Phong Tranh Ngộ

Chương 6

“Tiểu Bảo, đều tại ta không tốt, để nàng bị hãm hại và chịu nhiều ấm ức như vậy.”

Lúc Tạ Vân trở lại thì ta đang uống thuốc. Hắn nhận chén thuốc từ tay Tang Chi, đút cho ta uống mà vành mắt ửng hồng.

Ta cúi đầu, nước mắt rơi lộp bộp: “Không trách Vương gia, Cửu Nhi là thiếp, được quyền quản lý tiệc cầu phúc đã là có phúc lắm rồi. Yến hội xảy ra chuyện thì tất nhiên Cửu Nhi phải chịu trách nhiệm.”

Vành mắt Tạ Vân càng đỏ hơn: “Ta hỏi rõ ràng rồi, Vương phi ghen ghét ta cưng chiều nàng nên bị ma xui quỷ khiến, ám ảnh tâm thần nảy sinh ý nghĩ xấu xa.”

Lời hắn nói chẳng khác gì đang giải vây cho Liễu Cẩm Hoa.

Ta uống thuốc xong thì gật đầu: “Chỉ mong Vương gia đừng phạt nặng, dù sao thì trưởng tỷ cũng đang mang thai.”

Nếu trong lòng hắn đã quyết thì ta đây cũng tình nguyện đóng vai hiền từ, chủ động cầu xin cho Liễu Cẩm Hoa.

Liễu Cẩm Hoa bị cấm túc trong viện lớn, quyền quản gia đương nhiên được giao lại cho ta.

Trời vừa vào hè, Liễu Cẩm Hoa sai người đưa tin tới, nói là muốn gặp Tạ Vân. Ta đưa thư đến tận tay hắn, nhìn hắn cau mày đọc xong là vứt qua một bên.

“Hôm nay là ngày lành của nàng, không cần nhắc tới Vương phi.”

Để ta quản gia thêm phần thuyết phục, đồng thời an ủi ta chịu nhiều oan ức, Tạ Vân phong ta làm trắc phu nhân.

Hôm nay là ngày ta làm lễ sách phong.

Qua nửa đêm rồi mà pháo hoa vẫn còn bắn mãi. Có người từ viện lớn đến bẩm lại, nói là Liễu Cẩm Hoa thấy pháo hoa thì hỏi hôm nay là ngày nào.

“Nói với nàng, nay là ngày lành.”

Hôm sau, khi Tạ Vân lên triều rồi ta mới đến viện lớn.

Liễu Cẩm Hoa đang nhắm mắt dưỡng thần trên giường, nghe thấy động tĩnh thì ngồi dậy hỏi: “Vương gia đến thăm ta đấy à?”

Nàng thấy ta đến thì mặt mày không vui: “Ngươi tới đây làm gì? Muốn chê cười ta sao?”

Ta phất tay, toàn bộ người hầu trong phòng lui ra ngoài hết.

Ta ngồi xuống ghế bát tiên, cười với nàng: “Đúng vậy, không ngờ con vợ cả cao quý cũng có ngày này.”

Liễu Cẩm Hoa hung tợn nhìn ta chằm chằm, nhưng rất nhanh đã nhoẻn miệng cười: “Còn chưa chúc mừng Tiểu Cửu được tấn phong. Chỉ e là làm trắc phu nhân rồi cũng không thay đổi được sự thật ngươi là con vợ lẽ, vẫn chỉ là thiếp thất như xưa thôi ấy mà.”

“Vương gia cấm túc ta thì đã sao đâu, ta vẫn là vợ cả được cưới hỏi đàng hoàng, chờ đến khi con ta ra đời thì không sợ bị cấm túc nữa.”

Ta thừa nhận Liễu Cẩm Hoa nói không sai một chữ nào, cho nên hôm nay ta mới tới đây.

“Nếu đứa trẻ này không còn nữa thì sao? Nếu Vương gia biết ngươi lừa hắn thì sao? Còn người nào bảo vệ được ngươi đây?”

Liễu Cẩm Hoa ôm bụng theo bản năng: “Ngươi dám!”

Ta cười nói: “Ta có gì mà không dám? Bây giờ trong viện ngươi đâu còn thân tín nào nữa. Tất cả bọn họ đều nghe theo lệnh ta, muốn ngươi sinh non là chuyện dễ như trở lòng bàn tay.”

Liễu Cẩm Hoa im lặng, trong lòng nàng hiểu rõ ta chỉ nói sự thật mà thôi. Nhưng ta không muốn kết thúc mọi chuyện theo cách nhẹ nhàng. Ta muốn chậm rãi tra tấn nàng, làm nàng vỡ vụn, khiến nàng phát điên.

“Mà này, không biết trưởng tỷ còn nhớ thập muội, người bị trưởng tỷ đẩy xuống hồ đấy không? Ta nghe mấy cụ già hay kể là hồn trẻ con thường không được đầu thai. Mấy ngày nữa là tới đám giỗ của thập muội rồi. Trưởng tỷ đoán xem nàng có đến thăm hỏi trưởng tỷ không, còn có đứa trẻ trong bụng này nữa?”

Ta nói hết lời thì đứng dậy rời đi, để lại Liễu Cẩm Hoa gào thét một mình.

Thật đáng tiếc, nàng có lớn tiếng thế nào cũng không lọt ra nổi viện lớn này.

...

Tiết trời thoải mái, ta hái ít hoa hòe làm bánh, đưa đến thư phòng cho Tạ Vân.

Hắn nằm ngủ gật trên giường mát, ta thì ngồi bên cạnh quạt gió. Có lẽ ta quạt mạnh quá nên làm hắn tỉnh giấc.

“Tiểu Bảo, nàng đến rồi.” Hắn kéo tay ta để lên ngực hắn.

Ta cười nói: “Vương gia cứ làm nũng như trẻ con, thần thiếp làm chút bánh đây, Vương gia nếm thử xem.”

Tạ Vân cười ngồi dậy, nhìn thấy bánh hoa hòe thì cứng người, không cười nổi nữa.

Lúc nhỏ khi chúng ta chơi đùa cùng nhau, ngày nào ta cũng mang bánh hoa hòe mẹ làm cho hắn thưởng thức. Tiền tiêu vặt của mẹ thường xuyên bị cắt xén, vì muốn cải thiện bữa ăn nên mẹ hay đi hái hoa hòe trộn với bột dẻo làm bánh cho ta ăn.

Ta thích bánh hoa hòe lắm, ngày nào cũng mang cho Tạ Vân vài cái: “Mỹ vị ngon nhất thế gian này là đồ ăn do mẹ ta tự tay làm.”

Tạ Vân ăn hai miếng thì cúi đầu không nói lời nào.

Ta đứng lên bóp vai hắn: “Vương gia, thần thiếp muốn cầu tình cho trưởng tỷ, mong Vương gia đừng cấm túc nàng nữa.”

Tạ vân kinh ngạc: “Tại sao?”

“Mấy năm về trước thần thiếp chỉ muốn được ăn no mặc ấm, chưa từng mơ ước sẽ có ngày sang quý như hôm nay. Bây giờ những gì mà thiếp có đều là do trưởng tỷ ban cho.”

Tạ Vân nắm tay ta, quay lại nhìn ta đầy tình nồng tha thiết: “Tiểu Bảo ngốc, nàng của hiện tại là dựa vào tâm địa thiện lương, không liên quan gì đến Vương phi cả. Thôi đi, nói rồi nàng cũng có hiểu đâu, không đề cập tới chuyện này nữa.”

Ta nghiêng đầu cười với hắn.

Sao ta không hiểu cho được đây, ta còn hiểu đến gốc rễ ngọn nguồn. Thế nên ta mới lôi từng chuyện cũ ra trưng bày trước mặt hắn.

Tạ Vân ăn xong thì có người hầu từ viện lớn vội vàng chạy đến, bẩm báo là Liễu Cẩm Hoa sốt cao không giảm.

Ta quỳ gối khóc lóc thảm thiết trước mặt Tạ Vân: “Xin Vương gia tha thứ cho trưởng tỷ một lần, chữa bệnh cho nàng quan trọng hơn.”

Tạ Vân đồng ý, sai người hầu đi gọi thái y đến. Sau đó ta đến chính viện cùng hắn.

Vừa đặt chân vào viện đã thấy Liễu Cẩm Hoa kêu khóc quậy phá: “Các ngươi thả ta ra, ta muốn gặp Vương gia.”

Nàng thấy ta thì hung hăng trợn mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy: “Liễu Kinh Mặc! Đồ hồ ly tinh âm hiểm xảo trá nhà ngươi, không chỉ giả vờ vô tội đáng thương lừa ta mà còn quyến rũ phu quân ta.”

Nàng bổ nhào vào dưới chân Tạ Vân khóc thét: “Vương gia, thần thiếp bị nàng tính kế, hết thảy đều do nàng âm mưu lừa thần thiếp vào tròng, dẫn dắt thần thiếp cắn câu. Chính nàng là người hại thần thiếp bị cấm túc. Nàng ta là rắn độc, nàng muốn hại chết cốt nhục của Vương gia, cũng muốn hại chết cả thần thiếp, nàng không muốn thần thiếp được sống yên thân.”

“Vương gia, chàng mau hạ lệnh giết nàng ta đi.”

Có lẽ Liễu Cẩm Hoa làm ác quá nhiều dẫn đến chột dạ, cũng có thể nàng quá để ý cái thai trong bụng nên mới bị ta dọa đến nông nỗi này.

Tạ vân lạnh lùng nhìn nàng, tỏ ra không vui nói: “Nàng bị hãm hại còn nói đỡ cho trưởng tỷ, vậy mà người làm trưởng tỷ lại không biết hối cải, ngược lại còn nói bậy nói bạ cắn nàng không buông. Nếu không phải ngươi giả mạo nàng thì làm sao được như bây giờ, rốt cuộc thì ai mới là người lừa gạt bổn vương?”

Liễu Cẩm Hoa nghe vậy thì không tin nổi, nàng ngẩng đầu nhìn ta: “Là ngươi? Vậy mà là ngươi sao? Làm thế nào là ngươi được chứ?”

Nàng suy nghĩ cẩn thận lại mọi chuyện, đột nhiên cười nói: “Hay lắm, thủ đoạn của Tiểu Cửu thật là cao minh, ngươi dắt mũi ta xoay quanh như vậy, từ lúc đầu ngươi đã biết rồi đúng không?”

Ta đứng sau lưng Tạ Vân, gật đầu cười với nàng.

Liễu Cẩm Hoa khó thở, đứng dậy nhổ trâm cài tóc xuống, mũi trâm nhọn hoắt hướng về phía ta: “Ngươi dám âm mưu cướp địa vị ta à, ta phải xé rách mặt ngươi ra.”

Nàng mới đứng vững đã bị Tạ Vân đá văng: “Ngươi điên hả? Ngươi dám sát hại em gái ruột hay sao?”

Mấy ma ma thuận thế khống chế nàng lại, cướp đi cây trâm vàng trong tay nàng.

Tạ Vân bảo vệ ta sau lưng, lấy ra một cái túi tiền sờn rách. Hắn cố ý để Liễu Cẩm Hoa nhìn thấy vật chứng lục tỷ đưa cho ta trước khi đến đây. Đó là thứ mà mẹ nàng để lại trước lúc lâm chung.

Liễu Cẩm Hoa thấy nó thì hoảng sợ quay đầu nhìn khắp nơi. Nàng hô lên: “Ta không sợ, ta không sợ đâu, lúc các ngươi còn sống đã không làm gì được ta, chết rồi thì ta còn sợ các ngươi làm gì.”

Thì ra mẹ ruột lục tỷ cũng do nàng hại chết.

Tạ Vân cúi đầu nhìn nàng, thở dài xoay người bỏ đi.