Lục Cận tay cầm trường kiếm, nghênh gió mà đứng. Mi mắt hơi rủ, đường nhìn dừng ở bên chân.
Phủ phục dưới chân hắn là một con hồ ly tinh đực, run run rẩy rẩy, không ngừng dập đầu cầu xin: “Đại tiên tha mạng! Ta không bao giờ dám nữa!”
Lục Cận cười lạnh, trường kiếm “xoạt” một tiếng đã chặt đứt đuôi hồ ly.
“Ta hảo tâm thu lưu ngươi, nuôi dưỡng ngươi nhiều năm, vậy mà ngươi dám làm xằng làm bậy ngay tại địa bàn của ta —— Nói, ngươi như thế chẳng phải là loài súc sinh?”
Hồ ly tinh đau tới kêu khóc “oa oa”, dập đầu như giã tỏi: “Phải, phải, ta là súc sinh!”
“Chẳng phải là vong ân phụ nghĩa?”
“Ô ô ô, phải, phải…”
“Ngay cả a miêu a cẩu ta nuôi ngươi cũng không tha!” Lục Cận quát lớn, “Ngày hôm nay không lột tấm da hồ ly của ngươi, ta sẽ không họ Lục ——”
“Lục Cận, mộng cái gì vậy, còn chưa chịu tỉnh?”
“Hừ hừ… Lột da ngươi… Móc mắt hồ ly của ngươi…”
“Nga ——?” Giọng nói ngân dài biếng nhác, tóc đột nhiên bị túm lấy, Lục Cận đau quá rên lên một tiếng, mơ mơ màng màng mở mắt. Ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào, ngồi trên người hắn là một nam tử.
Nam tử đang nheo đôi mắt hẹp dài, tự tiếu phi tiếu mà nhìn hắn. Khuôn mặt tuyết trắng, sắc môi đỏ hồng, khóe mắt chân mày phong tình vạn chủng, từ tận xương cốt toát ra một cỗ phong tao phóng đãng.
Lục Cận rên rỉ: “Ngươi hồ ly tinh này…”
Nam tử ôn nhu cười: “Ừ?”
Lục Cận lập tức tỉnh táo lại, giãy khỏi dưới thân y, chỉ vào chóp mũi y mà mắng to: “Tần Thanh, không phải ngươi đã đi rồi sao?”
Yêu nghiệt này không buồn di chuyển, chỉ mỉm cười nhìn hắn, sau đó không nhanh không chậm xích lại gần hắn cọ cọ.
“Ngươi, ngươi còn chưa cút!” Lục Cận nhìn trái nhìn phải, trường kiếm treo trên vách động, trong tay không có pháp bảo, càng chết người đó là, pháp lực của hắn dường như bị hồ ly tinh này phong bế rồi…
Hồ ly tinh này từ lúc nào trở nên thần thông quảng đại như vậy?
“Ngươi muốn làm gì?” Mắt thấy Tần Thanh đã nhoài tới trước mặt, bức mình không còn đường thối lui, Lục Cận mơ hồ có một dự cảm bất hảo, vội bật thốt quát hỏi.