thích cái loại rác rưởi này hay sao? Kẻ dám cự tuyệt ta, đều phải chết!” Một cước hung hăng đá nữ nhân ngã nhào trên mặt đất, thanh niên cười to, giờ khắc này, cảm giác vui thích khi được nắm trong tay sinh tử của kẻ khác khiến hắn phi thường thống khoái.

“Ta giết ngươi!!!” Mắt thấy nữ nhân thương yêu của chính mình bị đánh tới thổ huyết, nam tử cơ hồ phát điên, gương mặt xưa nay thuần khiết giờ tràn ngập thứ sát khí nồng đậm, tựa như loài dã thú đang phát cuồng. Nhưng y thật sự quá yếu, hơn nữa còn bị đồng môn ẩu đả, phản kháng thế nào, vùng vẫy thế nào, thương tích trên người lại càng lúc càng nhiều, cũng chỉ còn có thể bị đánh tới chết.

“Ha ha, để đại gia ta xem con tiện nhân này dùng tốt tới cỡ nào!” Thanh niên cuồng tiếu rầm rĩ, xoay người hướng nữ tử đã hơi hôn mê mà đi tới. Dưới đài nhất thời rộ lên một tràng âm thanh trầm trồ khen ngợi cùng tiếng tu huýt.

Trong cái thế giới cường giả vi tôn này, không có thứ gọi là chính nghĩa, chỉ có cường giả, mới thật sự là chúa tể.

“Không!!!!!” Nam tử gào thét thê lương, y chưa bao giờ hận bản thân vô năng đến vậy, căm ghét cực độ sự yếu đuối của chính mình!!

Y không phải không cố gắng luyện công, trái lại, y còn nỗ lực hơn so với bất kì kẻ nào khác! Nhưng điều kiện năng khiếu bẩm sinh thiếu hụt trầm trọng, khiến y chẳng tài nào đạt đến tu vi cao cường.

Lúc đó, trong thế giới của y, tràn ngập sự kỳ thị cùng vũ nhục!

Chỉ có Nhạc nhi! Vẫn luôn cổ vũ y, vẫn luôn bên cạnh y, nàng là cả thế giới, là động lực sống duy nhất của y!

Nhưng bây giờ, y lại chỉ có thể trơ mắt ra nhìn nữ nhân thương yêu của mình bị người ta lăng nhục, cái gì cũng không thể giúp được! Y là cái thứ nam nhân gì, sống trên đời này còn ý nghĩa gì nữa!?

Đang lúc y tuyệt vọng đến mức gần như sụp đổ, bỗng nhiên một đạo thân ảnh tuyết bạch với tốc độ nhanh như chớp, mũi chân điểm nhẹ lướt qua đầu thanh niên kia. Ngay sau đó, một trường tiên đỏ như máu, cơ hồ ẩn chứa loại năng lực có thể thâu tóm cả không gian hướng thanh niên bổ tới.

Thanh niên kia phản ứng cũng cực nhanh, lập tức vận hành đấu khí hộ thân chuẩn bị phản kích, nhưng dưới sức công kích cường hãn của trường tiên này, hắn lại như loài giun dế buồn cười mà vô lực.

Phốc!

Đầu hệt như quả dưa hấu bị nện vỡ, bung toét ra xung quanh. Theo đó, cả thân mình hắn cùng bề mặt gỗ sồi cứng rắn dưới chân, đều bị hung hăng chẻ ra một đường dài đến gần mười thước.

Dữ tợn mà kinh người.

Tức khắc, một nam nhân trưởng thành với mái tóc dài màu xám lẳng lặng dừng ở trên ngôi cao, hắc sắc y sam theo gió mà phi vũ, tựa tiên nhân phiêu dật rồi lại như loài yêu ma khiếp người.

Những kẻ dưới đài  được một trận hít thở không thông, loại khí thế chỉ có ở kẻ cường giả thật sự khiến tim họ run rẩy vô phương khống chế, theo bản năng liền quỳ xuống, chẳng dám nhìn người nọ nữa.

Nhưng nam nhân tóc xám hiển nhiên không hề chú ý đến bọn họ, kể cả thi thể bất thành nhân hình dưới chân hắn kia, chỉ ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía nam tử bạch y trên mái hiên đối diện.

“Ha hả, ngươi không thấy bẩn hay sao?” Khóe miệng nam tử vẫn mang theo nụ cười ngả ngớn, trêu đùa nam nhân lạnh lùng trước sau vẫn chẳng có biểu tình gì kia.

“………..Ta sẽ dùng y phục ngươi để lau sạch.” Nhai điều chỉnh hô hấp, thân hình đột nhiên gia tốc, trường tiên trong tay chợt biến hóa thành cả trăm nhánh tàn ảnh hướng nam nhân mà công kích.

Đối phương cười to, trường kiếm trong tay mờ ảo phát ra tiếng oanh minh sôi sục, hai người lại lần nữa triền đấu cùng nhau. Mấy hiệp sau, cơ hồ đã phá nát hết thảy các tòa nhà ở đây.

Mọi người sững sờ nhìn theo hai thân ảnh đang đi xa dần, một nam tử, thừa lúc không ai chú ý, cẩn thận ôm lấy nữ tử nằm trên mặt đất kia rời đi.

*           *           *           *

Trên đỉnh mái hiên thành biên, hai thân ảnh thon dài cùng nhau giằng co.

Chiến đấu kể ra cũng đã hơn vài giờ, khiến cho thể lực Nhai có chút chống đỡ hết nổi, tiếng thở dốc trở nên trầm thấp. Mà Mặc Khê Đoạn đối diện hắn cũng thở hổn hển, lại vẫn mang trên mặt vẻ tươi cười, tâm tình tựa hồ cực kỳ tốt, lúc này trên mình hai người đều đầy những vết thương.

Mặc Khê Đoạn dù trước đấy bị mất đi tay trái mà lộ ra chút suy yếu, nhưng Nhai hiện giờ, cũng chẳng còn ở vào vị thế đỉnh phong võ lâm năm đó, có thể lấy một chọi bốn tuyệt đỉnh cường giả Kiếm Thánh, nội lực bất ổn kia, không đủ để hắn tự do triển khai sức mạnh.

“Ta có cảm giác hôm nay ngươi tựa hồ chẳng muốn giết ta, mà chỉ để phát tiết, thế nào? Tâm tình không tốt sao?” Ưu nhã chỉnh lại diện cụ trên mặt, Mặc Khê Đoạn cười khẽ hỏi.

Nhai trầm mặc gập trường tiên huyết sắc trong tay lại, không thèm đếm xỉa tới câu hỏi của đối phương, nhưng hiển nhiên chẳng còn hưng trí đánh tiếp, dù sao với trạng thái trước mắt, ai cũng không làm gì được ai.

Trên thực tế, quả thật hôm nay hắn vô cùng nôn nóng, linh tính sẽ có việc cực kỳ không tốt phát sinh, loại cảm giác chẳng thể nắm được tình thế trong tay thật khó chịu.

Đúng lúc này, trên đường truyền đến một trận xôn xao, thu hút sự chú ý của hai người. Thanh âm quen thuộc trong đó khiến sắc mặt Nhai hơi đổi, xoay người nhìn về phía đường cái.

Hình ảnh vừa tràn vào đôi đồng tử, huyết dịch trong toàn thân Nhai cứ như đều bị trút sạch, để lại sắc mặt một mảng xanh trắng.

Tại ngã tư đường lót bởi đá phiến, hai đội thị vệ khôi giáp hắc sắc đi qua, nhìn trang phục, nghiễm nhiên chính là cận thân thị vệ của Nghiêm Lăng Phong. Chẳng có gì bất ngờ, kẻ trong mã xa giữa hai hàng ngũ thị vệ hẳn là Nghiêm Lăng Phong. Nhai còn nhớ rõ, người nọ hôm nay xuất môn để xử lý một số việc trong tổ chức, thế nên mới đi ngang qua chốn này.

Nhưng điều làm cho Nhai xanh cả mặt, không phải là đoàn người này, mà chính là nam tử tóc dài,  cả người bẩn thỉu chắn ngang đường đi của bọn thị vệ.

Khuôn mặt tái nhợt mà xinh đẹp kia, dù dính đầy bùn đất, liếc mắt một cái Nhai vẫn có thể nhận ra.

Đó chính là ái nhân tương luyến bên cạnh Nghiêm Lăng Phong, đã bị chính tay hắn trục xuất mấy năm trước.

Thành Thủy Duyệt!

Mọi thứ xảy ra quá nhanh, nam nhân ngay cả ngăn cản còn chẳng kịp trở tay, Nghiêm Lăng Phong từ trong mã xa đã sớm lao ra, song nhãn gắt gao nhìn chăm chú luyến nhân ngày trước, liền sau đó hai người ôm chặt lấy nhau.

Thần tình đó, trước nay chưa từng kích động đến vậy.

Thân thể Nhai phút chốc cứng đờ, ngay cả một chuyển động cũng không thể, chỉ còn trơ mắt ra nhìn nam nhân mình yêu thương, ôm một kẻ khác trong vòng tay, khuôn mặt xưa nay băng lãnh đến mức một cảm xúc cũng chẳng hề lộ ra, giờ phút này lại tràn ngập niềm hạnh phúc.

Ngay cả đôi mắt kia, cũng đã dần dần chuyển hồng.

Cứ như giờ khắc này, Nghiêm Lăng Phong, mới thật sự là một con người, một con người còn sống rành rành ra đó, chẳng phải cái xác không hồn kia……..

Như khi ở trước mặt hắn…..

“Ha hả” Giọng cười ngả ngớn vang lên bên tai, Mặc Khê Đoạn không biết khi nào đã đến gần bên Nhai, ghé vào tai hắn thì thầm: “Quả là một màn tương phùng cảm động, thật sự ấm áp lại hạnh phúc a. Bất quá, nếu ta nhớ không lầm thì một trong số đó, hẳn phải là người kia của ngươi chứ nhỉ?”

Thanh âm Mặc Khê Đoạn khiến cho dòng suy nghĩ dường như đã bị gián đoạn mạnh mẽ của Nhai lập tức được khôi phục, ngay sau đó, Nhai nhẹ nhàng phi thân xuống, không một tiếng động, dừng lại bên cạnh hai người kia.

Song nhãn u lãnh tựa như Tu La khiếp người nhìn chòng chọc vào nam tử bẩn thỉu, tràn đầy sợ hãi đang được Nghiêm Lăng Phong gắt gao ôm vào lòng kia, hệt như đang nhìn một người chết.

————————————————

(*) Phệ Hồn Tiên: Cái roi dài ngoằng màu đỏ có tên là Phệ Hồn – tức vũ khí của Nhai thúc, ảnh bìa của thượng bộ Nhai có cầm đó ^^. Nó đây này, “trường tiên” a~…



Chả hiểu sao ta phi thường thích cái thứ vũ khí này a :”>

Muốn có 1 cái bỏ cặp đi học a ~ =)) =)) =))