Phong Lưu

Chương 59: Thỏa thê mãn nguyện


Đường Điềm đứng lên, vẻ mặt biểu tình làm nũng, nói:

- Biểu ca, huynh nhanh nhanh đi ra, chuyện của ữ nhân huynh cũng xấu hổ lắng nghe?

Kỳ thực không cần nàng đuổi đi, Đường Tiểu Đuông vuốt vuốt gương mặt già, cười gượng vài tiếng, thức thời rời k hỏi, còn khép cửa phòng lại.

Các nàng đang nói chuyện gì? Nhìn biểu tình trên mặt các nàng rất lạ, sẽ không phải là nghị luận về chính mình nha?

Trong lòng hiếu kỳ, hắn lặng lẽ lộn trở lại, lỗ tai dán sát vào giấy dán cửa, bên trong truyền tới tiếng ho khù khụ cảnh báo của Lôi Mị.

Kháo, lỗ tai thính như vậy?

Đường Tiểu Đông bất đắc dĩ cười khổ, phẫn nộ rời đi.

Rất nhanh các loại hạng mục chi tiêu được tổng kết lại, hơn 2000 bộ nội y, tổng số lượng tiêu thụ được là một vạn bốn nghìn lượng bạc, khấu trừ tiền vải vóc, tiền thuê nhân công, tiền kiến tạo sân khấu, tiền quảng cáo, tiền người mẫu, các loại tiền rải rác khác nhau, tổng cộng lãi hơn 800 lượng.

Dựa theo phân chia, Đường Tiểu Đông và Kha Vân Tiên chiếm sáu thành, chính là hơn 4800 lượng, hơn 3200 lượng còn lại do các cô nương Di Tình Viện tự mình phân.

- Tướng công thực biết kiếm tiền, bút sinh ý này lời không ít, các tỷ muội hài lòng muốn chết.

Kha Vân Tiên mệt nhọc suốt một ngày đêm, sắc mặt tái nhợt, trong mắt đầy tơ máu, toàn thân tiều tụy đi rất nhiều.

Các cô nương Di Tình Viện có hơn mười người, hơn 3200 lượng bạc phân xuống, mỗi người cũng nhận được gần 300 lượng, nhìn qua có chút ít

Đường Tiểu Đông nói:

- Vân Tiên, để số lẻ cho các cô nương đi, dù sao đi nữa cũng phải chia tay rồi, để các nàng để dành nhiều hơn một phần đi.

Số lẻ hơn 800 chượng để lại, chính là hơn 5%, tiền thù lao của người mẫu nội y cũng chỉ hơn 200 lượng, một lão bản rộng tay như vậy, thực sự trước nay chưa từng có.

Kỳ thực, trong lòng hắn có suy nghĩ khác, dù sao cũng là kết phường đầu tư, càng là một lần cuối cùng, thẳng thắn rộng rãi một chút, bản thân nhận ít đi một phần, tới Trường An rồi, đầu tư kinh doanh đều là của bản thân, số tiền kiếm được hoàn toàn là của mình.

Kha Vân Tiên mỉm cười:

- Vân Tiên đều nghe tướng công.

Lôi Mị dùng ánh mắt tán thưởng nhìn hắn.

Đường Tiểu Đông vuốt vuốt mặt, nháy con mắt cười ha ha, biểu tình không cần nó cũng biết --- Thương nhân bình thường đều gian trá giảo hoạt, cái này không có ý kiến sao? Xem ta thì biết, rõ ràng là người tốt thành thật, hắc hắc.

Khuôn mặt quyết rũ của Lôi Mị mang theo vẻ xấu hổ, trợn mắt trắng nhìn --- Da dày, nà có người tựa khen chính mình như vậy?

Kha Vân Tiên hé miệng cười nhẹ, kéo Đường Điềm nhấc cao cái miệng nhỏ nhắn rời đi:

- Muội muội, tỷ tỷ còn có việc muốn làm, qua đây trợ giúp một chút.

Châu nhi hạ thấp đầu bước ra ngời, trên mặt tràn đầy mây đỏ, đại ca và đại tẩu tương lai tâm hữu tinh tê, không cần nói cũng biết ý tứ của nhau, quả thực khiến nàng ước ao không ngớt, trong lòng không khỏi nhớ tới Tần Thiên Bảo đang ở Trường An xa xôi.

Tam nữ đều biết ý rời đi, Đường Tiểu Đông cười hắc hắc, xoa xoa hai tay, da mặt siêu dày nói:

- Mị nhi, một người thành thực đáng tin cậy như ta, cũng không phải dễ dàng tìm thấy đâu nha!

Gương mặt xinh đẹp của Lôi Mị đỏ lên, giống như ánh mặt trời vừa ló dạng, đẩy ma trảo cảu hắn ra, xấu hổ sẵng giọng:

- Mơ tưởng!

Nếu tiếp tục đứng ở đây, không thể đảm bảo được hắn lại muốn đùa giỡn cái gì đó, tuy rằng chỉ là tay chân một chút, nhưng cảm giác tê dại sảng khoái lẫn quái dị chưa bao giờ có này khiến toàn thân nàng nóng bỏng mềm nhũn, định lực càng ngày càng thêm yếu kém, tốt nhất nên ít ở cùng một chỗ với hắn.

Nhìn tiểu mỹ nhân giống như bị đuổi chạy trối chết rời đi, Đường Tiểu Đông xoa xoa hai gò má, xã hội phong kiến này cái gì cũng tốt, chỉ có điểm này không tốt, rõ ràng trong lòng đã đồng ý rồi, thế nhưng dù chết cũng không chịu cho, tư tưởng ngoan cố không thể dạy được.

Theo như ý tứ của Đường Tiểu Đông, liệt kê toàn bộ khoản mục chi tiêu lẫn thu hoạch của lần buôn bán nội y lần này, dán trên lối đi hành lang nhỏ, ai ai cũng có thể tới xem được.

Tiêu thụ, phí dụng thành phẩm, rõ ràng rành mạch, xem là hiểu ngay, Kha Vân Tiên quả nhiên là trời sinh năng khiếu quản gia, mà Lôi Mị ngoại trừ võ công ra, tựa hồ không thể hiện tài trí vẫn được mọi người bội phục kia.

Lúc bình minh, mười lăm cô nương người mẫu cầm một trăm lượng bạc trắng trở về nhà, về phần chuyện nhảy giao tế, Tiểu Liên còn cần phải thương lượng một đoạn thời gian, dù sao chuyện này cũng không thể cấp bách, Đường Tiểu Đông cũng không giục.

Diễm vũ vẫn tiếp tục diễn ra như bình thườngKha Vân Tiên, Lôi Mị náo loạn một đêm, tự nhiên là mệt tới mức không mở được hai mắt, phân tiền xong, giữ lại năm trăm lượng, số tiền còn lại đều nhập vào Đại Thông tiền trang, đặc biệt ngủ nhiều một hôm, tròn một ngày một đêm.



Trên con đường lớn bằng phẳng rộng rãi, người đi đi lại lại nhiều không dứt, nhiều thương lữ kết năm tụm ba cùng đi, thỉnh thoảng cũng có xe cộ cấp bách lướt nhanh, thổi lên từng đám bụm đường mù mịt.

Đám người Đường Tiểu Đông cũng ở trong đó, chậm rãi tiến về phía trước, trong thời gian vài ngày vừa rồi, hắn đã học được cách cưỡi ngựa, cái giá phải trả là cái mông không sai biệt lắm đã bị tách thành hai nửa, khiến mọi người cười tới đau bụng.

Lôi Mị, Đường Điềm cùng cưỡi ở phía trước hắn, phía sau là hai chiếc xe ngựa, Kha Vân Tiên và Tiểu Châu cùng ngồi một chiếc, một chiếc khác là hai huynh muội Thạch Lỗi và Tiểu Tuệ, phu phụ Thạch Sùng Vũ đoạn hậu.

Mặt trời chói chang nhô lên cao, bão cát càng lúc càng lớn, tất cả mọi người đều đội mũ rộng vành, Lôi Mị và Đường Điềm còn mang khăn che mặt, tránh đi không ít phiền phứt.

Chỉ có Ngả Cộ Lệ sinh hoạt tại tái ngoại, đã sớm quen thuộc gió to cát lớn, khuôn mặt xinh đẹp và nước da đặc biệt phòng tình phơi trước ánh nắng, dẫn tới ánh mắt của không ít người qua đường. Nàng trời sinh tính tình hào phóng, mỉm cười nhìn bọn họ, ngược lại khiến đám người nhìn lén này xấu hổ đỏ mặt, chọc Thạch Sùng Vũ cười ha ha không thôi.

Đoàn người lên đường tới Trường An, Tần Thiên Bảo đã sớm có mặt thu được thư gửi tới, đã chuẩn bị mấy phòng lớn, ba nghìn lượng bạc tiêu sạch sẽ, nếu không đến sợ là hắn phải ra ngoài đường xin ăn.

Đất có, tới Trường An phải nhanh chóng lắp đặt thiết bị, vừa vặn chiêu mộ nhạc sĩ vũ nữ, đầu năm nay không có máy ghi âm các loại, phí dụng của nhạc sĩ thực con mẹ nó quá lớn, chỉ là không nghĩ ra được biện pháp giải quyết.

Các hạng mục tiêu khiển buổi tối của xã hội Đại Đường hiện tại rất ít, thậm chí ngay cả những chợ đêm ăn vặt cũng sớm thu dọn, thảo nào sinh ý phương diện phong nguyệt đặc biệt náo nhiệt, ngoại trừ tới thanh lâu giải buồn, hiển nhiên chỉ còn cách lên giường đi ngủ, thực sự đơn điệu muốn chết.

Nếu như mở lại một câu lạc bộ, hoặc là dùng chút bia, các loại tiết mục tiêu khiển tương tự cũng không tồi. Xúc tiến nha, chỉnh là làm các loại thẻ chứng minh, thẻ tích phân, chỉ cần tiêu phí tại các cửa hàng mang danh tiếng tập đoàn Đường th, dựa theo mức tiêu phí ghi lại điểm tích phân, khi đạt được điểm tích phân nhất định sẽ miễn phí tới câu lạc bộ tiêu khiển, hoặc là giảm giá các loại, không sợ sinh ý không phát triển.

Chỉ cần đứng vững gót chân tại Trường An, tiếp tục vững bước phát triển, tin tưởng trong tương lai không lâu, mộng tưởng của hắn có thể thực hiện được!

Chỉ là vấn đề đau đầu tuyệt đối không giải quyết dễ dàng, là Hoắc Hàn Yên.

Kha Vân Tiên có thể sẽ đồng ý, còn Lôi Mị sao, tin tưởng cũng có thể giải quyết được, cùng lắm thì tiền trảm hậu tấu, ván đã đóng thuyền rồi, nàng muốn phản đối cũng không có cách nào.

Nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất, Hoắc Hàn Yên chính là Cửu phu nhân được sủng ái nhất của Lý Lâm Phủ, lão gia hỏa này có thể buông tha sao? Một khi chuyện lén lút của hai người bị phát hiện, hậu quả như thế nào có thể nghĩ, mở mắt trừng trừng nhìn nữ nhân yêu thương của chính mình đi bồi một lão già sắp tiến vào quan tài, trong lòng không cần phải nói có bao nhiêu buồn bực.

Trong mắt chợt hiện hàn mang, hắn đã nghĩ tới một biện pháp.

Vô độc bất trượng phu, chỉ cần phái người bắt cóc Hoắc Hàn Yên, sau đó giá họa cho Thiết Huyết Trừ Gian minh, đây chính là kế sách duy nhất, đáng tiếc võ công của Tần Thiên Bảo không ổn, mà đám người Lôi Mị, Đường Điềm, Thạch Sùng Vũ khẳng định không giúp đỡ, nhất định phải tìm một vài thủ hạ võ công cao minh, lại trung tâm cảnh cảnh mới được. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://Trà Truyện

Bởi vì có nữ quyến hài đồng, rất nhiều địa phương không tiện, không đi được bao nhiêu đường xá, bầu trời tối đen tìm nơi ngủ trọ, buổi sáng lên đường.

Sáng sớm ngày hôm nay, mọi người dùng bữa sáng, tiếp tục lên đường, nơi này là một thị trấn nhỏ, người đi trên đường không nhiều lắm, đột nhiên có một lão giả tới trước mặt khiến đoàn người phải dừng lại.

Đây là một lão giả tóc tai trắng xóa, trên mặt hằn sâu nhất nhiều nếp nhăn, ẩn chứa vô số năm tháng tang thương.

Lão giả rơi lệ đầy mặt, kéo theo thân thể gô gày, cật lực đẩy chiếc xe hai bánh trên đường, trên xe đẩy là một người thanh niên sắc mặt tái nhợt không máu, chỉ có thể từ bộ ngực thỉnh thoảng lên xuống nhẹ nhàng của hắn là nhìn ra được hắn còn sống.

- Lão bá, các người bị làm sao vậy?

Không hỏi không sao, vừa hỏi xong tức thì nước mắt của lão giả giống như nước vỡ đê tuôn trào, trên gương mặt già nua hiện rõ vẻ bi phẫn và tuyệt vọng.

Lôi Mị ngựa, bắt mạch người thanh niên, không khỏi phát sinh một tiếng thét kinh hãi:

- Ôi, hơi thở mỏng manh, trị liệu muộn một chút sợ rằng…

Lão giả tái mặt, phịch một tiếng quỳ xuống:

- Cô nương, xin người thương xót, nhanh nhanh cứu con ta, cho dù làm trâu làm ngựa, Vương Lão Thực ta…

Đường Tiểu Đông cũng nhảy khỏi ngựa, nâng Vương Lão Thực dậy, an ủi nói:

- Vương lão bá, xin đứng lên, có phu nhân ta ở đây, lệnh lang không có chuyện gì.

Hai gò má của Lôi Mị đỏ lên, oán trách trừng mắt nhìn hắn, lấy ra mấy viên dược hoàn giúp người thanh niên hấp hối kia nuốt vào, đồng thời dùng nội lực xoa xoa trên cơ thể hắn.

Lúc này Đường Tiểu Đông mới nhìn thấy cánh tay phải của người thanh niên này, từ khửu tay trở xuống đã biến mất, chỗ cụt tay bọc bởi tầng tầng vải trắng, vết máu loang lổ, nhìn mà giật mình.

- Vương lão bá, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Đường Điềm sắn ống tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn như ngọc, đâu còn nửa điểm phong phạm tiểu thư khuê các, mười phần nữ quang côn, bá vương hoa hà đông sư.

Lôi Mị thở dài một hơi:

- Được rồi, không còn việc gì!

Vừa nghe được nhi tử thoát hiểm, Vương Lão Thực lại quỳ xuống, Đường Tiểu Đông trực tiếp đỡ lấy:

- Vương lão bá không cần khách khí như vậy, đây chỉ là nhấc tay một chút.

- n cứu mạng sao dám quên, để lão nhân ta thay nhi tử cảm tạ công tử tiểu thư.

Vương lão bá rơi lệ đầy mặt, kiên trì lạy lục tạ ơn.

Đường Tiểu Đông đỡ lấy hắn, cười ha ha nói:

- Vương lão bá không cần phải nói lời cảm tạ, sau này có cơ hội mời chúng ta uống một chén trà là được.

- Vương lão bá, người nói đến tột cùng là có chuyện gì nha? Vì sao nhi tử của người lại mất đi một cánh tay?

Đường Điềm nóng ruột thúc giục hỏi.

Vương lão bá thở dài một tiếng, lau nước mặt khóc lóc kể lể.

Vương gia đời đời làm điều công (nghề điêu khắc), hai phụ tử đều làm việc trong phường điêu khắc tại Thanh Châu, kiếm một ít tiền, an cư bình lặng, nhi tử Vương còn cưới một nàng dâu Tiểu Hoa, sống ngày qua ngày hạnh phúc mỹ mãn.

Thế nhưng trời không thể đoán gió mây, Tiểu Hoa lớn lên có vài phần sắc đẹp, tại thời điểm đi chợ trên đường phố bị ác bá nổi danh muốn bắt về nhà đùa giỡn, Vương Cương giận không thể át đánh dập trên ác bá kia, không ngờ chọc vào tai họa ngập trời.

Tên ác bá kia chính là công tử bảo bối của thái thú Thanh Châu, âm thầm sai quản công phường điêu khắc làm khó dễ hai phụ tử, cũng thừa cơ cưỡng hiếp Tiểu Hoa.

Lúc hai phụ tử kết thúc công việc về nhà, Tiểu Hoa đã thắt cổ tự sát, Vương Cường đau đớn cầm dao búa đi hỏi lý lẽ, nhưng cuối cùng bị thủ hạ của ác bá vây công đánh dập, thương thế đầy mình, thậm chí cánh tay phải còn bị chém đứt.

Vương Lão Thực cực kỳ bi thương gióng trống minh oan, thế nhưng quan lại bao che cho nhau, không còn đường nào khác, hắn chỉ có thể chôn cất con dâu một cách sơ sài, mang theo nhi tử hấp hối rời khỏi Thanh Châu.

Đường Tiểu Đông thở dài một tiếng, từ xưa quan trường đen tối, ngay cả xã hội hiện đại được coi là pháp luật nghiêm minh cũng không tránh khỏi, càng không nói tới xã hội cổ đại đế vương chuyên chính này.

Đây vốn là mặt ngoài phồn hoa hòa bình, ngầm đen tối, cá lớn nuốt cá bé, xã hội chuyên chế đế vương, khoa học kỹ thuật văn minh lạc hậu, luật pháp chỉ là gìn giữ cho kẻ có tiền.

Đôi mày liễu của Đường Điềm dựng thẳng, trong đôi con mắt xinh đẹp hiện rõ sát khí, nắm tay nhỏ không ngừng vang lên tiếng lách cách, nếu không phải cách xa thành Thanh Châu, chỉ sợ hiện tại nàng đã xống vào thành giết người rồi.

Nhìn Vương Lão Thực vẫn bi phẫn gần chết như cũ, trong lòng Đường Tiểu Đông khẽ động:

- Vương lão bá biết điêu khắc chữ?

Vương Lão Thực thở dài một hơi, lại tiếp tục nước mắt già nua ngang dọc:

- Điêu khắc in ấn chính là nghề tổ tông truyền xuống, vốn tưởng rằng có thể ăn no mặc ấm, ai ngờ… Ai…

Điêu khắc in ấn, thực con mẹ nó tốt quá!

Đường Tiểu Đông che miệng cười trộm.