Phong Miêu Chứng

Chương 11: Cậu… Cậu sờ Chân tớ làm gì?

 Có gió thổi tới, đem mùi thơm ngọt ngào trên người cô gái thổi vào ngực Trì Tự.

Vô cùng dễ ngửi.

Anh không thể không thừa nhận.

Có lẽ đây là mùi vị ngửi qua thoải mái nhất từ lúc anh sinh ra tới nay.

Không biết Trì Tự có nghe tiếng cô hô không.

Cảm giác anh nghe được, bởi vì khi Cố Ý hô xong, anh liền từ hàng cuối cùng, như một làn khói chạy đến đằng trước.

Cố Ý quay đầu cười với Hạ Vũ Tâm bên cạnh.

”Ha ha ha, Trì ca đẹp trai có trái tim đủ cứng rắn, đổi lại người khác nghe được những lời này, chắc chắn sẽ bị dọa sợ ngồi liệt trên mặt đất.”

”Xùy~~”

Cố Ý là cố tình hù dọa Trì Tự, nói không chừng có thể kích thích tiềm năng vô hạn của anh, chạy vượt ra Châu Á, chạy hướng về thế giới.

Dĩ nhiên, nếu như kích thích không tới, ít nhất có thể kích thích được ong bướm bên cạnh anh, thuận tiện tuyên bố chủ quyền.

Bởi vì cái từ ”Bao nuôi” này, cũng không phải ai cũng có thể nói lung tung được.

”Ha ha ha…” Hạ Vũ Tâm còn cười.

Cố Ý: ”Mặc kệ cậu, tớ phải đi tới điểm cuối chờ cậu ấy.”

Cuộc chiến 3000 mét siêu giằng co, gần như mỗi một vòng chạy, mười người ngồi hàng đầu sẽ được thay phiên.

Trì Tự vòng thứ hai từ đầu đến cuối giữ dẫn đầu, vòng thứ ba bắt đầu giảm bớt tốc độ.

Thấy Trì Tự tụt lại giữa hàng ngũ, Cố Ý vô cùng khẩn trương.

Chẳng lẽ lúc cô chạy ra nói câu đó đã làm anh bị dọa sợ?

Thao trường lớn vòng sân đá bóng bên trong, vô số bạn học cùng chạy.

Cố Ý cũng chọn chỗ vắng người cùng Trì Tự chạy nửa vòng.

”Cái đó…Cậu không sao chứ?”

Trì Tự mặt không biểu cảm, tốc độ đều đặn tiếp tục chạy về phía trước.

Cố Ý rất lo lắng: ”Cậu có mệt không, có muốn uống một chút nước điện giải không?”

….

Trì Tự: ”Đừng nói chuyện.”

Cố Ý nóng nảy: ”Cậu  vậy mà không còn sức lực để nói chuyện? Trời ạ…”

Trì Tự sắp điên rồi.

Cố Ý: ”Không cần sợ thua, thất bại là mẹ thành công.”

Trì Tự thật muốn cười.

Nếu như anh là trọng tài, nhất định sẽ đem cái người điên này đuổi ra ngoài sân.

Trì Tự: ”Tớ sẽ không thua.”

”Hả?”

”Nếu như tớ thua, tớ chúc mơ ước của cậu thành sự thật.”

Nói xong câu này, anh đột nhiên tăng tốc độ, bỏ rơi Cố Ý đang cùng chạy sau lưng.

Cố Ý mới chạy mấy bước, cũng đã thở không ra hơi.

Mà Trì Tự chạy hơn ba vòng, khi nói chuyện vậy mà không có thở gấp, xem ra thật sự không mệt.

Nếu như tớ thua, tớ chúc mơ ước của cậu thành sự thật?

Những lời này có ý gì?

Cố Ý bỗng nhiên hoàn hồn, nhớ tớ lời nói lúc mình chạy ra hô.

Anh là chỉ, nếu như anh thua, có thể bị cô bao nuôi sao?

Hóa ra anh thật sự nghe thấy được.

Thua là gì chứ? Không thứ hạng? Không chạy xong toàn bộ hành trình?

Cố Ý từ từ dừng bước, nghiêm túc suy tính.

Cô đột nhiên bi quan mà ý thức được.

Trì Tự có lẽ sẽ chiếm vị trí đầu tiên.

Qủa nhiên, Trì Tự ở giữa đội ngũ lăn lộn bốn vòng, nửa vòng cuối cùng, anh dùng tốc độ đáng sợ nhất  vượt qua gần mười người đứng đầu, thậm chí còn dẫn đầu 50 mét, thắng không hồi hộp chút nào.

Trong lòng Cố Ý có chút vui vẻ thay anh.

Còn lại tất cả đều là đau lòng.

Bao nuôi nam thần là mục tiêu cuối cùng của cô, nụ còn chưa nở, liền đã bị  sức lực thân thể của nam thần hung hăng đạp vào trong bùn.

Hạ Vũ Tâm vất vả lắm mới tìm được cô: ”Bên kia muốn trao giải rồi, cậu cũng mặc quần áo đội nghi lễ rồi, không muốn trao giải cho Trì Tự sao?”

Cố Ý lắc đầu: ”Không đi, người nào thích thì đi.”

”Được, hy vọng cậu có thể kiên trì ba phút.”

Cố Ý: ”Hừ, nam sinh lớp chúng tớ cũng giành được giải, bây giờ tớ phải đi đến bên kia đây.”

Cố thiên kim nói một không hai, cô ôm cái túi đeo lưng lớn đi tìm nam sinh cùng lớp.

Nhận được thức uống và quà vặt cùa Cố thiên kim cao quý, các nam sinh vô cùng vui vẻ.

Có người đề nghị chụp chung, Cố Ý đồng ý, vì vậy đem máy ảnh kỹ thuật số và gọi Hạ Vũ Tâm tới.

Hai đại nữ thần tụ tập lại, bên cạnh vây quanh một vòng fan nam nhiệt tình,  cảnh tượng thật ngoạn mục.

Trì Tự từ chối những nữ sinh đưa nước tới, cũng từ chối thiện chí của bạn cùng phòng giúp anh đi bộ quanh khu vực này.

Anh từ trước đến nay vẫn kiên trì rèn luyện, cho dù chạy xong 3000 mét cũng không đến nỗi mệt lả.

Lúc trao giải bị quá nhiều người vây quanh, bây giờ Trì Tự chỉ muốn yên tĩnh một chút.

Anh tùy ý đi, không khéo đi đến khu của lớp 2 gần đây.

Trời cao mây nhạt, mặt trời sáng rực rỡ gió êm dịu.

Mấy nam sinh nữ sinh tụ tập lại một chỗ chụp ảnh, chụp hình vui vẻ sun sướng.

”Trời ơi, bức này sao xấu như vậy,  xóa bỏ!”

Là giọng Cố Ý.

”Vẻ đẹp ngây người, tớ muốn cất giấu vật quý giá.”

Còn có Hạ Vũ Tâm.

Trì Tự nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy Cố Ý cùng một đám nam sinh đợi chung một chỗ, nét mặt tươi cười vui vẻ.

Thu hồi ánh mắt, Trì Tự quay đầu liền đi.

Đáng tiếc sự hiện hữu của anh trong mắt Cố Ý lại quá nổi bật.

”Ăn cá!”

Đối phương làm bộ không nghe thấy.

Cố Ý kéo Hạ Vũ Tâm chạy tới: ”Trì Tự, cậu xấu hổ cái gì.”

Cánh tay Hạ Vũ Tâm thiếu chút nữa bị cô kéo đến trật khớp.

Đã nói là tức giận, đã nói cả đời không qua lại với nhau đâu?

Sao mới đảo mắt liều trêu đùa chứ?

Trì Tự trực tiếp coi thường hai chữ ”Xấu hổ”:

”Có chuyện sao?”

Cố Ý cười: ”Không có gì.”

Cô cũng không biết chuyện gì xảy ra, thấy anh, trong lòng một chút cũng không phiền.

”Vậy gặp lại sau.”

”Đừng mà.” Cố Ý vòng qua đi tới trước mặt anh, ”Mới vừa rồi bọn họ tìm tớ chụp hình, cậu đừng hiểu sai đấy.”

Trì Tự nhất thời ngột ngạt khó thở…

”Cậu yêu mến ai và chụp ảnh với ai thì cùng người đó chụp ảnh, không liên quan gì đến tôi.”

Đầu Cố Ý nghiêng nghiêng: ”Làm sao cậu biết không liên quan đến cậu, tớ chỉ muốn cùng cậu chụp ảnh thôi.”

Trì Tự:…

Anh lại không phản bác được.

Hạ Vũ Tâm nghe vậy, lập tức chuẩn bị tốt máy ảnh:

”Đến à, chụp hình nha!”

”Tôi không chụp ảnh.”  Trì Tự trực tiếp từ chối.

Cố Ý không để cho anh đi: ”Nhưng cậu là quán quân, quán quân sao có thể không chụp.”

”Vừa rồi đã chụp ảnh với lãnh đạo trường rồi.”

”Cho nên bây giờ chụp ảnh cùng tớ nhé, tớ trong lòng cậu, chẳng lẽ còn không bằng lãnh đạo trường sao?”

Trì Tự:…

Anh thật sự không biết ở trong lòng anh đến  tột cùng là Cố Ý quan trọng, hay lãnh đạo trường quan trọng.

Bởi vì đều là người không quan trọng.

Anh do dự trong nháy mắt, Cố Ý đã chỉ huy Hạ Vũ Tâm đứng chỗ ngay ngắn, một tay ôm cánh tay Trì Tự.

Trì Tự không chút lưu tình mà rút tay ra.

Cố Ý lui mà cầu tiếp theo: ”Cậu không muốn chụp ảnh với tớ cũng được, vậy cậu cho tớ mượn huy chương vàng đeo đi?”

Trì Tự không nói hai lời cởi huy chương vàng ra đưa cho cô: ”Được, tôi đi đây.”

”Sao cậu có thể như vậy chứ!”

”Cậu không phải chỉ cần huy chương vàng sao?”

”Tớ không có ý này! Ý tớ là…”

”Các cậu TM xong chưa?!” Hạ Vũ Tâm nổi giận, ”Đại gia tớ đây không có ô mà đứng dưới ánh mặt trời chụp hình cho các cậu, nói nhảm gì nhiều như vậy? Tớ nói cho các cậu biết, ngay bây giờ chụp ảnh, dám không chụp, thì đừng nghĩ đến việc sống nữa!”

Trì Tự thật sự bị cô hù dọa.

Mà Cố Ý lặng lẽ meo meo giơ ngón tay lên với Hạ Vũ Tâm.

Cô thoáng nhích tới gần một chút, nhưng không có đụng phải cơ thể của anh.

Sống lưng Trì Tự cứng ngắc, mặt không biểu cảm.

Sắc trời lúc này trở tối, một đám mây đen che đậy ánh mặt trời.

Có gió thổi tới, đem mùi thơm ngọt ngào trên người cô gái thổi vào ngực Trì Tự.

Vô cùng dễ ngửi.

Anh không thể không thừa nhận.

Có lẽ đây là mùi vị ngửi qua thoải mái nhất từ lúc anh sinh ra tới nay.

Trì Tự cúi đầu xuống, lơ đãng nhìn chiếc váy ca rô đỏ thẩm của Cố Ý.

Anh cũng không biết mình làm sao vậy.

Dù sao cũng là theo bản năng, không hề chuẩn bị tâm lý, thời điểm gió lớn thổi đến, đột nhiên đưa tay thay Cố Ý đè làn váy bay.

Gió lớn đến đi vội vàng, bầu trời lại sáng ngời.

Cố Ý ngây dại.

Trên chân, dường như bao phủ một chút ấm áp, lại có chút mềm mại.

”Cậu…”

Trì Tự vội vàng rút tay về.

Cố Ý: ”Cậu… Cậu sờ chân tớ làm gì?”

Mặt Trì Tự trong nháy mắt tối lại, ở giữa dường như lộ ra chút đỏ.

Nửa chữ anh không nói, quay đầu liền đi.

Để lại Cố Ý đang khiếp sợ đứng tại chỗ, thật lâu thần khí vẫn chưa có trở về.

Trì Tự bướ đi thật nhanh.

Cho dù Cố Ý và Hạ Vũ Tâm cầm đao kề cổ anh, anh cũng sẽ không quan tâm nữa.

Ngoài ra còn có chiếc váy ca rô màu đỏ đáng ghét, chắc chắn đã tạo thành một cái bóng ma tâm lý rất lớn đối với anh.

”Thiên thời địa lợi mà.” Hạ Vũ Tâm xúc động, ”Tớ chụp rất nhiều tấm, hì hì, bao gồm những khoảnh khắc tuyệt vời.”

Cố Ý kích động cắn môi: ”Cậu ấy giúp tớ đè váy, cậu nói, cậu ấy có phải có ý tứ với tớ!”

Hạ Vũ Tâm gật đầu: ”Có thể à, cậu nhất định phải để cho cậu ấy chịu trách nhiệm, chân con gái sao có thể tùy tiện sờ.”

Hạ Vũ Tâm bổ sung: ”Cùng lắm, đầu tiên cậu phải xác nhận cậu ấy có phải là con trai thô bỉ hay không.”

”Khẳng định không phải.” Cố Ý vô cùng kiên định, ”Cậu ấy thanh cao như vậy, người khác đưa tới cửa cậu ấy cũng sẽ không cần đâu.”

Nhưng mà bụng dạ Cố Ý lại:

Mặc dù biết đâu chỉ là ngoài ý muốn…

Nhưng mà…A a a cô bị nam thần sờ chân a a a!

Anh còn muốn sờ kia, tất cả nói cho được biết được không!

”Chờ một chút.” Cố Ý sờ món đồ trên cổ, ”Huy chương vàng của cậu ấy vẫn còn ở đây này…”

Trông về nơi xa, chàng thiếu niên vội vàng chạy trốn đã mất dạng.

Nếu đã nói như vậy.

Cố Ý lấy khăn giấy ra, tỉ mỉ lau sạch huy chương vàng, sau đó đặt nó lên miệng ”Chụt” một cái.

Cô cười đến dở hơi cực kỳ:

”Mày chính là tín vật đính ước của chúng ta rồi.”

****

Trì Tự tập trung tinh thần muốn nhanh chóng rời khỏi mảnh đất thị phi này.

Hết lần này tới lần khác trời không chìu ý nguyện của người.

”Này, ao nhỏ!”

Có người gọi anh lại, là học tỷ đội nghi lễ phụ trách trao giải cho nam sinh 3000 mét.

Trì Tự không thể làm gì khác hơn là dừng bước.

Học tỷ giới thiệu: ”Chị tên là Thôi Dĩnh, em không biết sao?”

Trì Tự gật đầu.

Anh một chút cũng không muốn biết.

Huống chi vị học tỷ này còn mặc quần áo giống như đúc Cố Ý, khi nhìn thấy huyệt thái  dương  anh nhảy thình thịch.

”Ơ? Huy chương vàng của em đâu rồi, lấy xuống rồi sao?”

Trì Tự lúc này mới nhớ tớ huy chương vàng đã bị anh vứt bỏ.

”Không có ở chỗ em.” Anh lời ít ý nhiều.

”Vậy nó ở đâu?”

”Lớp 3 Cố Ý.”

Thôi học tỷ biết Cố Ý: ”Nữ sinh quyên góp phí xây dựng trường sao? Dáng dấp ngược lại thật xinh đẹp.”

Chẳng biết tại sao, khi Trì Tự nghe nói vậy, luôn cảm thấy có mang chút ác ý.

Mi tâm anh hơi cau lại, đang muốn tạm biệt Thôi Dĩnh.

Bạn trường cấp hai của anh Lâm Mông đột nhiên xuất hiện:

”Huy chương vàng của cậu bị Cố Ý cầm đi?”

Trì Tự cực kỳ không muốn tiếp tục đề tài này: ”Không sao.”

”Cậu ấy sao có thể làm như vậy.” Lòng Lâm Mông lộ ra vẻ đầy căm phẫn, ”Cũng không phải đồ cậu ấy, quá ích kỷ. Bây giờ tớ giúp cậu đi đòi lại.”

Trì Tự hít sâu một hơi.

Anh hy vọng mình lập tức biến mất.

Hơn nữa vô cùng không hy vọng có người bám theo.

”Là tôi đưa cho cậu ấy.” Trì Tự lạnh lùng lên tiếng, ”Không liên quan đến cậu.”

Anh ném cho Lâm Mông ánh mắt ”Chớ xen vào việc của người khác”, câu tạm biệt cũng chẳng muốn nói, nhấc chân liền đi.