Phong Mang

Chương 4: Số khống

Edit: Gấu và Thỏ

[khống: giống như thụ khống công khống á, hiểu nôm na là Cuồng mấy con số]

* * *

“Lật… tôi lật người, ách…”

Hàn Đông hổn hển vật lộn nửa ngày, rốt cuộc cũng thành công té cái oạch trên đất. Nhanh chóng đứng lên lại, chạy nhanh về phía cửa Bắc Ảnh.

Đáng tiếc, quản lý đã mang nhóm người thứ hai đi rồi.

Hàn Đông oán hận phun một ngụm nước bọt trên mặt đất, chờ cơ hội tới không dễ đâu! Có người đứng chờ ở đây mấy ngày cũng chưa chắc nhận được việc. Hơn nữa mấy đoàn kịch đều bắt đầu lúc bảy tám giờ, cơ bản bây giờ là hết việc rồi.

Hàn Đông đang muốn rời đi, đột nhiên thấy một tiểu tử đứng không xa đang nhìn mình cười.

“Người mới hả?” Hàn Đông hỏi.

Lý Thượng gật đầu, “Đúng vậy, vừa rồi nghe một người kể chuyện về anh, muốn tới làm quen.”

“Kể chuyện gì về tôi?”

“Người đó nói nhân phẩm anh không tốt.”

Hàn Đông nhíu mày, “Vậy mà cậu còn muốn làm quen với tôi?”

“Bởi vì nhân phẩm của tôi cũng không tốt.” Lý Thượng cười xấu xa.

“Hàn Đông rút ra một điếu thuốc, ám chỉ Lý Thượng bật lửa giùm mình, nhả một ngụm khói hỏi: “Muốn ở lại đây hả?”

Lý Thượng gật gật đầu.

“Vậy cậu chọn đúng người rồi.”

Hàn Đông kéo Lý Thượng đi, rất nhanh liền biến mất sau ngã rẽ.

Chờ Lương Cảnh lái xe được tới nơi, Hàn Đông đã không còn bóng dáng, Lương Cảnh vẫn chưa hết hy vọng lái xe vòng vòng xung quanh tìm người, nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng, gấp đến mức muốn phun ra một miệng máu.

“Người đâu? Người đi đâu rồi?”

Đào Duẫn Duẫn hỏi lại: “Người nào?”

“Vừa nãy, ngay tại chỗ này, trên rào chắn có một người đầu hướng xuống chân hướng lên trời. Cái mông kia cặp đùi kia đều là tiêu chuẩn mà Vương tổng muốn! Tôi còn đang cao hứng, sao bây giờ…” Lương Cảnh thổn thức không ngừng.

Đào Duẫn Duẫn xấu hổ hỏi: “Có phải anh gần đây làm việc vất vả quá nên xuất hiện ảo giác không?”

Lương Cảnh đột nhiên nhìn thấy gì đó, bước nhanh về phía rào chắn, giật xuống một miếng vải, bên trên còn vương một đống chỉ.

“Tuyệt đối không nhầm!” Lương Cảnh quay đầu nói với lái xe, “Anh lái xe đưa Duẫn Duẫn tới công ty, tôi còn có chuyện đi trước.”

Đào Duẫn Duẫn kinh hô: “Đừng! Không có anh đi cùng tôi sẽ khẩn trương!”

Nhưng Lương Cảnh đã nhảy qua rào chắn đi được chục mét có hơn rồi.

...

Bởi vì tới sớm hơn mười phút, kim chủ vẫn chưa về, Đào Duẫn Duẫn được đưa tới phòng làm việc của hắn ngồi chờ.

Mới vừa bước vào, Đào Duẫn Duẫn đã bị một đống đồng hồ muôn màu muôn vẻ vô cùng rực rỡ làm cho choáng váng. Đồng hồ quả lắc cao ba mét, đồng hồ bỏ túi nhỏ như cái cúc áo; từ “Đại bát kiện” của triều Thanh, tới trào lưu mới nhất gần đây… Tiếp tục đi vào trong, trên kệ dài hai mét là hằng hà sa số các loại đồng hồ xa xỉ.

Đào Duẫn Duẫn đảo mắt một vòng, ánh mắt chạm phải mặt một cái đồng hồ lưới, không có kim chỉ có lưới, than tổ ong xem ra còn đẹp hơn.

[*Mình không hiểu chỗ đồng hồ lưới này là gì lắm, nhưng search gg nguyên cụm tiếng trung thì nó ra vậy ; A ; di chuột tới cụm từ cần tìm để biết thêm chi tiết]

Vừa quay đầu lại, màn hình máy tính cũng là ba cái mặt đồng hồ quỷ dị.

Cái này còn chưa nói làm gì, Đào Duẫn Duẫn đột nhiên phát hiện, trong phòng chỗ nào cũng là các con số. Thậm chí trên đèn trần thạch anh cũng có. Đứng giữa phòng ngẩng đầu lên nhìn, rõ ràng là một cái đồng hồ siêu bự a a a! Cô có cảm giác mình đang lạc vào một trò chơi, tên là “Kể thử xem ở đây có bao nhiêu cái đồng hồ nào.”

Ngoài cái đó ra, còn có ổ khóa mã Morse, chén nước hình chữ số La Mã…

Đào Duẫn Duẫn líu lưỡi, người đàn ông này sao lại mê luyến mấy con số biến thái tới nông nỗi này?!

Lại chợt nghĩ tới yêu cầu tuyển nam chính cho phim, đột nhiên có thể hiểu được.