Trong tòa soạn của tạp chí nổi tiếng cả nước 《Giải Trí Bắc Kinh 》, một vị biên tập viên đang cúi đầu nghe giáo huấn.
“Tôi đã nhấn mạnh với cậu không biết bao nhiêu lần rồi? Tấm ảnh này không được phép P, cậu nghe không hiểu hả?”
[P: Photoshop]
Biên tập viên vẻ mặt ủy khuất, “Nhưng mà… Không chỉnh sửa thì làm sao để làm bìa tạp chí được?”
“Cậu có thể làm cho nó đẹp hơn, có thể chỉnh ánh sáng, nhưng quan trọng là không được động tay động chân lên mặt hắn! Cậu có biết cầu cho Vương Trung Đỉnh lộ mặt có bao nhiêu khó khăn không? Người ta đã yêu cầu không được dùng PS, cậu đừng tát vào mặt người ta vậy chứ!”
“Tôi chỉ chỉnh có một chút xíu, nhìn không rõ rằng, không phải hàng vô cùng chuyên nghiệp thì không thể nhìn ra được đâu.”
Chủ biên thở hào hển: “Người ta không biết PS, nhưng chẳng lẽ không biết mặt mình trông như thế nào sao? Người khác thì không nói làm gì, Vương Trung Đỉnh là ai? Cậu chỉ cần sửa mép tóc của hắn lên cao một micromet, nhổ nửa cái lông mi của hắn, hắn ngay tức khắc là có thể nhận ra rồi! Mau bỏ hết mấy cái chỉnh sửa đó đi, dùng ảnh gốc!”
Lúc Hàn Đông ăn cơm trưa xong đi ngang qua quầy bán báo, đột nhiên bị một quyển tạp chí hấp dẫn ánh mắt.
“Ây, hình đẹp phết!”
Áo sơ mi đỏ tía kết hợp với tây trang màu xám, nhìn vô cùng điềm tĩnh, cà vạt đeo ngay ngắn, cổ áo gấp đều đặn vuông vức, có bài bản hẳn hoi. Ngay cả Hàn Đông là người bê bối cũng có thể thấy được người này quả nhiên bất phàm, đặc biệt mà tinh tế.
Hàn Đông tán thưởng cách ăn mặc của Vương Trung Đỉnh xong, ánh mắt chuyển hướng về phía mặt của hắn.
Sau đó, thói quen nghề nghiệp trỗi dậy bắt đầu đánh giá tướng mạo người ta, tính bát quái cũng trỗi dậy xem nhân duyên…
Một lát sau, chủ quầy báo lên tiếng.
“Lão nói này chàng trai, cậu đứng suốt mười phút rồi, rốt cuộc mua hay không đây?”
Hàn Đông vừa ngẩng đầu, chủ sạp báo hoảng sợ.
Khuôn mặt kia trông thực thảm, gân xanh nổi đầy trán*!
“Mua.” Hàn Đông nói.
Quay lại chỗ ở, Hàn Đông đóng chặt cửa phòng, liều mạng tính toán khuôn mặt Vương Trung Đỉnh trên bìa tạp chí. Từ ngũ quan cho tới vị trí nốt ruồi, mọi chi tiết đều đạt tới hoàn mỹ. Đoán từ tướng mạo đoán bát tự, đoán xong bát tự lại đoán bút họa, càng đoán tim đập càng nhanh. Cuối cùng cầm bìa tạp chí giơ trước gương, đối chiếu với mặt mình, trong chốc lát tay đã run lẩy bẩy.
[bút họa: nét ngang, sổ, phẩy tạo thành tên chữ]
Này này này này này này này… làm sao có thể chứ?!!
Y tính nhân duyên lâu như vậy, tuy tính cái nào chuẩn cái đó, nhưng kỳ thật cũng chỉ nắm chắc có bảy tám phần. Chưa từng có đôi nào có các loại “số liệu” xứng đôi tới mức Hàn Đông có thể vỗ ngực nói “Hai người mà không thành thì ông đây trực tiếp thắt cổ!”.
Hôm nay, sợi dây này lại bị hắn dính cứng ngắc…
Lông toàn thân Hàn Đông dựng đứng! Chuyện này không thể có khả năng! Ta làm sao có thể cùng với đàn ông? Tuyệt đối có vấn đề! Khuôn mặt này khẳng định không thật! Đúng, bình thường bìa tạp chí lúc nào cũng phải qua chỉnh sửa, khuôn mặt này chắc chắn đã P qua, ngũ quan khẳng định cũng đã động tay động chân qua…
Đang nói, cái TV luôn dở dở ương ương rốt cuộc hoạt động bình thường.
“Từ trước đến nay, chủ tịch tập đoàn điện ảnh và truyền hình Trung Đỉnh luôn bí mật lần đầu tiên công bố bộ phim bom tấn của năm làm xôn xao dư luận, buổi họp báo đã thu hút các hãng truyền thông tranh nhau đưa tin…”
Hàn Đông chậm chạp chuyển đầu nhìn về phía màn hình, nháy mắt ngây ra như phỗng.