Anh không phải là người có thói quen lưu luyến quá khứ, nhiều hoài niệm như vậy, chỉ là vì cô gái nhỏ bên người.
Cô đã từng cho anh một cuộc sống cấp ba sắc thái rực rỡ mà anh không dám tưởng tượng, mà bây giờ, cô cũng đồng ý cho anh một tương lai sắc thái rực rỡ.
Đột nhiên muốn đi về nhìn một chút, nơi bọn họ đã gặp nhau.
Kỷ niệm 150 năm thành lập trường trung học số 1 Dung Châu, mời về biết bao cựu học sinh có tiếng các giới trở về trường tham gia buổi lễ. Ngày kỷ niệm thành lập trường đó, cổng trường mở toang ra, hoan nghênh tất cả công dân vào trường tham quan.
Sau bốn năm tốt nghiệp, Trì Tự chỉ mới là một nghiên cứu sinh, không phải là cựu học sinh có tiếng, nhưng anh là học sinh có điểm số cao nhất trong kỳ thi tuyển sinh đại học hơn một trăm năm qua ở Nhất trung Dung Châu, cũng là người nắm giữ kỷ lục nhiều điểm full nhất trong kỳ thi cuối năm, vì vậy nhà trường cũng thêm anh vào danh sách cựu học sinh có tiếng, mời anh về trường vào ngày đó để diễn giảng.
Từ đại diện học sinh mới, đại diện lớp, đại diện vận động viên, đại diện học sinh tốt nghiệp, cho tới bây giờ là đại diện cựu học sinh trường, phát biểu dưới quốc kỳ, tuyên thệ ở bục người chủ trì, cho tới bây giờ là diễn thuyết kỷ niệm ngày thành lập trường, ba năm cộng thêm bốn năm, tròn bảy năm trôi qua.
”Hôm nay sau bảy năm, tôi còn nhớ lần đầu tiên khi đại diện học sinh mới lên diễn giảng đã nói…”
Cố Ý ngồi ở dưới sân khấu, giống như nhiều năm trước lần đầu tiên ở dưới quốc kỳ nhìn thấy anh trên bục, đâu cũng thấy thấy đầy trái tim hồng, nhắc lại:
”Trong mùa hè đầy ý nghĩa này, chúng ta may mắn gặp nhau…”
”Chúng ta mở ra một chương mới thanh xuân, ở đây đồng hội đồng thuyền…”
”Trí nhớ cậu tốt như vậy nha?” Hạ Vũ Tâm kinh ngạc nói, ”Trì thủ khoa nhớ thì thôi, ngay cả cậu cũng nhớ.”
Cố Ý ôm mặt: ”Không biết chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng không có học thuộc, nhưng khi anh ấy vừa mở miệng, tớ lại có thể nhớ.”
Có lẽ khi đó giác quan quá mức rung động, đến mức đặt sâu trong đáy lòng nhớ rõ nhiều năm như vậy.
Năm ngoái cô ấy thi đậu trường đại học lý tưởng lúc trước —– nghiên cứu sinh T Đại, phong thái những ngày gần đây đặc biệt tỏa sáng. Hai người ghé vào một chỗ, không khỏi làm bạn học cùng cấp hồi tưởng lại: Oh, các cô chính là hai đại hoa khôi của khối chúng ta, không nghĩ tới bây giờ quan hệ còn tốt như vậy.
Lúc người đàn ông anh tuấn rắn rỏi trên bục nói lời kết thúc, đã nói một câu như vậy:
Mười mấy phút đồng hồ sau, cô và hiệu trưởng tách ra từ hai bên hàng khách quý trái phải đi lên. Trước khi lên bục, Cố Ý nhận lấy từ trong tay trợ lý một bảng hiệu lớn số tiền quyên góp, đạp giày cao gót đi lên sân khấu.
Là thành viên hội đồng quản trị của Cố thị Thượng Hải, thân phận của một cựu học sinh nhất trung Dung Châu khóa 2018, đại diện cha đóng góp cho trường cũ 3 trăm triệu nhân dân tệ.
Hiệu trưởng miệng cười toe toét, trước máy chụp hình kéo cô chụp nửa phút.
Thật may năm đó trường cấp ba xây lại phòng ban tiền vốn quay vòng khó khăn, nên mới để cho học sinh ”đi cửa sau” này trúng tuyển vào trường. Lúc ấy còn có một số đồng nghiệp lén lút mắng ông làm tổn hại sự trong sạch, bây giờ nhìn một chút, những người ở phía dưới kia đang gượng gạo vỗ tay khen ngợi, cũng không phải khâm phục quyết định sáng suốt của ông năm đó sao.
”3 trăm triệu! Ông trời ơi…”
”Qủa nhiên là Cố thiên kim, nhiều năm không gặp, vừa gặp liền thấy tin giật gân.”
”Cố thiên kim? Tôi nhớ ra rồi! Mấy ngày trước còn nghe bạn nói tới cô ấy, hình như muốn kết hôn rồi.”
”Không phải muốn kết hôn, mà là đã kết hôn rồi. Chồng cô ấy chính là người thi cùng khóa với chúng ta, thủ khoa thi vào trường cấp ba, xưng bá bảng top một trăm người đó.”
”Cmn…”
Cố Ý đang diễn giảng trên bục nói mấy câu đơn giản, cô không có tài văn chương tung bay giống như Trì Tự, lo nói nhiều sẽ lộ bản tính, cũng sợ ảnh hưởng đến hình tượng cao quý của cha, cho nên chưa nói bao lâu đã xuống bục.
Buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường kết thúc, cô cho rằng phần cực khổ nhất đã qua, không nghĩ tới trước mặt vây quanh một vòng các bạn học cấp ba, đây mới là sự khởi đầu của lo lắng.
Không có cầu hôn, không có nhẫn, không có ngày lành tháng tốt, cô nhớ ngày bọn họ đăng ký kết hôn, trước cục dân chính vắng như chùa bà đanh, nhất định là thời gian cực kém cực kém.
Trước hôm nay, Cố Ý luôn xem mình là một người phía chủ động trong mối quan hệ, bởi vì ban đầu là cô vượt qua khó khăn theo đuổi anh, cho nên khi đuổi tới tay thì vô cùng quý trọng, luôn cảm thấy anh tốt, như thế nào cũng không có cái gọi là…
Không có vấn đề cái rắm a!
Không có người khác nhắc nhở cô, Cố Ý cũng sắp quên mình là một tiểu công chúa!
Kỷ niệm ngày thành lập trường kết thúc, Trì Tự lái xe đưa Cố Ý và Hạ Vũ Tâm đến trung tâm thương mại đi dạo phố, Cố Ý không thèm phản ứng với anh, anh giống như không cảm giác được, buồn bực trả tiền.
Sau khi Cố Ý được bạn học mở mang đầu óc, trong lòng liền bực bội. Nhưng cô không tiện phát tác, dẫu sao chứng nhận cũng nhận rồi, cũng không thể tách rời được.
Cô bây giờ mới phát hiện, mình vẫn đang làm giảm giá trị. Cô vĩnh viễn là người dính người đó, vừa bán manh cho anh vừa làm ấm giường cho anh, người ta ngoắc ngoắc tay muốn cùng cô kết hôn, cô còn vội vàng đi trộm hộ khẩu, cho là mình nhặt được lời lớn cực kỳ vui vẻ, ngay cả cha mẹ đều không nói!
Ở Dung Châu hai ngày, Cố Ý nghĩ tới chuyện này, liền bày ra vẻ mặt thúi cho Trì Tự nhìn, Trì Tự hỏi cô, cô cũng không trả lời, chỉ để cho anh ”tự mình lĩnh ngộ”.
Đã nói cưng chìu cô thành tiểu công chúa mà?
Trì Tự: ”Tự mình lĩnh ngộ?”
Tiến tới hôn một cái, ”Lĩnh ngộ xong rồi.”
Cố Ý: …
Cô tức giận!!!
Trước khi đến thành phố G một ngày, Trì Tự đưa cô về nhà gặp ông nội bà nội.
Cố Ý mặc dù âm thầm phân cao thấp với anh, nhưng gặp ông bà miệng liền đầy ngọt ngào gọi ”ông nội bà nội” khiến ông bà vui vẻ, làm cho bà nội Trì Tự nắm tay cô không chịu buông.
Trì Tự ở đây với cô một ngày. Đặt hết hành lý xong, anh ngoắc ngoắc tay để mèo con lên lầu cùng anh.
Trì Tự có chút lúng túng: ”Trước kia không để trong phòng này, sau khi anh lên đại học bà nội mới đem từ phòng chứa đồ lấy ra bày đến giá sách này.”
Mèo điên nhỏ hoàn toàn quên mình đang cùng anh chiến tranh. Cặp mắt đào hoa của cô đảo qua, lập tức thét lên nhào tới trên giường Trì Tự.
”Ah ah ah, mèo chủ tử của em!”
Đó là quà sinh nhật của Trì Tự lớp mười năm ấy, Cố Ý đưa cho anh quà sinh nhật đầu tiên, bây giờ còn sạch sẽ mới tinh như hôm qua, một mình chiếm lĩnh một cái giường lớn.
Cố Ý ngạc nhiên mở mắt, hình ảnh trong đầu trong nháy mắt tiêu tan không còn một chút.
Trong phòng yên tĩnh chỉ còn lại người trước mặt, vượt qua sáu năm thời không, mặt mũi vẫn anh tuấn sạch sẽ như cũ, làm người ta động tâm.
”Gỉa… giả đi…”
”Thật hay giả, em lấy ra nhìn một chút chẳng phải sẽ biết sao.”
Đã nói cục tẩy…
Cố Ý siết chặc vật trong tay, cảm thụ xúc cảm lạnh như băng mà vô cùng phong phú, sau đó chậm chạp rút tay phải ra.