Phong Nguyệt - Tô Tha

Chương 18


Tại Phương Mã, một sòng bạc hợp pháp ở Kỳ Châu.

Nếu ngay trong 2 lá bài đầu có một con át và một trong các con 10, J, Q, K chất bất kỳ thì người đó được

***Với thân phận của mình, bà ta không thể quá vồn vã. Vừa quay đi định lên tầng, Triệu Vưu Kim nhìn thấy người phục vụ rót một ống chất lỏng vào cốc của Tư Văn. Bước chân chuyển hướng về phía Tư Văn, bà ta đặt tay lên cái tay đang bưng cốc, cảm giác ấy khiến bà ta lập tức ướt…

Edit | Beta: Manh & MDL

“Tư Văn, sếp sòng của Dược phẩm Đông Thăng đấy.”

Tại Phương Mã, một sòng bạc hợp pháp ở Kỳ Châu.

Bạn Manh có lời:

Chú cừu nhỏ Chu Yên làm sao mà đỡ nổi một con mãnh thú như Tư Văn, cô đẩy đẩy hắn: “Tôi dìu anh ra xô-pha nhé.”


Chương 18

Tư Văn bước xuống xe, hôm nay hắn diện áo cupro[2] trắng cổ chữ V sâu, phối cùng một chiếc quần gấu lửng màu xám, chân đi giày da bụi đen, tay hắn chống cây quyền trượng đầu ưng vàng nạm kim cương được chế tác thủ công tại Ý, cực kỳ xa xỉ.

Ván bài bắt đầu chưa được bao lâu thì đám con bạc đã thua trắng, một số tái mặt thất thểu rời đi, một số khác, dưới sự xúi giục của nhà cái, lại đi vay tiền của sòng bạc để tiếp tục trò đen đỏ.

Cũng như Macau, vùng đất của bài bạc, hay như Thụy Lệ, thánh địa của đổ thạch[1], tại một Kỳ Châu vàng thau lẫn lộn từng công khai mua dâm bán nghiện, ngang nhiên mở sòng bạc cũng không phải chuyện lạ.

Triệu Vưu Kim tủm tỉm, hơi nhướng mắt: “Tôi nên biết anh sớm hơn mới phải.”

Chu Yên nhận được cuộc gọi sau khi vừa dỗ Chu Tư Nguyên đi ngủ, thấy bốn chữ “Lão già khốn kiếp” trên màn hình thì nhướng mày.Không có bạt tai nào giáng xuống, lúc Chu Yên mở mắt, Tư Văn đã nằm trên xô-pha. Cô không nhiều chuyện hỏi hắn bị làm sao, chỉ rót một cốc nước rồi bưng cho hắn.Triệu Vưu Kim hỏi chàng trai đứng kế: “Ai vậy?”Chu Yên nghi hoặc ra xem thử. Trông thấy đôi mắt của Tư Văn ở bên kia cánh cửa chống trộm, cô mới tin là hắn đến thật.[1] Nguyên gốc 赌石 (đổ thạch), đổ là cược, cá cược; thạch là đá, nguyên thạch; là hoạt động mua và cắt nguyên thạch để lấy phỉ thúy. Nếu cắt ra được phỉ thúy tốt thì sẽ trở nên giàu có, ngược lại không có phỉ thúy thì sẽ táng gia bại sản, nên trong giới thường có câu “một đao bần một đao phú”.

Triệu Vưu Kim dán mắt vào mặt Tư Văn, từ góc độ này, bà ta bỗng có khoái cảm phạm tội.

Triệu Vưu Kim bị bắt tại trận chẳng những không xấu hổ mà còn cười sảng khoái: “Muốn tôi nói thật à? Chưa đã.”

Triệu Vưu Kim hỏi chàng trai đứng kế: “Ai vậy?”

Tư Văn bước xuống xe, hôm nay hắn diện áo cupro[2] trắng cổ chữ V sâu, phối cùng một chiếc quần gấu lửng màu xám, chân đi giày da bụi đen, tay hắn chống cây quyền trượng đầu ưng vàng nạm kim cương được chế tác thủ công tại Ý, cực kỳ xa xỉ.

Những việc có thể tự giải quyết, Tư Văn không bao giờ nhờ vả người khác, còn nếu không tự xử lý được… chuyện như vậy chưa bao giờ chưa xảy ra. Hắn từ chối ý tốt của quản lý, cầm cốc nước kia ra ngoài, vệ sĩ lôi gã phục vụ theo sau.

Tư Văn nâng tay lên, Chu Yên vội nhắm tịt mắt lại, rất có thể ngay giây sau trên mặt cô sẽ hằn vết một cái tát nảy lửa, thế nhưng cuối cùng hắn lại từ từ khép mi, hạ tay xuống, lướt qua cô vào nhà.

Không có bạt tai nào giáng xuống, lúc Chu Yên mở mắt, Tư Văn đã nằm trên xô-pha. Cô không nhiều chuyện hỏi hắn bị làm sao, chỉ rót một cốc nước rồi bưng cho hắn.

Người kia trợn mắt: “Ý tôi không phải là chết trên giường. Người ta đồn là bao nhiêu người đã bỏ mạng trong tay thằng ấy kia kìa, nhưng rồi có ai thấy chính phủ hay cơ quan bộ ngành nào có động thái xử lý nó chưa?”[2] Cupro là một sản phẩm thu được từ xơ quanh hạt của quả bông. Sợi có sự cân bằng giữa tự nhiên và tổng hợp, giúp vải mềm mịn như lụa, thoáng khí và thấm hút mồ hôi.

Vệ sĩ theo sau hắn một mét, hai chân dang rộng, dáng đứng thẳng tắp. Ánh đèn led sặc sỡ từ bảng hiệu sòng bạc nhảy múa trên những bóng người mặt không cảm xúc, bất động như tượng, càng thêm khẳng định sự chuyên nghiệp của họ.

Thật ra những người Triệu Vưu Kim không biết cũng nhiều lắm, bởi xưa nay bà ta làm ăn có cần để ý đến ai bao giờ, với bộ ngực ngốn hơn sáu trăm ngàn tiền phẫu thuật này, sẽ chẳng có đơn hàng nào vuột khỏi tay bà ta được. Mọi thứ xuôi chèo mát mái, không có ngoại lệ.

Gã phục vụ vừa đưa nước cho Tư Văn tức khắc co giò chạy. Tư Văn cau mày nhìn sang, dàn vệ sĩ được đào tạo bài bản lập tức đuổi theo tóm gã ấn xuống đất.

Hắn hiếm khi ăn mặc thiếu nghiêm chỉnh như vậy. Hắn vẫn luôn cho rằng mình là một người khá đứng đắn.

Đúng như những gì Tư Văn hình dung về bản thân, hắn là người quá mực thước, vì thế hắn có thể giữ vẻ lạnh nhạt trước bất kỳ ai, nhìn không rõ vui buồn, đoán không ra suy nghĩ. Hắn nhìn lướt qua tay môi giới rồi tiến về phía bàn đánh bạc lớn nhất trong đại sảnh, nhóm thuộc hạ đi đổi một triệu hai trăm ngàn tiền chíp.

Vệ sĩ theo sau hắn một mét, hai chân dang rộng, dáng đứng thẳng tắp. Ánh đèn led sặc sỡ từ bảng hiệu sòng bạc nhảy múa trên những bóng người mặt không cảm xúc, bất động như tượng, càng thêm khẳng định sự chuyên nghiệp của họ.

Edit | Beta:

Tư Văn bước vào sòng bạc, chỉ riêng tiếng bước chân đệm bởi âm thanh quyền trượng chạm đất cũng đã toát lên một phong thái đường bệ.

Tư Văn chống quyền trượng, ánh mắt thờ ơ: “Không cần.” Dứt lời, hắn xoay người bước về phía Triệu Vưu Kim, dừng trước mặt bà ta: “Xem đã chưa?”

“Người này mà chị cũng không nhận ra à? Đúng là phí bao năm làm y dược ở Kỳ Châu.”

Tay môi giới chờ chực đã lâu, vừa thấy Tư Văn, y lập tức khom lưng chào: “Anh Tư! Cuối cùng anh cũng đến!”

Tư Văn không trả lời, chỉ chộp cổ tay kéo cô nằm lên người mình, khiến nửa cốc nước sánh ra ngực.

Chu Yên nhận được cuộc gọi sau khi vừa dỗ Chu Tư Nguyên đi ngủ, thấy bốn chữ “Lão già khốn kiếp” trên màn hình thì nhướng mày.

Gã phục vụ câm như hến, Tư Văn mất kiên nhẫn, đưa cốc nước cho vệ sĩ. Vệ sĩ nhận cốc, rót thẳng vào miệng gã, gã ta vùng vẫy, gương mặt vặn vẹo nom cực kì đáng sợ. Chưa đầy nửa phút sau, gã dùng hai tay tự bóp cổ mình, giãy đạp lăn lê dưới đất, miệng ré lên những tiếng quái dị, gương mặt từ đỏ bừng trở thành trắng bệch dưới ánh đèn huỳnh quang. Gã cứ vậy trong hơn một phút rồi nằm bất động.

Đúng như những gì Tư Văn hình dung về bản thân, hắn là người quá mực thước, vì thế hắn có thể giữ vẻ lạnh nhạt trước bất kỳ ai, nhìn không rõ vui buồn, đoán không ra suy nghĩ. Hắn nhìn lướt qua tay môi giới rồi tiến về phía bàn đánh bạc lớn nhất trong đại sảnh, nhóm thuộc hạ đi đổi một triệu hai trăm ngàn tiền chíp.

Sau khi đạt được mục đích của chuyến đến Phương Mã, Tư Văn lên đường trở về. Lúc gần tới cửa nhà, đầu hắn đau như búa bổ, bèn bảo tài xế thay đổi lộ trình, lái sang chung cư của Chu Yên.

Chu Yên suýt thì tắc thở. Cô thầm thì vào tai hắn đòi đổi tư thế nhiều lần mới tìm được cơ hội lách vào trong, như vậy dẫu có ở trên người hắn, cô cũng sẽ không bị đè ép đến khó chịu.

Lúc thấy Tư Văn, nhà cái như mở cờ trong bụng. Người này hoặc là giàu sang, hoặc phải quyền quý lắm.

Lúc Tư Văn xoay người, Triệu Vưu Kim đang đứng đằng sau hắn, tay phải cầm một ly vang trắng, đôi mắt ánh lên vẻ quyến rũ. Tay trái khép hờ đỡ khuỷu tay phải, bà ta khẽ nhếch cặp môi đỏ: “Anh Tư, tôi đang mở ván bài riêng ở tầng trên, liệu có hân hạnh được mời anh lên không?”

“Cửa nào?” Cô vô thức hỏi.

Ván bài bắt đầu chưa được bao lâu thì đám con bạc đã thua trắng, một số tái mặt thất thểu rời đi, một số khác, dưới sự xúi giục của nhà cái, lại đi vay tiền của sòng bạc để tiếp tục trò đen đỏ.

Người đứng cạnh như đọc được suy nghĩ của bà ta: “Đừng mơ tưởng, chết đấy.”

Tư Văn vào bàn, đối diện với tay chia bài Blackjack[3] lão luyện, hắn có lẽ là người chơi duy nhất gặp biến mà không hoảng. Sự điềm nhiên của hắn thu hút cả tay quản lý đang trực ca.

Quá tàn nhẫn.Cũng như Macau, vùng đất của bài bạc, hay như Thụy Lệ, thánh địa của đổ thạch[1], tại một Kỳ Châu vàng thau lẫn lộn từng công khai mua dâm bán nghiện, ngang nhiên mở sòng bạc cũng không phải chuyện lạ.[3] Blackjack là một môn chơi bài rất phổ biến trong các sòng bạc, với cách tính điểm: các lá bài số (2 – 10) có điểm tương ứng với số, lá át là 1 hoặc 11 điểm, miễn có lợi nhất cho người chơi, các lá hình người J, Q, K là 10 điểm. Mục tiêu của người chơi là cố gắng rút bài sao cho tổng điểm càng gần 21 điểm càng tốt, nhưng không được vượt quá con số này. “Tư Văn, sếp sòng của Dược phẩm Đông Thăng đấy.”Ván bài bắt đầu chưa được bao lâu thì đám con bạc đã thua trắng, một số tái mặt thất thểu rời đi, một số khác, dưới sự xúi giục của nhà cái, lại đi vay tiền của sòng bạc để tiếp tục trò đen đỏ.Nếu ngay trong 2 lá bài đầu có một con át và một trong các con 10, J, Q, K chất bất kỳ thì người đó được blackjack.

Quản lý bước đến tìm hiểu tình hình, cung kính hỏi Tư Văn: “Ngài Tư, đã xảy ra chuyện gì ạ?”

Vừa chia đến lá thứ hai, Tư Văn đã được blackjack, nhà cái thua gấp rưỡi tiền cược. Tất cả mọi người ồ lên.

Số người vây xem ván bài này ngày một đông, chẳng mấy chốc đã thu hút sự chú ý của những thượng khách đang đánh bạc tại bàn riêng trên tầng.

Triệu Vưu Kim thậm chí còn không có cơ hội lên tiếng, nhưng khác với kiểu cách phách lối thường ngày, lần này bà ta không hề để bụng dù bản thân bị phớt lờ, có điều không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại vẫn bám theo bọn họ. Bà ta muốn xem Tư Văn xử lý tên kia.

Gác tay lên lan can tầng ba, Triệu Vưu Kim quan sát bóng dáng điển trai bên dưới. Trong làn khói bảng lảng từ điếu thuốc vừa rít, bà ta từ từ hướng cái nhìn xuống dưới, đoạn tần ngần thật lâu nơi cổ áo chữ V.

Triệu Vưu Kim hỏi chàng trai đứng kế: “Ai vậy?”

Triệu Vưu Kim nhìn hắn, uống cạn ly rượu nho, bất giác nuốt nước bọt mấy bận.

“Người này mà chị cũng không nhận ra à? Đúng là phí bao năm làm y dược ở Kỳ Châu.”

Thật ra những người Triệu Vưu Kim không biết cũng nhiều lắm, bởi xưa nay bà ta làm ăn có cần để ý đến ai bao giờ, với bộ ngực ngốn hơn sáu trăm ngàn tiền phẫu thuật này, sẽ chẳng có đơn hàng nào vuột khỏi tay bà ta được. Mọi thứ xuôi chèo mát mái, không có ngoại lệ.

Hai người kề sát vào nhau, lớp áo mỏng của Chu Yên cũng nhanh chóng bị thấm ướt. Tư Văn bất chấp, một mực vòng tay ôm cô, chẳng màng đến chuyện cô nằm sấp như thế có thở được hay không.

“Tư Văn, sếp sòng của Dược phẩm Đông Thăng đấy.”

Quá tàn nhẫn.

Thì ra hắn chính là Tư Văn. Triệu Vưu Kim hút hết điếu thuốc, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.

Tư Văn nhìn lên Triệu Vưu Kim. Bà ta rũ mắt, nhìn cốc nước trên tay hắn: “Nước này có vấn đề.”

Tư Văn cười nhạt, áp dụng chính kỹ thuật diễn mà Chu Yên thường dùng với hắn. Quả nhiên không ai nhận ra hắn không chơi thật.

“Tên ấy cực kì tự chủ, chưa bao giờ để lộ nhược điểm nào, trừ việc bao nuôi gái. Có điều con đấy cẩn thận lắm, muốn nắm thóp Tư Văn qua nó không phải chuyện dễ đâu.”

Triệu Vưu Kim dán mắt vào mặt Tư Văn, từ góc độ này, bà ta bỗng có khoái cảm phạm tội.

Tư Văn ân oán rạch ròi, bảo bà ta: “Cảm ơn bà vì đã lên tiếng. Nhưng việc nghe lén không hay ho gì, sẽ tổn hại đến hình tượng trình dược viên Kỳ Châu của bà đấy, bà Triệu.”

Cô ngờ vực bắt máy, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ đầu dây kia: “Mở cửa.”

Người đứng cạnh như đọc được suy nghĩ của bà ta: “Đừng mơ tưởng, chết đấy.”

Bà ta đinh ninh Tư Văn sẽ nói “Giờ biết cũng chưa muộn”, nhưng không, hắn thậm chí còn chẳng cho bà ta một biểu cảm dư thừa nào đã quay lưng đi thẳng.

Triệu Vưu Kim cười: “Không làm tôi chết ngất được thì lại kém quá.”

Chu Yên nghi hoặc ra xem thử. Trông thấy đôi mắt của Tư Văn ở bên kia cánh cửa chống trộm, cô mới tin là hắn đến thật.

[3] Blackjack là một môn chơi bài rất phổ biến trong các sòng bạc, với cách tính điểm: các lá bài số (2 – 10) có điểm tương ứng với số, lá át là 1 hoặc 11 điểm, miễn có lợi nhất cho người chơi, các lá hình người J, Q, K là 10 điểm. Mục tiêu của người chơi là cố gắng rút bài sao cho tổng điểm càng gần 21 điểm càng tốt, nhưng không được vượt quá con số này. Nếu ngay trong 2 lá bài đầu có một con át và một trong các con 10, J, Q, K chất bất kỳ thì người đó được blackjack.

Người kia trợn mắt: “Ý tôi không phải là chết trên giường. Người ta đồn là bao nhiêu người đã bỏ mạng trong tay thằng ấy kia kìa, nhưng rồi có ai thấy chính phủ hay cơ quan bộ ngành nào có động thái xử lý nó chưa?”

Triệu Vưu Kim không ép, chỉ tỏ ra tiếc nuối: “Thật đáng tiếc.”

Mấy chuyện đó không phải mối bận tâm của Triệu Vưu Kim, bà ta chỉ biết rằng ngay lúc này, người đàn ông ấy đã thu hút sự chú ý của bà ta. Trong lúc người bên cạnh thao thao bất tuyệt, bà ta đã lắc lư thân hình như mới ba mươi đến bên cầu thang xoắn ốc, từ từ bước xuống. Anh chàng kia nói xong, quay sang thấy bên cạnh chẳng còn ai, nhìn xuống thì hóa ra bà ta đã hòa vào đám đông dưới lầu.

Vừa chia đến lá thứ hai, Tư Văn đã được blackjack, nhà cái thua gấp rưỡi tiền cược. Tất cả mọi người ồ lên.

Gã phục vụ bặm môi không nói gì, mặt căng đến tím tái. Thấy gã cứng đầu, Tư Văn nhẹ nhàng ném quyền trượng đi, cho gã ăn một quyền thẳng vào cằm làm gã bật ngửa ra sau, đập gáy xuống đất.

Thì ra hắn chính là Tư Văn. Triệu Vưu Kim hút hết điếu thuốc, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.

Tư Văn chỉ thắng nhà cái đúng trận đầu, sau đó là những lượt thua liên tiếp. Dù đã nướng hơn hai trăm ngàn nhưng hắn vẫn bình chân như vại, thậm chí còn chẳng thèm nhíu mày lấy một lần, triệt để phát huy tố chất của một con bạc.

Ở ván cuối, nhà cái cười ngọt ngào với hắn: “Anh có thể thử chơi xúc xắc xem.”

Số người vây xem ván bài này ngày một đông, chẳng mấy chốc đã thu hút sự chú ý của những thượng khách đang đánh bạc tại bàn riêng trên tầng.

Tư Văn cười nhạt, áp dụng chính kỹ thuật diễn mà Chu Yên thường dùng với hắn. Quả nhiên không ai nhận ra hắn không chơi thật.

Lúc Tư Văn xoay người, Triệu Vưu Kim đang đứng đằng sau hắn, tay phải cầm một ly vang trắng, đôi mắt ánh lên vẻ quyến rũ. Tay trái khép hờ đỡ khuỷu tay phải, bà ta khẽ nhếch cặp môi đỏ: “Anh Tư, tôi đang mở ván bài riêng ở tầng trên, liệu có hân hạnh được mời anh lên không?”

Tư Văn lịch sự từ chối: “Cảm ơn. Tôi chỉ chơi vui thôi.”

Triệu Vưu Kim không ép, chỉ tỏ ra tiếc nuối: “Thật đáng tiếc.”

Cũng như Macau, vùng đất của bài bạc, hay như Thụy Lệ, thánh địa của đổ thạch[1], tại một Kỳ Châu vàng thau lẫn lộn từng công khai mua dâm bán nghiện, ngang nhiên mở sòng bạc cũng không phải chuyện lạ.

Tư Văn khẽ gật đầu rồi bước qua bà ta, đến quầy bar gọi một cốc nước lạnh, ngả người trên chiếc ghế cao. Hắn một chân gập, một chân duỗi, cho Triệu Vưu Kim ngắm nhìn góc nghiêng, tay chống quyền trượng, xương cổ tay lộ rõ, kết hợp với đôi bàn tay thon dài cùng những khớp xương mạnh mẽ. Tất cả gói gọn trong hai chữ: trí mạng.

Tư Văn khẽ gật đầu rồi bước qua bà ta, đến quầy bar gọi một cốc nước lạnh, ngả người trên chiếc ghế cao. Hắn một chân gập, một chân duỗi, cho Triệu Vưu Kim ngắm nhìn góc nghiêng, tay chống quyền trượng, xương cổ tay lộ rõ, kết hợp với đôi bàn tay thon dài cùng những khớp xương mạnh mẽ. Tất cả gói gọn trong hai chữ: trí mạng.

Triệu Vưu Kim nhìn hắn, uống cạn ly rượu nho, bất giác nuốt nước bọt mấy bận.

Tư Văn lịch sự từ chối: “Cảm ơn. Tôi chỉ chơi vui thôi.”

Chết tiệt! Người đàn ông này! Chơi xấu quá!

Với thân phận của mình, bà ta không thể quá vồn vã. Vừa quay đi định lên tầng, Triệu Vưu Kim nhìn thấy người phục vụ rót một ống chất lỏng vào cốc của Tư Văn. Bước chân chuyển hướng về phía Tư Văn, bà ta đặt tay lên cái tay đang bưng cốc, cảm giác ấy khiến bà ta lập tức ướt…

Tư Văn chỉ thắng nhà cái đúng trận đầu, sau đó là những lượt thua liên tiếp. Dù đã nướng hơn hai trăm ngàn nhưng hắn vẫn bình chân như vại, thậm chí còn chẳng thèm nhíu mày lấy một lần, triệt để phát huy tố chất của một con bạc.

Hắn hiếm khi ăn mặc thiếu nghiêm chỉnh như vậy. Hắn vẫn luôn cho rằng mình là một người khá đứng đắn.

Tư Văn nhìn lên Triệu Vưu Kim. Bà ta rũ mắt, nhìn cốc nước trên tay hắn: “Nước này có vấn đề.”

“Tôi đang ở ngoài.”

Gã phục vụ vừa đưa nước cho Tư Văn tức khắc co giò chạy. Tư Văn cau mày nhìn sang, dàn vệ sĩ được đào tạo bài bản lập tức đuổi theo tóm gã ấn xuống đất.

Tư Văn đứng thẳng dậy, vẻ mặt còn khó coi hơn trước: “Tôi tìm cô chỉ để chịch choạc thôi à?”

Bấy giờ Triệu Vưu Kim mới rút tay về.

“Gọi lộn số à? Đang giờ hắn làm việc mà? Lẽ nào làm đến cửng luôn rồi?”

Quản lý bước đến tìm hiểu tình hình, cung kính hỏi Tư Văn: “Ngài Tư, đã xảy ra chuyện gì ạ?”

Những việc có thể tự giải quyết, Tư Văn không bao giờ nhờ vả người khác, còn nếu không tự xử lý được… chuyện như vậy chưa bao giờ chưa xảy ra. Hắn từ chối ý tốt của quản lý, cầm cốc nước kia ra ngoài, vệ sĩ lôi gã phục vụ theo sau.

Chu Yên cho là hắn đang chờ cô chủ động, bèn khéo léo nói: “Ra xô-pha rồi tôi thổi kèn cho.”

Triệu Vưu Kim thậm chí còn không có cơ hội lên tiếng, nhưng khác với kiểu cách phách lối thường ngày, lần này bà ta không hề để bụng dù bản thân bị phớt lờ, có điều không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại vẫn bám theo bọn họ. Bà ta muốn xem Tư Văn xử lý tên kia.

Vừa mở cửa, cả người Tư Văn đổ ụp xuống, cằm gác trên vai cô, trông kiệt sức như thể vừa chạy xong một cuộc marathon.

Đi đến con hẻm bên trái sòng bạc, Tư Văn lắc cốc nước trong tay: “Muốn tao ngất à? Hay muốn mạng của tao?”

[1] Nguyên gốc 赌石 (đổ thạch), đổ là cược, cá cược; thạch là đá, nguyên thạch; là hoạt động mua và cắt nguyên thạch để lấy phỉ thúy. Nếu cắt ra được phỉ thúy tốt thì sẽ trở nên giàu có, ngược lại không có phỉ thúy thì sẽ táng gia bại sản, nên trong giới thường có câu “một đao bần một đao phú”.

Tay môi giới chờ chực đã lâu, vừa thấy Tư Văn, y lập tức khom lưng chào: “Anh Tư! Cuối cùng anh cũng đến!”

Gã phục vụ bặm môi không nói gì, mặt căng đến tím tái. Thấy gã cứng đầu, Tư Văn nhẹ nhàng ném quyền trượng đi, cho gã ăn một quyền thẳng vào cằm làm gã bật ngửa ra sau, đập gáy xuống đất.

Triệu Vưu Kim trốn bên cửa hông thấy cằm gã bê bết máu thịt, gáy chảy máu ròng ròng thì không khỏi đưa tay che miệng.

Chương 18

Quá tàn nhẫn.

Gã phục vụ câm như hến, Tư Văn mất kiên nhẫn, đưa cốc nước cho vệ sĩ. Vệ sĩ nhận cốc, rót thẳng vào miệng gã, gã ta vùng vẫy, gương mặt vặn vẹo nom cực kì đáng sợ. Chưa đầy nửa phút sau, gã dùng hai tay tự bóp cổ mình, giãy đạp lăn lê dưới đất, miệng ré lên những tiếng quái dị, gương mặt từ đỏ bừng trở thành trắng bệch dưới ánh đèn huỳnh quang. Gã cứ vậy trong hơn một phút rồi nằm bất động.

Triệu Vưu Kim trốn bên cửa hông thấy cằm gã bê bết máu thịt, gáy chảy máu ròng ròng thì không khỏi đưa tay che miệng.

Vệ sĩ đá cánh tay gã, thấy gã mềm oặt như người chết thì quay sang hỏi Tư Văn: “Thưa ngài, có cần kiểm tra sòng bạc không ạ?”

Chị Chu, chị ngồi yên đấy cho em lạy.

Tư Văn chống quyền trượng, ánh mắt thờ ơ: “Không cần.” Dứt lời, hắn xoay người bước về phía Triệu Vưu Kim, dừng trước mặt bà ta: “Xem đã chưa?”

***

Triệu Vưu Kim bị bắt tại trận chẳng những không xấu hổ mà còn cười sảng khoái: “Muốn tôi nói thật à? Chưa đã.”

[1]

Tư Văn ân oán rạch ròi, bảo bà ta: “Cảm ơn bà vì đã lên tiếng. Nhưng việc nghe lén không hay ho gì, sẽ tổn hại đến hình tượng trình dược viên Kỳ Châu của bà đấy, bà Triệu.”

Triệu Vưu Kim tủm tỉm, hơi nhướng mắt: “Tôi nên biết anh sớm hơn mới phải.”

Bà ta đinh ninh Tư Văn sẽ nói “Giờ biết cũng chưa muộn”, nhưng không, hắn thậm chí còn chẳng cho bà ta một biểu cảm dư thừa nào đã quay lưng đi thẳng.

Tư Văn mở mắt, trông thấy bàn tay đang cầm cốc nước, chợt nhớ cách đây không lâu cũng có một bàn tay phụ nữ duỗi về phía hắn, đặt lên cổ tay hắn. Hắn không nhìn kĩ, nhưng chắc chắn là không thể nào kích thích hắn được như tay của Chu Yên.

Dưới thân Triệu Vưu Kim đổ lũ.

Chết tiệt! Người đàn ông này! Chơi xấu quá!

Đầu óc bà ta giờ đây chỉ còn toàn khao khát muốn chiếm hữu người đàn ông này.

Đầu óc bà ta giờ đây chỉ còn toàn khao khát muốn chiếm hữu người đàn ông này.

***

Sau khi đạt được mục đích của chuyến đến Phương Mã, Tư Văn lên đường trở về. Lúc gần tới cửa nhà, đầu hắn đau như búa bổ, bèn bảo tài xế thay đổi lộ trình, lái sang chung cư của Chu Yên.

[1] Nguyên gốc 赌石 (đổ thạch), đổ là cược, cá cược; thạch là đá, nguyên thạch; là hoạt động mua và cắt nguyên thạch để lấy phỉ thúy. Nếu cắt ra được phỉ thúy tốt thì sẽ trở nên giàu có, ngược lại không có phỉ thúy thì sẽ táng gia bại sản, nên trong giới thường có câu “một đao bần một đao phú”.

Lần này, Gọi lộn số à? Đang giờ hắn làm việc mà? Lẽ nào làm đến cửng luôn rồi?hắn không chỉ dừng ở dưới nữa. Lên đến nhà Chu Yên, hắn không gõ cửa mà gọi điện thoại.

[2] Cupro là một sản phẩm thu được từ xơ quanh hạt của quả bông. Sợi có sự cân bằng giữa tự nhiên và tổng hợp, giúp vải mềm mịn như lụa, thoáng khí và thấm hút mồ hôi.

“Tên ấy cực kì tự chủ, chưa bao giờ để lộ nhược điểm nào, trừ việc bao nuôi gái. Có điều con đấy cẩn thận lắm, muốn nắm thóp Tư Văn qua nó không phải chuyện dễ đâu.”

Chu Yên nhận được cuộc gọi sau khi vừa dỗ Chu Tư Nguyên đi ngủ, thấy bốn chữ “Lão già khốn kiếp” trên màn hình thì nhướng mày.

Gọi lộn số à? Đang giờ hắn làm việc mà? Lẽ nào làm đến cửng luôn rồi?

Lần này, hắn không chỉ dừng ở dưới nữa. Lên đến nhà Chu Yên, hắn không gõ cửa mà gọi điện thoại.

Cô ngờ vực bắt máy, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ đầu dây kia: “Mở cửa.”

“Cửa nào?” Cô vô thức hỏi.

Mấy chuyện đó không phải mối bận tâm của Triệu Vưu Kim, bà ta chỉ biết rằng ngay lúc này, người đàn ông ấy đã thu hút sự chú ý của bà ta. Trong lúc người bên cạnh thao thao bất tuyệt, bà ta đã lắc lư thân hình như mới ba mươi đến bên cầu thang xoắn ốc, từ từ bước xuống. Anh chàng kia nói xong, quay sang thấy bên cạnh chẳng còn ai, nhìn xuống thì hóa ra bà ta đã hòa vào đám đông dưới lầu.

Tư Văn dường không nghe thấy, chỉ đứng đó ôm cô.

“Tôi đang ở ngoài.”

[3] Blackjack là một môn chơi bài rất phổ biến trong các sòng bạc, với cách tính điểm: các lá bài số (2 – 10) có điểm tương ứng với số, lá át là 1 hoặc 11 điểm, miễn có lợi nhất cho người chơi, các lá hình người J, Q, K là 10 điểm. Mục tiêu của người chơi là cố gắng rút bài sao cho tổng điểm càng gần 21 điểm càng tốt, nhưng không được vượt quá con số này. Nếu ngay trong 2 lá bài đầu có một con át và một trong các con 10, J, Q, K chất bất kỳ thì người đó được blackjack.

Chu Yên nghi hoặc ra xem thử. Trông thấy đôi mắt của Tư Văn ở bên kia cánh cửa chống trộm, cô mới tin là hắn đến thật.

Vừa mở cửa, cả người Tư Văn đổ ụp xuống, cằm gác trên vai cô, trông kiệt sức như thể vừa chạy xong một cuộc marathon.

Chú cừu nhỏ Chu Yên làm sao mà đỡ nổi một con mãnh thú như Tư Văn, cô đẩy đẩy hắn: “Tôi dìu anh ra xô-pha nhé.”

Tư Văn dường không nghe thấy, chỉ đứng đó ôm cô.

Chu Yên cho là hắn đang chờ cô chủ động, bèn khéo léo nói: “Ra xô-pha rồi tôi thổi kèn cho.”

hắn không chỉ dừng ở dưới nữa.

Tư Văn đứng thẳng dậy, vẻ mặt còn khó coi hơn trước: “Tôi tìm cô chỉ để chịch choạc thôi à?”

Vẫn luôn là thế mà. Chu Yên nhìn hắn, hỏi hết sức thành thật: “Không phải hả?”

Gọi lộn số à? Đang giờ hắn làm việc mà? Lẽ nào làm đến cửng luôn rồi?

Tư Văn nâng tay lên, Chu Yên vội nhắm tịt mắt lại, rất có thể ngay giây sau trên mặt cô sẽ hằn vết một cái tát nảy lửa, thế nhưng cuối cùng hắn lại từ từ khép mi, hạ tay xuống, lướt qua cô vào nhà.

Không có bạt tai nào giáng xuống, lúc Chu Yên mở mắt, Tư Văn đã nằm trên xô-pha. Cô không nhiều chuyện hỏi hắn bị làm sao, chỉ rót một cốc nước rồi bưng cho hắn.

Tư Văn mở mắt, trông thấy bàn tay đang cầm cốc nước, chợt nhớ cách đây không lâu cũng có một bàn tay phụ nữ duỗi về phía hắn, đặt lên cổ tay hắn. Hắn không nhìn kĩ, nhưng chắc chắn là không thể nào kích thích hắn được như tay của Chu Yên.

Chu Yên hỏi: “Uống nước không?”

Vệ sĩ đá cánh tay gã, thấy gã mềm oặt như người chết thì quay sang hỏi Tư Văn: “Thưa ngài, có cần kiểm tra sòng bạc không ạ?”

Tư Văn không trả lời, chỉ chộp cổ tay kéo cô nằm lên người mình, khiến nửa cốc nước sánh ra ngực.

Đi đến con hẻm bên trái sòng bạc, Tư Văn lắc cốc nước trong tay: “Muốn tao ngất à? Hay muốn mạng của tao?”

Hai người kề sát vào nhau, lớp áo mỏng của Chu Yên cũng nhanh chóng bị thấm ướt. Tư Văn bất chấp, một mực vòng tay ôm cô, chẳng màng đến chuyện cô nằm sấp như thế có thở được hay không.

Chu Yên suýt thì tắc thở. Cô thầm thì vào tai hắn đòi đổi tư thế nhiều lần mới tìm được cơ hội lách vào trong, như vậy dẫu có ở trên người hắn, cô cũng sẽ không bị đè ép đến khó chịu.

Cứ thế, Tư Văn nằm đó, ôm Chu Yên lâu thật là lâu.

Tư Văn đứng thẳng dậy, vẻ mặt còn khó coi hơn trước: “Tôi tìm cô chỉ để chịch choạc thôi à?”Bạn Manh có lời:Mấy chuyện đó không phải mối bận tâm của Triệu Vưu Kim, bà ta chỉ biết rằng ngay lúc này, người đàn ông ấy đã thu hút sự chú ý của bà ta. Trong lúc người bên cạnh thao thao bất tuyệt, bà ta đã lắc lư thân hình như mới ba mươi đến bên cầu thang xoắn ốc, từ từ bước xuống. Anh chàng kia nói xong, quay sang thấy bên cạnh chẳng còn ai, nhìn xuống thì hóa ra bà ta đã hòa vào đám đông dưới lầu.Đầu óc bà ta giờ đây chỉ còn toàn khao khát muốn chiếm hữu người đàn ông này.Bạn Manh có lời: “Gọi lộn số à? Đang giờ hắn làm việc mà? Lẽ nào làm đến cửng luôn rồi?” “Gọi lộn số à? Đang giờ hắn làm việc mà? Lẽ nào làm đến cửng luôn rồi?”

Bấy giờ Triệu Vưu Kim mới rút tay về.

Chị Chu, chị ngồi yên đấy cho em lạy.