Buổi tự học tối đã kết thúc hơn nửa giờ, trên đường học sinh lui tới rất ít, chỉ có chỗ tối tăm có một đôi người yêu nhỏ lén lén lút lút nắm tay vẫn còn đang từ từ run rẩy, chỉ hận không run rẩy đến địa lão thiên hoang.
Hai nam sinh bước đi bước dài, đi ở phía trước, hai nữ sinh dọc đường tám nhảm ở phía cuối. Cố Ý kéo tay cầm vali tiếng động bánh xe va chạm mặt đất hết sức vang dội, làm giật mình những côn trùng bay trên đường.
Trong kỳ nghỉ hè vừa qua Hạ Vũ Tâm ”nghiên cứu sâu” không ít tác phẩm văn học tình yêu chuyển đổi giới tính, sau khi tựu trường vẫn chưa thỏa mãn, máu hủ lập tức nổi lên:
”Ôi chao, cậu và Ăn cá có sự khác biệt về chiều cao, không bằng nhường cho Nghiêm thiếu gia…”
Cố Ý dùng sức chọt cô ấy. Cho dù biết Hạ Vũ Tâm chẳng qua là hay nói giỡn, nhưng cô vẫn tức giận bước nhanh đi về phía trước, chen vào giữa Trì Tự và Nghiêm Hằng.
Sau khi tan học buổi chiều, Trì Tự và Nghiêm Hằng đi từ hành lang phía tây đi xuống lầu một, ngầm hiểu lẫn nhau mà quanh quẩn đứng một chỗ trước cửa lớp 1.
Không đợi bao lâu, Hạ Vũ Tâm với khuôn mặt đau khổ đi ra.
Nghiêm Hằng quan tâm nói: ”Như thế nào?”
Hạ Vũ Tâm than thở: ”Tớ nhận thẻ trắng.”
”Cố Ý đâu?”
Hạ Vũ Tâm vểnh môi, mắt hạnh nheo lại: ”Cậu ấy sao…Cậu ấy không có bị nhận thẻ…”
Trì Tự còn chưa kịp thở phào, lại nghe Hạ Vũ Tâm mở miệng, thanh âm run lập cập:
Xe con cá nhân không được phép đi vào trường, chỉ có thể đậu ở cổng trường.
Lương Tiểu Cảnh đi tới bên cửa xe, chờ con gái như rùa bò chạy tới.
Ánh mắt cô vô cùng tinh nhạt, mới vừa rồi ở cửa ký túc xá, chỉ nhìn một cái liền thấy hai tên con trai bên cạnh Hạ Vũ Tâm có quan hệ không đơn giản với Cố Ý.
”Vừa nãy bên cạnh tiểu Hạ có hai người, là ai trong số đó?”
Cố Ý làm bộ như nghe không hiểu: ”Mẹ, người nói gì thế?”
Lương Tiểu Cảnh cau mày: ”Con nói sao?”
Cố Ý mới không muốn nói, nhưng cô nghĩ lại một chút, nếu như không nói chắc chắn mẹ sẽ không bỏ qua cho cô, chỉ sợ Nghiêm Hằng và Trì Tự cũng không trốn thoát được nanh vuốt ma quỷ của mẹ.
”Cậu…Cậu ấy họ Nghiêm, công ty thiết bị điện rất nổi tiếng ở Dung Châu là nhà cậu ấy mở.”
Lương Tiểu Cảnh ghi nhớ: ”Được.”
Cố Ý thầm nghĩ:
Nghiêm thiếu, tôi sai rồi, nhưng dù sao sự nghiệp gia đình ngài lớn nên cái gì cũng không sợ, ngàn vạn lần mong đại nhân không ghi nhớ tiểu nhân nha!
Người mẹ đáng sợ đang ngồi bên cạnh, Cố Ý không dám nói chuyện, chỉ có thể mở tin tức nóng nhất trên Weibo ra xem.
Một thông báo có tin nhắn chạy xuống.
<đến nhà="" chưa?="">
Cố Ý kích động trong nháy mắt liền ngồi thẳng, Lương Tiểu Cảnh liếc nhìn cô một cái, cô lại kinh sợ kinh sợ mà tựa lên cửa sổ xe.
Đừng nói là ngồi bên cạnh người như mẹ cô, cho dù là đi học, cô cũng phải trả lời tin nhắn Trì Tự!
Cố Ý:
Cô gửi cho Trì Tự một emoji hình con cá nhỏ, nhìn chằm chằm con cá kia, Cố Ý không nhịn được nghĩ tới hai trăm bốn mươi con cá chép cô mua vào cuối học kỳ kia, nghe thầy nói đã chết khỏang trăm con, sau trận bão ngày 1 tháng 8 mặt hồ toàn bụng cá, chỉ cần nghĩ về cảnh đó cô cũng buồn.
Cố Ý:
Cá chúng ta.
Nhìn thấy bốn chữ này, Trì Tự cũng sinh ra một chút thương cảm mất mác.
Cố Ý ngây ngô đứng giữa hành lang liên tiếp bị mấy người bạn học đụng vào, đang lúc đầu óc choáng váng, thì có người đỡ bả vai vững vàng, lòng bàn tay ấm áp.
Trì Tự đem cô khóa sau lưng, đi ngược lại dòng người mãnh liệt tới phòng vệ sinh.
”Phiền toán nhường một chút.”
”Xin lỗi, nhường một chút.”
Một tay anh ôm vai cô giữ bên người, một tay khác đẩy đám người ra hai bên, bóng lưng cao lớn tạo thành chỗ lánh nạn giữa dòng nước lũ.
Bụng dưới Cố Ý ngày càng đau trầm trọng hơn, trái tim cũng đập không nhạy, tâm thất thắt chặt.
Thật vất vả mới chen được đến cửa phòng vệ sinh, Cố Ý trước khi vào cửa đặc biệt nhắc nhở anh đi trước, Trì Tự gật đầu một cái, cô mới an tâm đi vào.
Giọng chủ nhiệm khoa đức dục oang oang từ loa radio một đường truyền vào nhà vệ sinh nữ ở xa:
”Hai phút rồi, các bạn học, đã qua hai phút!”
Bọn họ lén lén lút lút đi vòng qua hành lang tầng cao bên cạnh, ánh mắt không hẹn mà cùng lưu lại chỗ cửa sổ thấp chỉ cao cỡ nửa người phía sau bức tường.
Ngoài cửa sổ là vùng núi sau trường, yên tĩnh hẻo lánh, đường vòng chính là lựa chọn tốt nhất.
Độ cao của cái cửa sổ thấp này so với hàng rào trường thấp hơn ít nhất một nửa, nếu vào ngày thường, Cố Ý nhất định có thể trèo lên được, nhưng hôm nay…
Cô ngay cả chân cũng không nhấc lên được.
”Câu leo qua được không?”
”Hình như không được…” Cố Ý nắm chặt quả đấm, ”Hay là cậu đi trước đi, cậu chạy mau đi…Này!”
Cô kêu lên một tiếng, ngón tay không khỏi nắm lấy cổ áo trắng như tuyết của thiếu niên.
Trong nháy mắt Cố Ý mặt đỏ bừng mắc cỡ, tay phải đấm lên lưng anh hai cái.
”Ôm chặt bả vai tôi.” Anh không nói lời nào mà ra lệnh, ”Nhanh lên một chút.”
Lúc đó Cố Ý hốt hoảng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo, cơ thể nhấc cao trong không trung dán chặt anh, máu toàn thân như muốn chảy ngược.
Trì Tự ôm cô đưa ra ngoài cửa sổ, hỏi: ”Có thể nhảy không?”
Cố Ý gật đầu.
Trì Tự hết sức cố gắng thả cô xuống thấp nhất, tiếp đó một trước một sau buông tay ra.
Giống như ngồi cáp treo vậy, thoáng cái cô liền ra bên ngoài, lúc hai chân cô đặt xuống đất đã tê rần hai giây.
Thiếu niên một tay chống bệ cửa sổ, không tốn chút sức nào leo qua tới bên người cô.
Anh chẳng qua là tùy ý hướng phía cô phất phất tay, không nghĩ tới cô gái nhỏ sau khi lấy lại tinh thần thì xông lên trực tiếp cầm anh anh, lòng bàn tay kề nhau.
Bàn tay nhỏ bé của con gái mềm mại không xương, nhưng lại nắm chặt tay anh.