Vì phải mau kiếm tiền, Hàn Đông lại quay về con đường cũ.
Tìm một đoạn đường tương đối rộng rãi, ngồi trên cái ghế đã trung thành nhiều năm, phía sau dựng một tấm bảng là một hàng chữ nắn nót — tướng mạo, nhân duyên, đoán chữ, phong thủy.
Hễ là người có phong phạm của đại sư sẽ không có giá niêm yết. Người xem tướng tùy lòng thì trả, nhiều hay ít không sao cả. Thường thì người tới xem đều thành tâm thành ý, Hàn Đông nói trúng tự nhiên đều tình nguyện trả nhiều.
Đương nhiên cũng có mấy đứa rảnh rỗi quậy phá, một buổi chiều cũng có ít nhất vài vị.
“Đại sư, ngài tính xem hôm qua tôi ị được bao nhiêu?”
“Tôi nữa tôi nữa, đại sư, ngài tính thử coi tôi có cho ngài tiền không?”
Nhìn thấy Hàn Đông im lặng phòng thủ, đám người cười vang tản ra, vừa đi lại còn vừa dương dương tự đắc lớn tiếng ồn ào, giống như sợ người khác nghe không được vậy.
“Thầy tướng số? Đừng nghe thằng cha đó nói dóc! Mạng của ông nằm trong tay chính mình!”
“Thằng chả nếu thực sự là thầy tướng số thì đã không có loại đức hạnh này!”
[đức hạnh 行了: thường mang nghĩa xấu]
“Ha ha ha ha ha…”
Hàn Đông lạnh nhạt hút thuốc, mí mắt cũng không giật một cái.
Lý Thượng huấn luyện chưa được vài ngày cũng cảm giác áp lực thật khủng khiếp.
Cùng phòng với hắn tổng cộng có năm người, đều là người đã qua trường lớp đào tạo chính quy. Hơn nữa bạn cùng phòng với hắn, có người thi được thủ khoa hệ biểu diễn của Bắc Ảnh, cũng bởi vì không có bối cảnh không có quan hệ, tốt nghiệp đã nhiều năm vẫn chỉ được đóng vai phụ. Người đó vừa kể lịch sử đầy máu và nước mắt của bản thân, Lý Thượng không khỏi nhớ tới Hàn Đông ngồi chồm hổm suốt năm năm, có đôi khi nửa đêm tỉnh lại thấy hắn vẫn còn xem kịch bản, Lý Thượng đột nhiên cảm thấy vô cùng tội lỗi.
Mệt mỏi cả một ngày, người đại diễn dẫn đám người bọn hắn tới quán ăn đêm thả lỏng.
Có lẽ là chịu áp lực đã lâu, một đám người quậy phá rất là high, người đại diện vừa đi lại càng không thèm ý tứ. Lý Thượng nhìn thấy trong đám có một người đang cắn thuốc mới xích lại hỏi: “Cậu cắn cáo đó làm gì vậy?”
“Cái này ở nước ngoài sớm đã không phải hàng cấm, rất nhiều người không lạ gì nữa. Kỳ thật cũng không nghiện lắm đâu, không tin cậu thử xem…”
Lý Thượng lập tức vọt sang một bên.
Càng về đêm chỗ này càng náo nhiệt, Lý Thượng lần đầu tiên được xem liveshow nhảy nude, áp lực mấy ngày khiến đũng quần cũng hơi hơi có phản ứng. Đám người kia cũng giống như vậy, đều nhao nhao nói muốn đi tìm gái.
Lý Thượng hơi băn khoăn, “Nếu để anh quản lý biết sẽ không tốt đâu?”
“Cậu cho là nếu cậu không tìm thì quản lý sẽ xem cậu là người tốt sao? Trong lòng người ta thế nào còn rõ ràng hơn cậu!”
“Nói không chừng quản lý bây giờ đang nằm trên giường vị ngôi sao nào đó, ha ha ha…”
Cuối cùng Lý Thượng cũng không tham dự, không phải là không muốn, mà do vết thương ở chân không cho phép. Sau có một cô gái chủ động tới khiêu khích, nói là có thể khẩu X, không biết có phải hậu giải phẫu khiến bản thân kiên trì hơn hay không, Lý Thượng dám đuổi cô tiểu thư đó đi.
Sáu người một đêm không về.
Ngày hôm sau cấp trên điều lệnh xuống — trừ bỏ Lý Thiên Bang, đám còn lại cút đi hết!
Hợp đồng thử việc của trainee là ba tháng, “Cút đi” đồng nghĩa với người không đạt tiêu chuẩn phải rời khỏi.
Tin tức này tới rất bất ngờ, ngay cả Lý Thượng là người may mắn duy nhất được ở lại, cũng một thân mồ hôi lạnh.
Có người trước khi đi mới thú nhận: “Ba mẹ tôi vì muốn tôi có thể ký hợp đồng, tài sản trong nhà đều vét sạch.”
Về phần bạn cùng phòng, Lý Thượng căn bản cũng không đành lòng nhìn mặt hắn.
So với Lý Thượng còn đang thổn thức cảm thán, chị gái quản lý thì đang lạnh lùng cười.
“Ở trong mắt Vương tổng, háo sắc là điều tối kỵ. Vượt qua giới hạn này, mọi thứ không cần phải nói tới nữa.”
Lý Thượng bấy giờ mới ngộ ra, thì ra vị “mời khách” hôm qua chỉ là một màn kịch.
“Nhưng bọn họ cũng đã rất cố gắng! Chỉ vì áp lực lâu quá, lại uống thêm chút rượu, đừng vì một chút sai lầm nhỏ như vậy mà…”
Người đại diện lắc lắc ngón tay, ngắt lời cầu tình của Lý Thượng.
“Một lời, chỉ cần một lời gièm pha, là có thể hủy hoại cả một vị siêu sao.”