Phong Lưu

Chương 266: Vua của thảo nguyên


Đường Tiểu Đông hung hăng xoa xoa mặt. Hắn vốn tưởng rằng hết thảy những chuyện này đều là do Thiết Bố Đô bố trí, thì ra, thật sự đúng là có chuyện tình như vậy.

Cuồng Phong mã tặc, Thiết Bố Đô khẳng định đã sớm biết tới, bèn mượn cơ hội bố trí, dẫn dụ hắn cùng Vương Ngạo Phong tới đại thảo nguyên, khiến toàn bộ đại thảo nguyên lâm vào cảnh hỗn loạn. Đồng thời đả kích thực lực của Đột Lợi Khả Hãn, thuận thế tổ kiến mở rộng lực lượng của mình, đạt được mục đích nắm quyền.

Tên chết tiệt này, rốt cuộc đã thành công!

Nói chuyện một hồi, cao thủ bên cạnh Thiết Bố Đô, Long Thiên và Tịch Thương đại hòa thượng cùng nhau qua đây.

Long Thiên ôm quyền, vẻ mặt áy náy nói:

- Xin lỗi, làm hại hai vị công tử hao binh tổn tướng, Long mỗ trước hết xin thay mặt Thiết Bố Đô Khả Hãn xin lỗi hai vị công tử. Đợi khi Khả Hãn giải quyết xong đại sự trước mắt, sẽ đích thân tạ lỗi với hai vị công tử. Tất cả tổn thất, Khả Hãn sẽ đều bồi thường, vạn mong hai vị công tử thứ lỗi. Khả Hãn cũng chỉ vì bất đắc dĩ.

Bồi thường? Nói nghe thật hay! Tổn thất những thiếu niên lãnh huyết này, tiền tài có thể bồi thường được sao?

Nhắc tới chuyện này, Đường Tiểu Đông liền nổi trận lôi đình. Vừa định phát tác, Lôi Mị kéo kéo y phục của hắn, ý bảo hắn bình tĩnh.

Hiện tại trở mặt cùng Thiết Bố Đô quả thực chính là tự tìm tử lộ. Hắn chỉ có thể cực lực áp chế lửa giận trong lòng, buộc mình trấn tĩnh.

Trong lòng mặc dù vừa buồn bực vừa căm hận, nhưng làm lão đại, cũng nên vì các huynh đệ mà suy nghĩ a. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Chém giết liên miên, những người chết trận đã vô pháp vãn hồi sinh mệnh, những người còn sống, phải cố gắng chiếu cố tốt cho bọn họ. Nhìn các huynh đệ, thấy mọi người đều lộ vẻ mệt mỏi, uể oải, hắn cảm giác, trọng trách trên vai mình quả thực quá nặng.

Vương Ngạo Phong thì ngược lại, toàn thân có vẻ cực kỳ thoải mái.

Ba phần tư cao thủ tổn thất với hắn mà nói, không có ý nghĩa gì cả. Đó đều là giang hồ thảo mãng do hắn bỏ ra một số tiền lớn thuê về. Chết đi càng tốt, đỡ cho hắn phải tổn hao một phần tiền.

Trải qua một trận cuối cùng này, giúp hắn nhận ra ai trung thành với Vương gia, kẻ nào là cây cỏ đầu tường, ngả nghiêng theo gió.

Toàn bộ chết hết cũng không quan trọng, chỉ cần Thiết Bố Đô bồi thường là tốt rồi.

Vua không nói chơi. Thiết Bố Đô nói là muốn bồi thường, tuyệt đối sẽ không gạt người. Nói không chừng còn có thể kiếm được chút ít, cho nên hắn có vẻ đặc biệt thoải mái.

Hành trình tái ngoại lần này, hắn rốt cuộc hoàn thành tốt đẹp trọng trách phụ thân giao phó.

Vị đại ca vô dụng kia làm sao còn có thể gây sức ép cho hắn được nữa. Cơ nghiệp to lớn của Vương gia, cuối cùng còn phải do hắn chưởng quản.

Mọi người ở phía sau trận nói chuyện, cảnh tượng trước trận lại vô cùng náo nhiệt.

Đại quân đột nhiên xuất hiện khiến Đột Lợi Khả Hãn trước vui sướng, sau kinh hãi, khuôn mặt thô to trở nên tái nhợt thất sắc.

Lúc trước còn tưởng rằng đại quân của mình kéo đến, tới khi thấy rõ chiến kỳ, không khỏi cả kinh nhảy dựng lên.

Trong tay Thiết Bố Đô từ khi nào có được lực lượng cường đại như vậy?

Trong lòng vừa sợ hãi lại vừa hối hận. Sớm biết như vậy, lúc đầu lẽ ra nên quyết tâm giết hắn. Hiện tại, nói cái gì cũng đều đã muộn.

- Các ngươi muốn làm phản sao?

Đột Lợi Khả Hãn lửa giận công tâm, nghiến răng nghiến lợi gầm rú lên. Khí thế cường quyền của Vương giả, vẫn khiến tộc trưởng các bộ tộc run sợ, mặt hiện lên vẻ sợ hãi.

Thiết Bố Đô cười ha ha:

- Đột Lợi, những việc làm của ngươi đã trái với minh ước trên đại thảo nguyên. Các vị tộc trưởng có quyền một lần nữa mời dự họp hội nghị tuyển cử.

Không xưng hô Đại Hãn, ngay cả một tiếng Đại ca cũng không gọi, thân huynh đệ đã mâu thuẫn đến mức này, không phải ngươi chết thì ta vong, đều đã vứt hết mặt mũi.

- Phản rồi! Tất cả các ngươi đều phản rồi!

Đột Lợi tức giận đến nổi trận lôi đình, thậm chí hét lên điên cuồng:

- Người đâu, bắt tất cả những tên phản tặc này lại cho ta. Lăng trì xử tử!

Các tướng sĩ quân Huyết Lang Đột Kỵ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mắt to trừng mắt nhỏ, không ai dám tiến lên.

Lúc trước đã bị hỏa khí với lực sát thương kinh khủng của Đường Tiểu Đông nổ cho tổn thất thảm trọng, tâm sợ mật run, sĩ khí mất hết. Lúc này đối mặt với bọn họ là đại quân mạnh hơn gấp nhiều lần, lao ra chẳng phải là tìm chết sao?

Thiết Bố Đô cười ha ha:

- Đột Lợi, ngươi nhìn xem ngươi kìa! Ngay cả thủ hạ của ngươi đều mất đi lòng tốt đối với ngươi. Làm vua của đại thảo nguyên mà như vậy, ngươi thẹn với liệt tổ liệt tông đại thảo nguyên!

Sắc mặt hắn đột nhiên phát lạnh, trầm giọng quát lên:

- Trong chuyện giữa ta và Đột Lợi, những người ủng hộ Thiết Bố Đô ta, mọi chuyện cũ ta sẽ bỏ qua, vẫn trọng dụng như trước, những người không muốn dính dáng, vậy hãy mau chóng rời đi!

Một tiếng quát trầm hùng này, bức ra chân khí nội gia trong cơ thể, như sét đánh giữa trời quang, vút lên tận trời, biểu hiện ra nội công tinh thâm, hồn hậu của hắn.

Tiếng leng keng vang lên, có người bỏ vũ khí trên tay xuống.

Có người đầu tiên liền có người tiếp theo. Trong lúc nhất thời, tất cả đều tràn ngập thanh âm của vũ khí bị ném trên mặt đất.

Có không ít người giục ngựa rời đi, cũng có đại bộ phận người giục ngựa vọt tới trước, đầu nhập vào trong doanh trận của Thiết Bố Đô.

Trong nháy mắt, gần vạn tướng sĩ quân Huyết Lang Đột Kỵ tản ra không còn một phần.

Nuôi quân ngàn ngày, dùng quân một giờ. Nhìn hơn trăm gã cận vệ còn sót lại bên người, Đột Lợi mau chóng nộ khí công tâm, bỗng nhiên phun ra một búng máu tươi, sau đó ngã xuống.

Lúc này đây, không có ai dìu hắn nữa. Hơn trăm tên cận vệ kia do dự môt lát, tất cả đều bỏ vũ khí trong tay xuống, lập tức giải tán.

- Ha ha ha…

Thiết Bố Đô ngửa mặt lên trời cười điên cuồng.

- Ngươi, đưa đại ca của ta đi nghỉ ngơi!

Long Thiên và Tịch Thương đại hòa thượng song song bước ra, giục ngựa chạy về phía Đột Lợi, đỡ hắn lên. Có người chạy tới một chiếc xe ngựa lớn xa hoa, đưa vị từng một thời là vua thảo nguyên này vào trong xe ngựa.

Sau đó, mọi người không ai còn nhìn thấy người này nữa. Có tin kể lại hắn bị giam lỏng ở trong cung, cũng có tin nói hắn đã bệnh mà chết…

Nói chung, Đột Lợi từ bây giờ đã biến mất khỏi nhân gian rồi.

- Khi Đột Lợi bị đưa lên xe ngựa, Long Thiên đã điểm vào tử huyệt của hắn.

Lôi Mị thấp giọng nói bên tai Đường Tiểu Đông một câu.

Đường Tiểu Đông gật đầu thầm chấp nhận.

Một núi không thể có hai hổ, với bản chất âm độc của Thiết Bố Đô, sao lại có thể đsống mà ảnh hưởng đến địa vị đế vương của mình?