Diệp Ngự Khanh không nhịn được cười ra tiếng: "Ha ha ha!"
Cái gì gọi là vui sướng khi thấy người gặp họa, cái gì gọi là táng tận lương tâm chứ! Phong Nguyệt vừa đau vừa tức, quay đầu tàn nhẫn trừng mắt nhìn người đang cười.
Mắt hồ ly trời sinh quyến rũ, nhuốm màu tức giận càng thêm động lòng người, Diệp Ngự Khanh bình tĩnh lại, lau nước mắt vì cười, vui vẻ nói: "Ai da, đây không phải là người này sao, là cái người múa sao!"
Phong Nguyệt sửng sốt, nheo mắt thấy rõ người ngồi trên ngựa, thân mình cứng đờ, giơ tay cười gượng hai tiếng.
Đúng là trời trêu đùa người, người thì nàng tránh còn không kịp, vòng quanh vòng lại lại cùng nàng Vu Sơn mây mưa. Người nàng một lòng muốn quyến rũ thì cứ lúc nàng ở tình huống tệ nhất xuất hiện, nhìn nàng như một trò đùa.
Ân Qua Chỉ đoán không sai, nàng ngay từ đầu là muốn quyến rũ Thái tử nước Ngô tới, không nghĩ tới mình tính sai, đành làm bộ như chưa có gì xảy ra, trước ứng phó với người nào đó đã. Vốn đang suy nghĩ rất nhiều biện pháp để gặp mặt Diệp Ngự Khanh, ai ngờ hôm nay đụng phải chỗ này.
Nàng hiện tại bộ dạng này, không nghĩ cũng biết không có một chút kiều diễm mê người, lại còn dang tay giống như cương thi muốn lên trời cao, thôi thì đừng mất mặt xấu hổ là được.
Nghĩ đến đây, Phong Nguyệt rụt cổ chôn mặt, chịu đựng cơn đau nhức dữ dội ở xương tay, bước như điên về phía dược đường.
"Sao......"
"Điện hạ!" Dịch Chưởng Châu chạy tới, hoảng loạn nói: "Ngài sao lại xuất cung rồi?"
Thái Tử thân phận là gì chứ? Không biết bao nhiêu cặp mắt trong bóng tối đang âm thầm nhìn chằm chằm, sao có thể chạy loạn khắp nơi?
Diệp Ngự Khanh thu hồi ánh mắt ở xa, khẽ cười một tiếng, xoay người xuống ngựa: "Nghe nói nàng xảy ra chuyện, bổn cung vừa lúc đang tuần tra ở phụ cận, liền chạy tới nhìn xem."
Bạo dân đã bỏ chạy, Dịch Chưởng Châu quay đầu lại nhìn thoáng qua, thở dài: "Châu Nhi không sao, ngài cũng nên chăm sóc bản thân thật tốt, đừng cứ mạo hiểm vì một tiểu nữ như Châu Nhi."
Phong Nguyệt bước đến ngưỡng cửa dược đường, mơ hồ còn nghe thấy được những lời này, không khỏi mà cười hai tiếng.
Ngây thơ như một chú cừu con.
Trong lòng nàng vốn định nói mấy lời này, không biết như thế nào lại lẩm bẩm ra miệng. Xui xẻo sao thanh âm không nhỏ nên bị người phía sau nghe được.
"Ngươi nói ai?" Thanh âm lạnh lùng không chút dao động, giống như miếng thạch cao vỗ sau lưng nàng.
"Ánh mắt không sạch sẽ." Ân Qua Chỉ thu hồi ánh mắt, đẩy nàng ngồi bên bàn đại phu, nhẹ nhàng buông lời bình luận.
Không sạch sẽ ư? Phong Nguyệt cười lạnh, nhìn từ trước nay đi, có mấy người sống có đôi mắt là sạch sẽ? Nàng đã từng chứng kiến tàn sát vô tận, máu me khắp nhà, hai mắt có thể sạch sẽ mới là lạ!
Bàn tay đã sưng thành tay gấu, nàng cũng lười nhiều lời, quay đầu liền nước mắt lưng tròng mà nhìn đại phu: "Ngài mau nhìn xem, tay của nô gia có phải bị gãy rồi không?"
Giọng nói mềm mại quyến rũ đến mức bộ râu của lão đại phu cả kinh run run. Ân Qua Chỉ nhìn qua, hết sức ghét bỏ nói: "Ngươi có thể đứng đắn chút hay không?"
Người dù sao cũng là hắn mang ra ngoài, dáng vẻ này thật sự thực ném mặt mũi hắn!
Lão đại phu râu run đủ rồi, vẫn cẩn thận nhìn tay nàng. Phong Nguyệt đặt tay xuống, cảm thấy máu đều dồn về lòng bàn tay, đau đến mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
"Xương cốt không gãy, chẳng qua là có nứt xương. Lão phu kê cho ngươi chút thuốc thoa ngoài da, cũng uống chút thuốc bổ, dưỡng thương mấy tháng thì tốt rồi."
Còn rắc rối như vậy? Phong Nguyệt nhíu mặt: "Thuốc bổ rất đắt!"
Làm nghề này còn không đủ tiền mua đồ bổ? Ân Qua Chỉ cười lạnh: "Kim mama sẽ không để ngươi bị què tay đâu."
"Chỉ là sợi lông trên con cừu thôi!" Phong Nguyệt kêu khổ không ngừng: "Nô gia tốt xấu gì thấy việc nghĩa hăng hái làm anh hùng cứu mỹ nhân, công tử không tính toán gánh vác chút phí thuốc thang sao?"
Còn muốn tống tiền sao? Ân Qua Chỉ cười nhạt, đang định trả lời lại nghe ngoài cửa có người nói: "Nếu là bởi vì Châu Nhi bị thương, vậy bổn cung nên khen ngợi cùng bồi thường cho cô."
Một góc áo xanh lục lam xẹt qua ngưỡng cửa, Diệp Ngự Khanh tiến vào, cười vô cùng dịu dàng: "Cô nương phải dùng đồ bổ dược liệu, bổn cung sẽ đưa cho cô, không cần lo lắng."
Nhìn đi! Thái Tử của một nước lớn chính là như vậy, phong độ như vậy, có tiền như vậy!
Phong Nguyệt lập tức cười hi hi, nháy mắt với hắn: "Ngài thật đúng là người tốt!"
Ngụ ý hắn không phải người tốt? Ân Qua Chỉ sắc mặt hơi trầm xuống, thân hình chắn ngang đường đi của ánh mắt nàng.
"Người là ta mang đến, xảy ra chuyện gì thì ta bồi thường nàng, điện hạ không cần nhọc lòng." Ân Qua Chỉ giương mắt nhìn về phía người đối diện, mặt không biểu tình nói: "Nơi đây không an toàn lắm, điện hạ chi bằng sớm hồi cung đi, cũng tránh cho Chưởng Châu lo lắng."
Chưởng Châu.
Dù đã biết hắn lâu như vậy nhưng đây vẫn là đầu tiên nghe thấy Ân Qua Chỉ gọi khuê danh của người khác. Phong Nguyệt dừng một chút, nhịn không được lại cười nhẹ.
Ân Đại hoàng tử tránh người xa ngàn dặm, ngay cả muội muội mình đổi danh hào cũng không thèm để ý. Mới ba năm không gặp lại cũng biết vì nữ nhân khác hoảng loạn đánh ngựa, lại còn biết dịu dàng gọi tên khuê danh của người khác.
Cuộc đời thật kỳ diệu.
Dịch Chưởng Châu đứng ở phía sau Thái Tử, nghe vậy liền đứng cạnh Phong Nguyệt, tràn đầy áy náy nhìn tay nàng: "Rốt cuộc là bởi vì cứu ta, vẫn là ta trả tiền thuốc thang đi."
"Không cần, có bổn cung ở đây, nào cần nàng nhọc lòng như vậy." Diệp Ngự Khanh ánh mắt trìu mến, tràn đầy yêu chiều nói.
"Không phải người của cô, cũng không phải người của Thái Tử, các ngươi đều không cần nhọc lòng." Ân Qua Chỉ nói: "Ta sẽ xử lý yên ổn."
Nhìn xem này, cả một đám tranh nhau khiến nàng giống như kẻ lừa đảo ăn vạ tiền. Phong Nguyệt ngừng cười, ánh mắt quét một vòng ba người, nhàn nhạt nói: "Nói một câu vui đùa các người cũng tin là thật, nô tỳ chỉ muốn giữ thể diện mà thôi, đồ bổ vẫn ăn được."
Ba người dừng lại, đều nhìn về phía nàng.
Lão đại phu đang đắp thuốc trên tay nàng, Phong Nguyệt rũ mắt, cười nửa miệng trêu chọc: "Nếu không có việc gì mời mọi người đi, ở dược đường đổ nát như vậy, lại còn gặp vài vị Đại Phật này, ta sợ nó chẳng mấy mà sụp!"
Trong lòng hắn có loại cảm giác kì lạ, Ân Qua Chỉ cảm thấy rất kỳ quái, hiển nhiên lời nàng nói chỉ là nói đùa, trên mặt cũng không có gì tức giận. Nhưng không biết vì sao, hắn lại cảm nhận rõ ràng nàng đang tức giận.
Sao lại thế này?
Ân Qua Chỉ duỗi tay đè ngực, nhíu mày khó hiểu, lại nhìn Phong Nguyệt lần nữa.
"Ngươi bi thương thành như vậy, tự mình trở về như thế nào?" Dịch Chưởng Châu nói: "Ta đưa ngươi về, nhà ngươi ở đâu?"
"Mộng Hồi Lâu phố Chiêu Diêu." Phong Nguyệt không chút kiêng dè, nói thẳng: "Thân phận Dịch Tiểu thư, muốn đưa nô gia sợ là không thích hợp."
Nữ tử thanh lâu? Dịch Chưởng Châu hoảng sợ, mắt hạnh hơi mở vì kinh ngạc.
Ân Qua Chỉ sao có thể mang nữ tử thanh lâu ra bên ngoài? Hắn không phải luôn chán ghét người đầy mùi bị phong trần sao?
"Ta đưa nàng ấy trở về." Ân Qua Chỉ mở miệng, thấy tay nàng đã được bó chặt, liền nói: "Chúng ta đi trước."
"Điện hạ." Diệp Ngự Khanh nhìn hắn, thong thả gật đầu: "Cho dù là ở nước Ngô ta làm con tin, ngài cũng là Đại hoàng tử nước Ngụy, người sùng kính ngài không ít. Rõ như ban ngày mà đến phố Chiêu Diêu sợ không phải chuyện tốt."
Lại còn gọi hắn là "Điện hạ", Phong Nguyệt nhấp môi, chịu đựng đau đớn đứng bên cạnh nhìn hai người này.
Một người là con tin bị Dịch Đại tướng quân mang về, một người là Thái tử nước Ngô chạm phát bỏng tay, thân phận rõ ràng cách xa, thế nhưng Ân Qua Chỉ nửa điểm cũng không thua khí thế, đứng trước mặt Diệp Ngự Khanh bình tĩnh như cũ, rất có cảm giác ngươi đánh ta tiếp.
Diệp Ngự Khanh đương nhiên đánh không lại Ân Qua Chỉ, cho dù là Phong Nguyệt 3 năm trước, xài trăm chiêu cũng không có khả năng chạm đến góc áo Ân Qua Chỉ, huống chi hiện tại hai nước ngoài mặt hòa bình, tự nhiên cũng không có khả năng động thủ, cho nên Ân Qua Chỉ nhàn nhạt mở miệng:
"Tốt hay không tốt, tại hạ đều tự có phán đoán. Nếu người kính ta mà bởi vì ta lưu luyến phong trần mà xa lánh, thì cũng khác gì bất kính."
Ngươi kính hay bất kính, yêu hay không yêu, nếu nhìn không thuận mắt, có bản lĩnh thì tới đánh ta đi!
Đây là Ân Qua Chỉ, Đại hoàng tử nước Ngụy trầm mặc kiêu ngạo không ai bì nổi, đã từng là tướng quân bất bại trên chiến trường. Ngay cả khi cởi áo giáp, mặc vào một thân bạch y khí chất mỏng mảnh thì khí cốt vẫn là khí cốt, gậy gộc có đánh cũng không làm nứt đi nửa phần!
Phong Nguyệt híp mắt, trong mắt thần sắc rất phức tạp.
Diệp Ngự Khanh xòe cây quạt trong tay, che nửa mặt, khẽ cười nói: "Đúng là bổn cung lo lắng thừa rồi, điện hạ đâu thèm để ý mấy thứ tầm thường phàm tục chứ. Một khi đã như vậy, xin mời."
Dịch Chưởng Châu đi theo tránh ra, có Thái Tử đó, nàng không tiện mở miệng, chỉ nhìn theo Quan Chỉ cõng Phong Nguyệt đi ra ngoài, lại nhìn thoáng qua Ân Qua Chỉ.
Ngoài cửa có gió thổi vào, hắn đi ra ngoài, áo bào trắng nhẹ tung bay cùng mái tóc đen như mực, đẹp như tiên tử trong tranh.
Nhưng cho dù hắn đẹp đến mức nở hoa, Phong Nguyệt cũng không có tâm trạng ngắm nhìn, một đường đi bộ trở về, cho dù có người nâng thì cũng là một loại khổ hình. Tuy rằng nàng có thể nhịn đau, nhưng mẹ nó này cũng quá đau rồi!
Đến cửa Mộng Hồi Lâu, Phong Nguyệt thiếu chút nữa quỳ xuống. Ân Qua Chỉ lé mắt nhìn nàng, không nói lời nào, đi vào gặp Kim mama nói thầm hai câu, sau đó liền thong thả ung dung mà lên lầu.
Phong Nguyệt nửa chết nửa sống mà quay về ổ, Linh Thù nhìn thấy bộ dáng này liền hét lên: "Chủ tử, ngài làm sao vậy!"
Phong Nguyệt cười gượng hai tiếng, nằm trên giường nệm thở phào một hơi: "Vận khí không tốt, ta bị thương nhẹ, dưỡng thương chút thì tốt rồi."
"Nhìn qua rất nghiêm trọng mà!" Linh Thù nóng nảy, đi vòng quanh giường, nước mắt lưng tròng nói: "Nô tỳ hôm nay cảm thấy mí mắt phải giật mấy lần, quả nhiên đã xảy ra chuyện, ngài dáng vẻ này còn đến phủ Lý Thiếu sư......"
Phong Nguyệt đưa tay che miệng nha đầu này đã quá muộn, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn nàng, muốn nàng nuốt lại lời nói.
Nhưng mà, vẫn là chậm.
Linh Thù vẻ mặt vô tội, đôi mắt ngấn nước nhìn nàng, hoàn toàn không phát hiện cái bóng đang thấp thoáng phía sau lưng.