Ông chính là đã quá rõ tư vị cầu mà không được, mới không hy vọng con gái bước lên con đường xưa.
Trong thoáng chốc, ông cũng nhớ tới thời kỳ học sinh cố chấp mà thuần túy của mình.
Có một người trong tim, loại cảm giác này vừa ngọt ngào vừa đau khổ, nhưng lại làm cho người ta như được ăn mật, nhớ về người đó như điên.
”Chủ tịch, tiểu thư đã vào.”
”Ừ.”
”Ngài không tìm cô ấy?”
”Không cần, con bé sẽ tới tìm tôi.”
Cố Dân đứng trước cửa sổ sát đất tại phòng làm việc cá nhân ở lầu hai biệt thự, ánh mắt nghiêm túc rơi vào bóng lưng trẻ tuổi bên ngoài cửa nhà chậm rãi đi xa.
Chàng trai này trước kia ông chưa thấy qua, không phải trong đám bạn xấu kia của Cố Ý.
Cố Dân nhớ, cô con gái ông đỏm dáng của ông để ý nhất kiểu tóc của chính mình, từ trung học cơ sở đã bắt đầu không cho ông xoa đầu. Kết quả mới vừa rồi ông lại nhìn thấy, lúc tên tiểu tử khốn nạn không biết chui ra từ xó xỉnh nào đưa tay xoa tóc con gái ông, con gái nhỏ lại cực kỳ vui mừng, chỉ hận không thể đến gần để cho cậu ta sờ thêm nữa.
Hơn hai mươi năm qua, ở trong lòng Cố Dân, đã không còn ai có thể quan trọng hơn cô bé ngoan cố, kiêu ngạo, lại làm cho người ta thương yêu này.
Ông buông cánh tay xuống, eo thẳng tắp, mắt híp lại như báo săn mồi.
”Gíup tôi tra một chút tiểu tử vô liêm sỉ này. Sau này cho dù cậu ta không muốn, cũng phải trói vào cửa Cố gia ta.”
*****
Sau khi ở Thượng Hải ba ngày, đến ngày thứ tư, Cố Ý bước vào chặng đường đi Anh quốc.
Tính khí cô tới cũng nhanh đi cũng nhanh, thời điểm Cố Dân đưa cô tới sân bay, cô liền ôm chặc cánh tay cha, một bộ dáng điệu lưu luyến không rời.
Cố Dân sờ nàng cô, cô liền bày ra khuôn mặt ngoan ngoãn vui vẻ.
Cho đến khi bóng người cô gái nhỏ biến mất ở cửa xét vé, ông mới phát hiện mình dường như bị tính kế.
Cưng chìu cô, thì đồng nghĩa với dung túng cô, không thể để cho cô không vui.
Cô gái nhỏ này…
Chuyến bay đến trễ một giờ, Cố Ý chọn chỗ ngồi ít người, bắt chéo chân gửi cho Trì Tự tin nhắn.
Trì Tự vừa gội đầu xong, khi nghe điện thoại rung lập tức buông khăn tắm xuống. Anh lau sạch tay, vừa đi về phía phòng khách vừa gửi tin nhắn:
Hì hì, giọng điệu lão cán bộ đáng yêu.
Cố Ý:
WeChat của Trì Tự không có theo dõi tài khoản chung nào, nhận được tin nhắn của Cố Ý gửi, anh mới lùng tìm Căn tin Nhất Trung Dung Châu, bấm theo dõi.
Đứng đầu lịch sử thông tin trên WeChat là cửa hàng đặc biệt mới, mở bài post ra, chân dài một bước ngồi lên ghế salon, nghiêm túc kiểm tra.
Cô nói như thế nào cũng coi là bạn thời thơ ấu của anh, tại sao anh có thể lạnh lùng như vậy, ngay cả một giây do dự cũng không muốn bố thí?
”Nữ sinh hôm trước kia…” Cô giơ tay lên lau sạch nước mắt, ”Quan hệ giữa cậu và cậu ấy là gì?”
Trong lòng Trì Tự mới nổi lên một tia đồng tình, lập tức bị lời nói của cô xoa bỏ.
Trì Tự từ cửa trước đi trở về phòng khách, bực bội không dứt.
Khăn tắm đặt trên ghế salon, anh đi qua nhặt lên, khoác lên trên tóc xoa xoa, ánh mắt liếc qua điện thoại di động bị anh lạnh nhạt ở một bên.
Trì Tự cầm điện thoại di động lên, khe rãnh mi tâm trong nháy mắt giãn ra.