Sau khi chuông tan học vang lên, rất nhiều học sinh xông ra hành lang, có lời ong tiếng ve tán dóc, có trộm ăn điểm tâm.
Ánh mắt ông nội tinh anh hơi bà nội rất nhiều:
”Đi lầu một làm gì, cậu nhìn một chút, trên hành lang bên kia…Đúng, con bé đang nói chuyện hì hì với tên tiểu tử thối to cao kia, không phải là cháu gái ta sao?”
Bà nội vịn lan can đi xuống: ”Chú Quan của cháu tới, nó có thể không đi Thượng Hải sao?”
Chú Quan là chồng tái hôn của Lương Tiểu Cảnh mẹ Cố Ý, hàng năm đều sống ở nước Anh. Còn nhớ hai năm trước lúc mẹ tái hôn, Cố Ý nhìn thấy gia đình chú Quan tựa như nhìn thấy khắc tinh, không nghĩ tới những năm gần đây chung sống lâu dài, cô mở miệng ngậm miệng đều ”chú Quan”, gọi còn thân hơn so với cha cô.
”Chú Quan trở về nước làm gì?”
”Ta đây cũng không biết.” Bà nội bấm ngóc tay tính toán, ”Ta đoán, mẹ cháu sắp đi theo chú Quan của cháu trở về nước Anh.”
”Ông nội, ông còn nhớ Hạ Vũ Tâm đã tới nhà chúng ta chứ? Cậu ấy là bạn thân nhất của cháu, năm nay vất vả biết bao mới được ở cùng ký túc với cậu ấy, nhưng sau khi rút khỏi ký túc xá, hai chúng cháu thường xuyên lạc đàn đây này.”
Cố lão tiên sinh đương nhiên nhớ Hạ Vũ Tâm, cô bé nhỏ trông có vẻ khôn khéo hơn Cố Ý nhà ông nhiều, nhìn một cái liền biết đây là một đứa bé ngoan dịu dàng hiểu chuyện.
”Ông nội…”
”Được được được.” Lão nhân gia quả thực không chịu nổi sự lải nhải của cô, ”Ta cho cháu suy nghĩ biện pháp.”
Mặt mày Cố Ý lập tức hớn hở: ”Không cần suy nghi biện pháp, ông trực tiếp gọi ba con trở về đi, để cho ông ấy đi tìm lãnh đạo trường. Ông ấy góp bao nhiêu tiền xây dựng lại trường trung học cơ sở, trường học dù sao vẫn sẽ cho ông ấy chút mặt mũi.”
Cố lão tiên sinh liền tức giận khi nghĩ tới việc một năm qua ông đều không gặp được con trai khốn nạn được một lần:
”Tìm nó? Ông nội cháu trực tiếp ra tay không tốt sao?”
Cố Ý khẽ run, nhìn ông: ”Ông đi làm gì, ông lại không làm công tác giáo dục…”
Bà nội ở một bên cười tiếp lời: ”Ông nội cháu mặc dù không phải là cục giáo dục, nhưng trước kia ông ấy đã từng dành mấy năm làm bí thư ở trường đảng trường quân đội, ngược lại biết một số người.”
”Đâu chỉ biết.” Cố lão tiên sinh bày tỏ không phục, ”Tại trương Đại học Dung Châu, ban lãnh đạo quản lý hành chính của nhà trường, hơn một nửa đều là ta đưa lên, cha cháu nếu như chịu đến tìm ta, thì còn phải dùng lãng phí mười triệu kia đưa cháu vào sao?”
Tổ tiên Cố gia là một nhà tư bản cách mạng ở địa khu Dung Châu, ông nội Cố Ý lại tham gia vào quân sự và hành chính, cho dù đã về hưu nhưng vẫn là nhân vật có máu mặt ở thành phố.
Cố Ý suy nghĩ, cha cô bận rộn làm không nghỉ, chắc chắn sẽ quá bận không có thời gian chăm sóc cô, không bằng để cho ông nhàn rỗi không có chuyện gì làm thử một chút?
Cô thật sự không nghĩ tới, ngày thứ hai đến trường, lại thấy phó hiệu đứng ở cổng trường nghênh đón bọn cô.
”Bí thư Cố, đã lâu không gặp.” Phó hiệu trưởng quản lý hành chính nhiệt tình cầm tay phải của Cố gia gia, ”Ồ, còn có Lưu lão sư, người gần đây thân thể như thế nào?”
Cố Ý rụt cổ lại, ở trước mặt Phó hiệu trưởng không dám lên tiếng, còn Tôn Tử hơn cả Tôn Tử.
Vào phòng làm việc của hiệu trưởng, phó hiệu trưởng tự mình châm trà cho Cố gia gia, lúc này Cố Ý mới ý thức được, Cố lão gia nhà cô mới thật là ông lớn.
Phó hiệu trưởng đã có một nhiệm vụ đặc biệt trước khi đến, trước tiên ở trước mặt hai vị lão nhân khen đứa trẻ một lần:
”Thành tích của tiểu Cố rất không tệ, tuyệt đối không có gây trở ngại, trong học kỳ vừa qua tỉnh có tổ chức một cuộc thi toán, toàn trường chỉ có hai người giành giải nhất, em ấy giành được giải nhất.”
Bà nội: ”Có nhiều hơn hai gỉai nhất sao?”
Phó hiệu trưởng: ”Có, còn có một nam sinh giành giải nhất, tên là gì nhỉ…”
Phó hiệu trưởng dù sao cũng là người quản lý cấp cao, thủ tục giáo vụ cụ thể ông cũng không biết rõ, vì vậy bọn họ không có thảo luận kỹ lưỡng tiếp nữa, hai ba câu lại đi vòng qua chuyện quốc gia đại sự, trò chuyện khoảng nửa giờ.
Trong văn phòng tình nghĩa thầy trò mặn nồng, Cố Ý cũng không dám buông lỏng, đến lớp học trước khi chuông reo.
Sáng nay cô đọc thơ cổ vô cùng hăng hái, sau khi lớp tan học, trước tiên cô đem tin tức tốt này nói cho Hạ Vũ Tâm, sau đó lại hào hứng chạy lên lầu.
Hai vị cụ già ngồi trong văn phòng hơn nửa tiếng, mặc dù học sinh ngày trước rất nhiệt tình, nhưng bọn họ cũng không phải không biết xấu hổ mà làm trễ nãi công việc người ta.
Nghe hai vị cụ già muốn đi tìm cháu gái, phó hiệu trưởng muốn đưa đến cửa, cũng bị ông từ chối.
Bọn họ chẳng qua chỉ là thân phận phụ huynh của học sinh, cũng không muốn mang kim bài lớn mà đi diễu hành khắp trường, cũng không muốn hù dọa các cháu.
Văn phòng của hiệu trưởng ở lầu bốn, vừa ra khỏi cửa thì có một hành lang dài nối liền tầng hành chính và khu giảng đường lớp mười một. Ông Cố bà Cố đi bộ chậm rãi từ nơi này qua hành lang, chỉ chỉ trỏ trỏ cảnh vật vườn trường, coi như thỏa mãn.
Lúc đến khu giảng đường, vừa vặn chuông tan học vang lên.
Sau khi chuông tan học vang lên, rất nhiều học sinh xông ra hành lang, có lời ong tiếng ve tán dóc, có trộm ăn điểm tâm.
Ánh mắt ông nội tinh anh hơi bà nội rất nhiều:
”Đi lầu một làm gì, cậu nhìn một chút, trên hành lang bên kia…Đúng, con bé đang nói chuyện hì hì với tên tiểu tử thối to cao kia, không phải là cháu gái ta sao?”đang>