Phong Lưu

Chương 91: Cô gia


Cảm giác được ánh mắt quái dị của chúng nữ đều đang nhìn chăm chú vào mình, Đường Tiểu Đông cười gượng vài tiếng nói:

- Ách... Xẻ tà quá lớn, quả thật có điểm không thích hợp với nữ nhân Đại Đường.

Trang phục trong bức tranh của hắn chính là sườn xám ngày nay, chân xẻ tà, ở xã hội Đại Đường vẫn còn rất bảo thủ này, quả thật không thích hợp.

- Đông ca ca, loại họa kỹ này thuộc trường phái nào, Đằng Giao chưa bao giờ thấy qua...

Lý Đằng Giao phát ra một tiếng sợ hãi than, trong đôi mắt đẹp tràn ngập tò mò, khâm phục, càng nhiều hơn là tình yêu nồng đậm và sự vui sướng.

- Biểu ca, loại kiểu dáng trang phục này, huynh nghĩ ra thế nào vậy?

Đường Điềm cũng phát ra tiếng than sợ hãi, biểu cảm sùng bái cuồng nhiệt, ai cũng không thể so sánh.

- Xẻ tà hai bên có thể giảm tới phần tất, thêm vào phần tay áo, Ngọc tỷ, nàng xem còn chỗ nào phải sửa...

Đường Tiểu Đông đang giải thích, lại phát hiện dường như Ngọc Nhược Vân đang nhìn mình chằm chằm đến ngẩn người, không khỏi giật mình nói:

- Ngọc tỷ!

Ngọc Nhược Vân phát ra một tiếng kinh thán:

- Đường công tử, ngươi có phải là người đến từ một thế giới khác hay không?

Lời nói của nàng làm cho Lôi Mị chấn động, mị nhãn câu hồn đoạt phách gắt gao tập trung trên người Đường Tiểu Đông, giống như vừa mới nhận biết hắn vậy, lại hình như muốn nhìn thấu hắn.

Lão tử chứng thật là đến từ một thế giới khác, bất quá nói ra chỉ sợ hù chết các nàng.

Đường Tiểu Đông chỉ vào khuôn mặt của bản thân nói:

- Giống như các nàng đều có mắt có mũi có miệng, ha ha, nhưng đừng coi ta thành quái vật...

Ngọc Nhược Vân má ngọc ửng đỏ, cúi đầu, cầm lấy bút lông trên bàn, vẽ thêm vài nét bút lên trước ngực trang phục, một đóa hoa tươi sinh ra trên giấy.

Đường Tiểu Đông nhắc nhở nói:

- Nếu thêu hoa, gấm vóc tốt nhất phải thuần sắc, nếu không thêu hoa, thì lấy vụn hoa làm nền, các sắc hoa đen, trắng, hồng không giống nhau...

Cảm giác ánh mắt của chúng nữ nhìn mình giống như người ngoài hành tinh, hắn c

- Các vị đại tỷ cô nãi nãi, hôm nay các nàng làm sao vậy?

- Biểu ca, Điềm Nhi sùng bái huynh chết mất!

- Đông ca ca, trong đầu của huynh còn ẩn chứa bao nhiêu học vấn thâm ảo nữa đây?

Lời nói của Lý Đằng Giao lại dẫn đến ánh nhìn chăm chú của chúng nữ, phảng phất muốn nhìn thấu trong đầu hắn còn chứa bao nhiêu điều kỳ lạ.

Dù sao đã bị chúng nữ coi là người ngoài hành tinh, Đường Tiểu Đông dứt khoát không để ý tới, vẽ thêm mấy bản thảo trên giấy, đều là loại váy liền áo thục nữ hiện đại nhưng tương đối bảo thủ.

Chờ trang phục sườn xám đưa ra thị trường, tin tưởng rất nhanh sẽ có đồ bắt chước xuất hiện, hơn nữa các tiệm may vá cũng sẽ từ trên trang phục váy liền áo có chỗ sửa đổi cách tân, cho nên, loại trang phục này phải liên tiếp đẩy ra.

Ngọc Nhược Vân cuộn tấm bản thảo lại, lạnh nhạt nói:

- Chuyện hợp đồng, ngày mai ngươi tìm Nhược Vân bàn bạc, Nhược Vân còn có chút chuyện, xin phép cáo từ trước.

Nàng hơi chào mọi người rồi liền rời đi,

Vốn đang có nhiều chuyện muốn nói, bất quá người đã rời đi, cũng chỉ có thể đợi ngày mai.

Đường Tiểu Đông lấy tay gãi đầu, nhìn theo Ngọc Nhược Vân rời đi, đột nhiên sau lưng truyền đến đau nhức, hắn cả kinh nhảy dựng lên.

- Biểu ca, huynh làm sao vậy?

Đường Điềm không rõ vì sao hắn đột nhiên nhảy dựng lên, vẻ mặt khó hiểu.

Lý Đằng Giao che miệng cười nhẹ, biểu tình của Kha Vân Tiên có điểm mất tự nhiên, chỉ có Lôi Mị đang nhìn ngoài cửa sổ, giống như không biết chuyện gì xảy ra.

Kha Vân Tiên không có khả năng véo hắn, ngoại trừ Lôi Mị, còn ai vào đây?

Chẳng qua là nhìn Ngọc Nhược Vân mấy cái liền ghen, vì sao dễ dàng ăn dấm chua như vậy?

Khuôn mặt Đường Tiểu Đông nhăn như trái khổ qua, bộ dáng rất ủy khuất.

Lý Đằng Giao đi đến bên cạnh hắn, lôi kéo tay hắn nói:

- Đông ca ca, chúng ta đi thôi.

- Đi đâu?

Đường Tiểu Đông ngẩn ra, đưa mắt nhìn chúng nữ một cái, ngoại trừ Kha Vân Tiên biểu hiện bất đắc dĩ raĐiềm đều trừng mắt nhìn hắn, biểu cảm kia, thật sự làm cho hắn có chút lo sợ.

- Hôm nay cha mở tiệc chiêu đãi đại thần trong triều, giới thiệu cho huynh nhận biết những nhân vật nổi tiếng ở Trường An.

- Nhanh như vậy sao?

Đường Tiểu Đông há to mồm.

Lý Lâm Phủ làm như vậy mục đích rất đơn giản, đơn giản là để cho người khác biết, vị này chính là đứa nữ tế tài giỏi của Lý Lâm Phủ ta, mọi người các ngươi kiềm chế chút cho ta, có chuyn gì phải chiếu cố nhiều chút.

Mặc dù biết đó là hảo ý, bất quá quả thật chuyện này cũng quá là nhanh, nhanh đến nỗi làm hắn có chút không kịp chuẩn bị, vốn tưởng rằng có thể kéo dài ba năm năm, lấy tâm tính cô nương còn chưa thành thục của Lý Đằng Giao, không khéo trong vòng ba năm năm này gặp được người hợp ý hơn, đến lúc đó quên chuyện tình này đi, với hắn mà nói chính là giải thoát.

Ta kháo, đau đầu quá!

Hắn theo thói quen xoa hai gò má, trộm nhìn chúng nữ, Kha Vân Tiên không cần phải nói, mặc dù hai gò má có chút tái nhợt, nhưng phần lớn là biểu tình bất đắc dĩ cam chịu số phận.

Biểu tình của Đường Điềm rất không vui, bất quá chuyện này không liên quan gì đến nàng mà? Vì sao căng thẳng như vậy?

Lôi Mị trừng mắt nhìn hắn, ghen tuông chua loét trong mị nhãn có thể làm người ta chết vì chua.

Đường Tiểu Đông chỉ biết cười khổ, nếu đắc tội với Lý Lâm Phủ, hắn không cần lăn lộn ở Trường An nữa, làm không khéo mạng nhỏ cũng không giữ được.

Quả thực phải liều mạng, hắn cũng không phải sợ, chẳng qua còn có đám người Kha Vân Tiên, Châu nhi, nói không chừng sẽ còn liên lụy đến hai nhà Đường Lôi, cái giá này không khỏi quá lớn.

Không dám nhìn ánh mắt tràn đầy trách cứ của Lôi Mị, lấy cớ phải đi công trường, vội vàng chuồn thẳng, Lý Đằng Giao và Đường Điềm một trái một phải theo sát, giống như hai miếng keo dính, dũ hoài cũng không dứt.

Đi vào công trường, Đường Tiểu Đông hoảng sợ.

Vốn việc dỡ nhà cần đến ba bốn ngày mới có thể hoàn thành không ngờ trong vòng một đêm toàn bộ đã dỡ sạch, hơn nữa những đồ bỏ đi còn được quét dọn sạch sẽ, công nhân qua lại không ngừng, khuân vác gỗ cùng các vật liệu kiến trúc, đợi hắn chọn ra ngày tốt mới động thổ thi công.

Mụ nội nó, Lý Lâm Phủ quả nhiên lợi hại.

Trong nhất thời, Đường Tiểu Đông không khỏi cảm thán muôn vàn.

Một thanh niên nhân thân mặc hắc y đi tới, khom người ôm quyền hành lễ.

- Lý Lam Phong tham kiến cô gia tiểu thư.

Cô gia?

Đường Tiểu Đông sau khi run sợ một lúc lâu mới hiểu được, cảm giác đặc biệt khó chịu, bất quá gọi như vậy nhất định đã được sự cho phép của Lý Lâm Phủ, tạo thành một loại sự thật hắn muốn phủ nhận cũng khó khăn.

Không khỏi lúng túng quay đầu nhìn thoáng qua Lý Đằng Giao thì thấy nàng cúi thấp đầu, má ngọc đỏ lên, bộ dáng thục nữ thẹn thùng nhưng lại khó nén mừng thầm trong lòng.

Đường Điềm ở một bên hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt khó chịu.

Lý Lam Phong lần thứ hai ôm quyền.

- Cô gia, toàn bộ vật liệu kiến trúc đang nối tiếp chuyển đến, chờ cô gia tuyển một ngày tốt lành sẽ động thổ khởi công.

Nhìn bộ dáng, dường như Lý Lâm Phủ muốn giúp hắn xây dựng nhà cửa rồi.

Đường Tiểu Đông tỏ ra khó xử nói:

- Phía tài chính nhất thời thiếu hụt, hay tạm hoãn đi...

Lý Lam Phong hành lễ nói:

- Tiểu nhân phụng lệnh tướng gia phụ trách trông coi việc này tới khi hoàn thành, toàn bộ phí tổn do tướng phủ chi trả, cô gia xin yên tâm.

- Chuyện này... Như thế nào không biết xấu hổ để cho bá phụ lão nhân gia người chi trả...

Vẻ mặt Đường Tiểu Đông ngượng ngùng, nhưng đang vui mừng mở cờ trong lòng.

Lịch sử đối với Lý Lâm Phủ bình luận là đại gian thần, nhưng chung quy tốt hơn Tần Cối bán nước cầu vinh, hơn nữa Lý Lâm Phủ cũng không phải không có công lao, ít nhất hắn có thể trấn áp phiên tướng các nơi, rồi sau đó Dương Trung Quốc tiếp nhận tướng vị

càng thêm vô năng, cứ thế dẫn đến loạn An Sử (An Lộc Sơn, Sử Tử Minh).

Dù sao lão tử đã đeo lên mình tội danh nối giáo cho giặc, tài chính lại cực kỳ túng thiếu, phần đại lễ này, cũng không phải là nhận không. Coi như là bồi thường danh dự bị tổn thất, về phần Lý Đằng Giao, đi bước nào tính bước ấy thôi.

Nghĩ đến loạn An Sử tám năm sau, còn có Thiết Huyết Trừ Gian Minh thần bí, thế lực tư nhân của bản thân chậm nhất cũng phải mất hai năm mới thành hình, tiến tới phát triển lớn mạnh. Mà đó phải dựa vào tư kim thực lực khổng lồ làm hậu thuẫn.

Tiền a, lão tử hiện tại thiếu nhất chính là tiền!

- Biểu ca, huynh có khó khăn, sao lại không thương lượng với lục thúc? Dù cho Thục trung Đường Môn ít tiền hơn người ta, nhưng chút khó khăn ấy vẫn có thể giải quyết được.

Đường Điềm tỏ ra oán giận bất mãn.

Đường Tiểu Đông cười khổ, ít nhất trước mắt, hắn cùng mẫu thân và tỷ tỷ của hắn vẫn là "phản đồ" bị Đường Môn đuổi ra khỏi dòng họ, như thế nào lại không biết xấu hổ mở miệng đây?

Ở trong lòng hắn, càng muốn bằng vào lực lượng của bản thân xông pha kiến lập sự nghiệp một phen, sau đó cùng mẫu thân và tỷ phong quang trở về dòng họ, miễn cho bị người ta xem thường.

Lý Đằng Giao liếc mắt nhìn Đường Tiểu Đông một cái, thấp giọng nói:

- Muội muội, sau này chúng ta đều là người một nhà, còn so bì tị nạnh làm gì?

Đường Điềm chu cái miệng nhỏ nhắn, nếu không phải quyền thế của Lý Lâm Phủ to đến dọa người, e rằng cô nàng này đã sớm nhảy dựng lên khiêu khích.

Đường Tiểu Đông nhìn Lý Đằng Giao cảm kích, mặc dù tính cách của nàng tương tự Đường Điềm, nhưng tâm tính so với Đường Điềm thành thục hơn, ít nhất đối mặt Đường Điềm không chút hữu hảo cùng châm chọc không có đối chọi gay gắt, cực lực kiềm chế,

cố gắng dung nhập vào giữa các nàng.

Trong lòng hắn không khỏi thở dài, Lý Đằng Giao là một cô gái không tệ, đáng tiếc sinh nhầm ở Lý gia. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Tuy rằng Lý Lam Phong trẻ tuổi, nhưng lại trầm ổn giỏi giang, nhất định là thân tín bên người Lý Lâm Phủ, để hắn trông coi hẳn không xảy ra chuyện gì, coi như Vương Ngạo Phong có nhiều tiền cũng không dám đắc tội Lý Lâm Phủ.

Đường Tiểu Đông dặn dò hắn vài câu, đối với việc chọn ngày tốt lành thì toàn bộ do hắn làm chủ, phác thảo nhà lầu, hắn sẽ phái người đưa tới sau.

Ra khỏi công trường, hắn trước tiên chạy tới Đường phủ, thăm Nhu biểu muội, nhìn xem có thể chấm mút được gì không, thuận tiện hỏi lục thúc có tìm được hung thủ sát hại A Hổ hay không?

Tựa hồ Đường Nhu cũng biết chuyện giữa hắn và Lý Đằng Giao, trong đôi mắt đẹp mang theo một tia u oán cùng bất đắc dĩ, nàng và Hoắc Hàn Yên thường xuyên được trưởng công chúa Ngọc Chân mời tụ họp, cùng Lý Đằng Giao xem như rất quen thuộc, vẫn

nhiệt tâm chiêu đãi, hai người tán gẫu rất tâm đầu ý hợp, trái lại lạnh nhạt với Đường Điềm ở một bên, làm cho tiểu ny tử trở nên không vui.

Đường Phúc kéo Đường Tiểu Đông đến một bên, đổ xuống một tràng trách móc dạy bảo.

Đường Tiểu Đông cười khổ nói muốn dựa vào lực lượng của bản thân làm nên một phen sự nghiệp, hơn nữa trước mắt bản thân vẫn là "phản đồ" bị Đường Môn đuổi ra khỏi dòng họ, thật sự ngượng ngùng mở miệng.

Đường Phúc thở dài một tiếng nói:

- Lục thúc hiểu được ý nghĩ trong lòng của ngươi, chỉ là liên quan đến Lý Lâm Phủ, chuyện này lại trở nên phiền toái, người này khẩu phật tâm xà, tiếu lý tàng đao, làm không tốt chỉ sợ sẽ tan cửa nát nhà a...

Đường Tiểu Đông an ủi:

- Lục thúc yên tâm, tiểu chất có thể ứng phó được.

Đường Phúc nhắc nhở nói:

- Ứng phó với người này phải cực kỳ cẩn thận, chuyện trở về dòng họ, lục thúc sẽ nhanh chóng nói với đại ca, cứ để lục thúc lo tất, đến lúc đó nhất định sẽ cho cả nhà các ngươi phong quang trở về.

Liền theo sau sắc mặt trầm xuống, lấy giọng điệu trưởng bối nghiêm túc nói:

- Sau này không được khách khí như vậy nữa, có việc gì khó khăn, nhất định phải nói cho lục thúc biết hoặc là nói cho Nhu nhi, ở phương diện làm ăn nó cũng không tệ, hai người nên giao lưu nhiều một chút, người trong nhà, khách khí làm cái gì?

Đường Tiểu Đông chỉ có thể liên tục gật đầu.

- Lý Đằng Giao kia ngươi định xử lý như thế nào?

Nhắc tới việc này, đầu Đường Tiểu Đông liền muốn to ra, cười khổ nói:

- Còn có thể làm sao? Đi đến đâu tính đến đấy...

Đường Phúc vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

- Xem ra cũng chỉ có như thế, có thể kéo dài một hai năm là tốt nhất, thật sự không được thì cứ đáp ứng hôn sự này, Lý Lâm Phủ thật sự đắc tội không nổi, ai.

Đường Tiểu Đông giật mình nói:

- Lục thúc cũng đáp ứng hôn sự này sao?

Đường Phúc bất đắc dĩ nói:

- Lý Lâm Phủ thật sự là đắc tội không nổ

Đường Tiểu Đông cười khổ.

Tuy rằng Lý Đằng Giao rất đoan chính, vừa có cá tính vừa nhu thuận, hắn rất có cảm tình, nhưng cảm tình thì cảm tình, còn chưa đạt đến độ yêu đương, nếu như là hiện đại, chuyện chơi đùa một đêm còn được, bất quá nàng chính là một củ khoai lang cực

kỳ phỏng tay.

Đường Phúc ho nhẹ một tiếng nói:

- Hiền chất, nếu thật sự không có cách nào khác thì ở rể đi, nhân cách nha đầu kia không xấu, đáng tiếc sinh nhầm ở Lý gia.

- Chuyện giữa thanh niên các ngươi, vốn lục thúc cũng không muốn quản, bất quá Nhu nhi đã thổ lộ với ngươi, ngươi cũng không thể cô phụ tình ý của nó, lục thúc nhìn nó lớn lên, nha đầu này ngoài mềm trong cứng, nam tử có thể khiến nó động tâm tư, dường

như chỉ có mỗi mình hiền chất.