Phong Thanh Vô Tình

Chương 7: Con ma Hướng Vũ Kiệt

" Thầy à, thầy không sao chứ? Còn chị gái xinh đẹp nữa. Chị cũng không sao chứ? "

Một thằng hầu tử phá phách lên tiếng. Bọn nhóc kia cũng nhao nhao lên hỏi lung tung. Hứa Thư Hàn nhìn bọn chúng một lát rồi dứt khoát lên tiếng, giọng điệu vừa âm lãnh vừa nghiêm nghị:

" Các em đều bị phạt...một lần nữa! Các em thật là một lũ...phá phách mà! "

Bọn kia đang nhao nhao thì đột nhiên im bặt lại sau khi nghe tiếng Thư Hàn mắng. Chúng nó mặt ủ mày chau lại thành một đống rồi đồng loạt nhìn Hứa Thư Hàn với ánh mắt biểu tình vô hại. Mặt đứa nào cũng tỏ ra vẻ vô tội một cách ngu ngốc. Hứa Thư Hàn vừa thấy giận vừa mắc cười khi nhìn vào ánh mắt biểu tình vô hại của tụi nhóc này. Lúc này Mộng Dao nhanh chóng đi về phía cô gái kia. Cô gái này lúc vừa rồi hơi hoảng loạn nên không nói gì nhưng sau khi bình tĩnh rồi liền quay sang nhìn Hứa Thư Hàn rồi thầm thì cái gì một câu gì đó vào tai hắn. Sắc mặt Hứa Thư Hàn đại biến, lập tức quay sang nhìn cô gái kia với ánh nhìn kinh ngạc rồi quay sang bọn hầu tử kia hừ một tiếng rồi nhẹ giọng nói:

" Thầy sẽ phạt các em..."

" Nhanh lên đi thầy! Thầy phạt nhẹ thôi nha thầy~ " Lại thêm mấy tiếng xôn xao vang lên, Hứa Thư Hàn nhìn tụi nhóc nghịch ngợm kia một lượt nữa rồi cười tà tà. Nguyên Phương bỗng dưng mặt sáng như cái bóng đèn, nhẹ giọng nói:

" Thầy ơi, em không tham gia vào mấy trò nghịch ngợm của tụi nó, em được miễn nha thầy! "

" Em cũng vậy đó thầy! " Thượng Nguyên, Vũ Lạc cũng đồng thanh lên tiếng. Đại Thành nhìn bọn họ một chút rồi cười khẽ, hắn nhẹ giọng :

" Tôi là người ngoài cuộc ấy nha! "

Mọi người nhìn cậu ta, ánh mắt hơi kinh ngạc. Một giọng nói lanh lảnh vang lên ngay sau lưng hắn:

" Cậu là ai vậy? Cậu đâu phải thành viên lớp tụi này! Sao lại ở đây cơ chứ! " Tụi kia cũng hùa theo nhao nhao lên, hy vọng dùng chuyện này để đánh lạc hướng Hứa Thư Hàn để khỏi phải bị phạt. Hứa Thư Hàn cười tà càng thêm phần tà. Bỗng dưng hắn ngừng cười, lên tiếng :

" Cậu ta là em trai của tôi!"

Mấy tiếng ồn ào ban nãy đã không còn nghe thấy nữa. Đại Thành ghé vào tai Hứa Thư Hàn nói nói gì đó rồi cười cười. Hứa Thư Hàn nhìn vào gương mặt đang tươi cười của em trai một chút rồi gật gật đồng ý.

******

Buổi tối-ngoài vườn...

" Mộng Dao à, cậu làm gì ngoài này vậy?"

Nguyên Phương đi về phía Mộng Dao cười hỏi. Mộng Dao ngẩng đầu lên nhìn Nguyên Phương, ánh trăng sáng huyền ảo chiếu vô mặt cô làm gương mặt xinh đẹp này càng thêm phần mị hoặc. Mộng Dao đung đưa xích đu, cười cười :

" Tôi chỉ ngồi hóng gió chút thôi. Còn cậu? Cậu làm gì ngoài này vậy?"

" Tôi thấy cậu ngồi ngoài này một mình nên đi theo." Nguyên Phương hơi xấu hổ. Mộng Dao cười một cái thật tươi rồi kéo tay Nguyên Phương ngồi xuống cạnh mình, Nguyên Phương một lần nữa lại đập hụt một nhịp tim. Ngồi cạnh Mộng Dao làm đầu óc cậu ta mu muội , suy nghĩ lung ta lung tung. Mộng Dao nhớ lại câu chuyện mà thầy Thư Hàn đã kể hơi rùng mình. Do ngồi sát Mộng Dao nên Nguyên Phương cũng cảm nhận được là cô vừa rùng mình một cái. Nguyên Phương bất giác quay sang hỏi Mộng Dao với ngữ điệu lo lắng:

" Mộng Dao à, cậu bị làm sao vậy? Lạnh sao? "

" Có một chút. Nhưng mà chuyện thầy kể lúc vừa rồi là...có thật không vậy?" Mộng Dao hỏi hỏi với vẻ mặt ngu ngơ, khờ khạo.

" 50-50 "

Nguyên Phương phun ra một câu khiến Mộng Dao không kiềm chế được mà run lên một cái. Nguyên Phương thuận thế khoác áo lạnh của mình cho Mộng Dao rồi choàng tay qua vai cô. Hướng Vũ Kiệt nấp sau bụi cây sau lưng hai người, đưa tay ra vuốt tóc Mộng Dao một cái, Mộng Dao giật mình quay sang nhìn Nguyên Phương đang lơ đãng nhìn lên trời nhưng hình như hai tay hắn đều không rảnh vì lo ôm... cô. Cô cảm thấy bàn tay kia vẫn tiếp tục vuốt tóc mình sau đó quay sang đập đập nhẹ vào vai của mình, bất giác, cô chụp lấy bàn tay kia rồi quay sang nhìn bàn tay mà mình đang nắm lấy. Mộng Dao kinh hoảng run run người nhè nhẹ hình như bàn tay ấy rất lạnh lẽo và nó có màu xanh rất ghê. ( Đèn chiếu vô tay Vũ Kiệt ấy mà )

"Á...!"

Mộng Dao kinh hãi khẽ kêu lên một tiếng hét thất thanh, cô nhanh chóng quay sang ôm tên Nguyên Phương kia rồi rúc vào lồng ngực ấm áp của hắn. Nguyên Phương kinh hỉ nhìn cô đang ở trong lòng mình, cánh tay bất giác siết chặt cô. Mộng Dao kinh hãi nói năng lắp bắp:

" Có... có cái gì... cái gì đó... nó chạm vào người... Á..."

Bàn tay lạnh lẽo kia lại tiếp tục trêu chọc cô bằng cách chạm nhẹ vào má của cô, tên Nguyên Phương kia đã xác định được hướng của cánh tay và nhìn vào trong bụi rậm xanh kia, là... Hướng Vũ Kiệt. Hắn đang nhướn nhướn cặp lông mày lên và cười với Nguyên Phương, Nguyên Phương cũng cười cười đáp trả và nói lời cảm ơn không ra tiếng. Mộng Dao khẽ giật giật áo hắn và nhìn hắn với ánh mắt sợ hãi...

" Để tôi đưa cậu vào trong... "

" Cảm ơn "

Nguyên Phương cười cười trấn tĩnh Mộng Dao và đỡ cô đứng dậy, khoác áo lạnh của mình lên cho cô rồi cả hai cùng đi vào trong căn biệt thự kia...

" Thế nào?! Cảm giác tuyệt vời chứ?! "

" Ừm... cảm ơn cậu... "

Hắn nhẹ nhàng nói với Vũ Kiệt sau khi đưa Mộng Dao về phòng, họ đứng đó nhìn nhau cười tà mị. Hướng Vũ Kiệt khoác vai Vương Nguyên Phương ngỏ ý muốn ngủ cùng phòng. ( hai người một phòng )

" E hèm! " Vương Nguyên Phương nhìn nhìn cánh tay của Vũ Kiệt đang để lên vai mình tỏ ý muốn cậu ta bỏ tay xuống. Vũ Kiệt quay sang nhìn tên kia một cái:

" Có chuyện gì sao? "

" Đừng chạm vào! Mất mùi của Mộng Dao bây giờ! " Nguyên Phương cả kinh.

" Ồ, mất mùi của cọp cái hả? " Vũ Kiệt cười cười tà mị rồi quay sang ôm chầm hắn. Nguyên Phương giật mình rồi nhanh chóng đẩy đẩy Vũ Kiệt kia ra...

Trong lúc đó...

" Cậu câm mồm đi! Đừng nói nữa... Mộng Dao mà là của cậu mới lạ... "

Tiếng hét inh ỏi của Vũ Lạc làm tên kia hơi giật mình. Tên kia choàng dậy cầm cái gối lên đập đập vào người Vũ Lạc vài cái. Vũ Lạc cũng chẳng phải tay vừa gì cũng hùa theo mà cầm gối lên đánh qua đánh lại với tên kia. Tên kia cả giận:

" Lâm Thượng Nguyên đã nói cái gì là của mình thì nhất định..."

" Đi ngủ đi! Ồn ào quá! " Mộng Dao mở cửa phòng đi vào, giọng nói mệt mỏi nhỏ xíu. Tay còn đang dụi dụi mắt, chắc là còn ngái ngủ. Vũ Lạc đứng lên chạy nhanh tới trước mặt Mộng Dao, hôn một cái vào má cô. Thượng Nguyên cả kinh nhìn Vũ Lạc và Mộng Dao, hắn cũng đứng dậy chạy ngay tới sau lưng Vũ Lạc...