Thấy cô ăn xong rồi, Trì Tự cầm khăn lông lau miệng cô cho khô, sau đó hôn trả lại một cái.
”Tạ chủ tử long ân.”
Mỗi lần bị anh hôn, Cố Ý vẫn giống như hồi nụ hôn đầu run run không ngừng, muốn dán trên người anh thật lâu.
Tuyết rơi nhiều.
Đầu tháng 12, đại tuyết đến, Ninh Châu ước chừng ba ngày ba đêm tuyết rơi nhiều, chuyện này trong ghi chép khí tượng ở Ninh Châu là vô cùng hiếm thấy.
Tuyết rơi phủ kín đường, văn phòng kiến trúc sư của Cố Ý đóng cửa hai ngày.
Trong phòng có mở lò sưởi, nhưng Cố Ý vẫn choàng một cái mền thật dày, ngồi trước bản vẽ thể hiện ý tưởng.
Bảng gỗ, giấy trắng, bút chì, thước nhựa, sau khi theo thói quen dùng máy tính, rồi lại quay về dùng những thứ đó, cô liền sinh ra một cảm giác hoài niệm chuyện xưa.
Dưới sự giúp đỡ của cha, cô và Trì Tự cũng lấy được khu đất xây biệt thự ở Thượng Hải tất đất tất vàng, dành riêng cho Cố Ý thực hiện đại tác phẩm đời người —”Ao Cá”.
Gọi là Ao Cá, nhưng trên thực tế là một tòa nhà nhỏ độc đáo, chỉ có trong vườn hoa xây ao cá thật, nuôi cá chép cá vàng gì đấy.
Cái này chính là ngục tù để cô nhốt mỹ nhân ngư. Giam cầm, chà đạp anh. Giày vò, lăng trì anh.
Cô phải đem anh giam lại, không để cho anh làm việc, không để cho anh gặp những nữ sinh đầy si mê kia, khách hàng nữ làm dáng, làm cho anh thời thời khắc khắc trong mắt trong lòng cũng chỉ có cô.
”Ah ha ha~” Cố Ý phát ra một trận cười quái dị, cười xong lòng rất chua xót.
Cô cũng chỉ có thể nghĩ thôi QAQ
Kết hôn hơn năm năm, con cái cũng bốn tuổi rồi, trong đêm triền miên, cô cho tới bây giờ cũng không có chủ quyền! Cho tới bây giờ cũng không có ở phía trên! Cho tới bây giờ đều bị anh ăn gắt gao!
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Cố Ý bỏ bút chì xuống, lật đật chạy vào phòng bếp.
Vai trò hôm nay của cô không phải là mụ phù thủy ác độc!
Trì Tự lại thăng chức, tối hôm qua mạo hiểu tuyết lớn đi ra ngoài xã giao, lúc trở về không chỉ một thân khí lạnh, còn say mèm, ban đêm nôn mửa đau bụng, dày vò đến rạng sáng hai giờ mới miễn cưỡng ngủ.
Cố Ý đau lòng muốn chết, buổi sáng đặc biệt dậy sớm nấu cháo cho anh, định làm vợ hiền ôn nhu một lần.
Ở cùng nhau nhiều năm như vậy, mỗi lần đều là anh chiếu cố cô, cơ hội đến phiên cô chiếu cố anh đã ít lại càng ít.
Cô cũng không thể mãi chưa trưởng thành, đã đến lúc cô nên học cách làm người vợ tốt, làm người mẹ.
Hai ngày trước tiểu bảo bối được bà nội cô đưa đi Thượng Hải, như vậy hôm nay, cô trước hết chuyên tâm làm một người vợ tốt.
”Phù…” Cô thở ra một hơi.
Thật may tới kịp, cháo không bị khê.
Chờ cô bưng nồi ra bàn, Trì Tự đã ngồi ở cạnh bàn.
Tinh thần của anh khá tốt, nhưng màu môi nhợt nhạt vẫn còn để lộ một chút khó chịu.
”Hôm nay ra ngoài sao?”
”Vốn là phải ra.” Trì Tự cúi đầu liếc nhìn điện thoại, ”Mới vừa gửi tin nhắn cho lãnh đạo xin nghỉ bệnh.”
”Mới vừa?”
”Đúng vậy, đột nhiên không muốn đi, chuyện bàn giao cho người khác.” Ánh mắt anh sáng, ”Lò lửa nhỏ, tới.”
Cố Ý nhăn nhăn nhó nhó, kỳ kèo một hồi mới qua.
Anh không vội húp cháo, trước tiên nếm thử vị ngọt ngào trong miệng người vợ nhỏ bé này.
Mùi kem đánh răng hương bạc hà giống nhau xen kẽ ở trên môi hai người.
Hôn một hồi, Trì Tự kéo mền của cô ra, mặt chôn ở cần cổ ấm áp của lò lửa nhỏ.
”Vừa nhìn thấy em, liền không muốn đi nữa.”
Cố Ý nghe được anh thấp giọng nói.
Trên cằm anh lún phún râu mới mọc, châm khiến Cố Ý cười khanh khách: ”Nhột chết rồi! Húp cháo nhanh.”
Nhìn anh ngoan ngoãn húp cạn một chén cháo trắng, uống xong không quên khen cô, Cố Ý nhỏ mọn được cho ăn mật ngọt.
Cố Ý: ”Hôm nay chúng ta làm gì nha?”
Trì Tự: ”Tạo người.”
Cố Ý: ”…Ngoại trừ cái này, anh lại không muốn gì khác?”
Trì Tự nhướng mày, con ngươi thâm sâu như sao trời hấp dẫn người.
”Không nghĩ đến.” Anh ăn ngay nói thật, sau đó ôm ngang người trong ngực lên.
”Ah ah ah em từ chối ah ah ah!”
Trì Tự bỗng dưng cười ra tiếng: ”Ôm em đến phòng khách mà thôi, khẩn trương cái gì.”
Cố Ý đập anh một cái, khuôn mặt nhất thời đỏ bừng.
Hai người ôm nhau ngồi trên ghế salon, xem phim truyền hình.
”Đây là phim truyền hình Hàn Quốc cũng mười năm trước rồi, có gì để xem.”
Cố Ý: ”Nam chính đẹp trai.”
”Ha ha, không nhìn ra.”
”Anh ấy cũng là giáo sư nổi tiếng khắp Châu Á, mặc quần áo vào thì thấy gầy cởi quần áo ra thì có thịt, năm đó bọn em cực kỳ mê anh ấy.”
Năm đó?
Trì Tự nhớ bộ phim này chiếu lúc bọn họ học cấp ba.
Cấp ba không phải cô thích anh sao? Theo đuổi một năm muốn sống muốn chết, lại còn mê giáo sư bỏ đi này sao?
Trì Tự xoay người liền ấn ngã vợ yêu:
”Giáo sư Trì ngồi bên cạnh em còn mạnh hơn anh ta nhiều.”
Cố Ý giãy giụa một chút: ”Dạ dày anh không đau? Hôm nay vẫn là nghỉ cho khỏe đi.”
Trì Tự: ”…”
Lòng tự trọng của đàn ông bị đả kích thật lớn.
Cố Ý chỉ thích nháo anh:
”Em xoa bụng cho anh.”
Cái gì xoa bụng, cô chính là muốn sờ cơ bụng.
Cái tay như con rắn nhỏ chui vào vạt áo anh, chọc chọc sờ sờ một cái, chơi đến đắc ý.
”Sau này uống rượu ít một chút, đàn ông lớn tuổi rất dễ có bụng bia.”
Lớn, tuổi?
Trì Tự xoay mình chặn cô: ”Vâng, lớn tuổi rồi, phải làm chút vận động ngăn chặn bụng bia.”
Cố Ý cho là anh hôm nay người không thoải mái, sẽ ôn hòa một chút, không nghĩ tới vẫn còn gió cuốn mây tan, ăn cô đến cái xương cũng không còn thừa.
Trên ghế salon một lần, trên thảm cũng lăn một lần.
Cố Ý hiếm khi chủ động: ”Muốn ở phía trên…”
”Được.”
Người đàn ông ôm cô, thay đổi vị trí, để cho cô ngồi ở trên mình, lại là một lần đánh nhau kịch liệt.
Ban ngày đã phóng túng, cảnh vật đặc biệt xấu hổ.
Hình như như cũng không tệ. Trì Tự nghĩ, sau này có thể thử lại lần nữa.
Cơm trưa bất đắc dĩ đẩy tới hai giờ mới ăn, hai người đã sớm đói bụng ục ục.
”Đều do anh, em cũng đã chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn.” Cố Ý xoa chân như nhũn ra, rất là bất mãn với đồ ăn gọi về nhà.
Trì Tự: ”Mới vừa rồi kêu đừng có dừng đừng có dừng cũng không phải là anh.”
”Ah ah ah em không nghe.” Cô che lỗ tai.
”Không kêu nữa, còn có cơm tối.” Trì Tự hỏi cô, ”Hôm nay sao đột nhiên muốn nấu cơm?”
Cố Ý từ trước đến giờ thẳng thắng: ”Chính là muốn nấu cơm cho anh.”
Cô ném tới một ánh mắt quyến rũ, đuôi mắt như hoa đào bởi vì cười mà cong lên.
Bao nhiêu năm trôi qua, Trì Tự vẫn không có chút tiến bộ nào, tùy tiện đã bị cô trêu trọc.
Anh tự giễu một phen, lại hỏi:
”Tại sao muốn nấu cơm cho anh?”
”Bởi vì thích anh.”
Cố Ý miệng mồm lanh lợi, động tác tay cũng không dừng, cố chấp len lén gắp hành tây, ớt xanh, cải trắng trong phần cơm xào của cô từng cái từng cái gắp vào chén cơm của Trì Tự.
Trì Tự lẳng lặng nhìn cô chằm chằm, cong môi mỉm cười.
”Thật sự cực kỳ thích.”
Cố Ý lại gắp cà chua ở phía dưới cơm mà cô vốn không thích ăn đi.
Trì Tự dương dương tự đắc, cam chịu số phận ăn tất cả đồ cô không ăn.
Cố Ý: ”Ăn cá nhà em chính là rất dễ nuôi, gì cũng ăn.”
Trì Tự rất nhanh ăn xong, thu dọn chén đũa ngồi chờ cô.
Cố Ý nếu tìm được đồ không thích ăn, liền nhét thẳng vào miệng anh.
Đút vào đút vào, đột nhiên đũa rụt lại, một cái miệng nhỏ dầu mỡ kề tới.
Mèo điên nhỏ cười khanh khách:
”Thưởng anh đấy.”
Thấy cô ăn xong rồi, Trì Tự cầm khăn lông lau miệng cô cho khô, sau đó hôn trả lại một cái.
”Tạ chủ tử long ân.”
Mỗi lần bị anh hôn, Cố Ý vẫn giống như hồi nụ hôn đầu run run không ngừng, muốn dán trên người anh thật lâu.
Cô hăng hái đẩy Trì Tự ra ngoài, một mình rửa chén lau bàn thu dọn phòng bếp.
Vào buổi chiều, Mặt Trời xa cách nhiều ngày cuối cùng cũng từ đám mây chui ra, chiếu sáng tuyết trắng xóa trong thành phố.
Nhà của bọn họ ở tầng khá cao, tầm nhìn trên sân thượng rộng rãi, có thể nhìn xuống vườn hoa đã bị tuyết bao trùm toàn bộ, cùng với phố lớn ngõ nhỏ bận bịu xa xa trắng xóa.
Với tư cách là người chính gốc miền nam, bọn họ đối với tuyết có rất nhiều loại mong đợi cùng thích thú khác nhau.
”Thật là muốn nặn người tuyết, từ bé đến bây giờ chưa thấy qua tuyết lớn như vậy.”
”Qúa lạnh, nặn tuyết cóng tay.”
Trì Tự giúp cô quấn kỹ khăn quàng cổ, ôm cô đứng trên sân thường nhìn cảnh tuyết bên ngoài.
Cố Ý đột nhiên nảy sinh ý tưởng, nắm một cục tuyết đọng trên lan can sân thượng, hất lên trên đầu Trì Tự.
”Làm gì…”
Sau khi rắc lên anh, cô lại nắm tuyết ném lên đầu mình.
”Đừng vuốt xuống, cái này gọi là không cẩn thận già đến đầu bạc.”
Trì Tự nhìn bộ dáng nghiêm túc kia của cô, tay không ngừng, tiếp tục phủi phủi hoa tuyết trên đầu cô.
”Đừng làm rộn, coi chừng lạnh.”
Người phụ nữ bỉu bỉu môi: ”Thật không có cảm xúc.”
Trì Tự dừng một chút, hít một ngụm không khí lạnh như băng:
”Anh và em già đến đầu bạc, không phải không cẩn thận.”