Phong Lưu

Chương 225: Mồi nhử


Đường Sương giật mình, dù sao hắn cũng đã vượt ải rồi, kế hoạch định ra với Lôi Mị cũng không thể thực hiện được nữa.

Thở dài một tiếng yếu ớt, bất đắc dĩ giải thích:

- Biểu tỷ và Mị muội cũng không muốn để đệ dùng thân mình để nhử, nên dự định chuẩn bị một thế thân...

Nguyên lai là chuyện tình như vậy, thảo nào lúc trắc thí Sương biểu tỷ ra chiêu hung ác độc địa, hoàn toàn là biểu tình không cho hắn vượt ải, chỉ là nghìn tính vạn tính, lại quên đi lần ăn gian của hắn, cứ thế trở thành đại bại.

Trong lòng Đường Tiểu Đông đột nhiên nóng lên, không khỏi ôm nàng chặt thêm.

Đường Sương ư một tiếng, vẻ mặt đỏ bừng, bất an giãy dụa.

Nàng vốn ngồi ở trong lòng hắn, nơi đó của thân thể oan gia này có biến hóa sao nàng không biết, trong ngượng ngùng mang theo khát vọng, khẩn trương và sợ hãi.

Biểu tình vừa thương vừa sợ vừa thẹn của Sương biểu tỷ kia cực kỳ mê người, tay to của Đường Tiểu Đông không khỏi lại rục rịch.

- A...

Đường Sương hét lên một tiếng, từ trong lòng hắn nhảy dựng lên.

Đường Tiểu Đông cười nhẹ ha hả, mới đầu là ôm, rõ ràng là đang ôm, nhưng cuối cùng chỉ còn không khí trong lòng.

Không phải tà môn, mà thân hình Sương biểu tỷ quá mức nhanh, trong lòng hắn chỉ còn hư ảnh.

Thần tình chết lặng toàn thân không thể động đậy, để Sương biểu tỷ mang ra ngoài cửa.

- Ai, Sương biểu tỷ, ta ...

Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong, cửa phòng khép mở, một tiếng chấn hưởng vang lên, Đường Tiểu Đông đứng ở ngoài sợ run cả người, nét mặt đỏ bừng cả lên.

Hắn không phải bị dọa sợ, mà ngay sát na Sương biểu tỷ ném hắn ra cửa, bàn tay như thiểm điện nhẹ nhàng nhéo lấy hung khí nhân gian của hắn.

Cái nhéo này thật trí mạng mà.

- A, huynh đang làm gì?

Lôi Mị vừa khéo đi qua vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt rơi vào chỗ nhô cao cao kia, khuôn mặt liền ửng hồng lên.

- Mị nhi…

Đường Tiểu Đông nhanh tay, ôm lấy eo nhỏ mềm mại không xương của nàng.

Lôi Mị hơi tránh, rồi mềm nhũn trong ngực hắn.

Hung khí nhân gian đụng lên tiểu phúc làm nàng vừa thương vừa sợ, mùi vị tiêu hồn thực cốt dục tiên dục tử kia vẫn còn mới mẻ trong ký ức, sâu trong thân thể dâng lên một cỗ dậy sóng, làm toàn thân nàng tê dại.

Lúc này t*ng trùng tới não, còn phân ai ra ai nữa.

Hiện tại mỹ nữ trong ngực, bằng lòng buông lỏng.

- Không nên ở chỗ này…

Lôi Mị bị hắn một trận động tay động chân loạn lên làm cho toàn thân như nhũn ra, tựa hồ dính lên người hắn, bất quá nơi này là hành lang ra vào, vạn nhất để các tỷ muội thấy được, thì xấu hổ chết mất.

Nàng hít sâu một hơi, nhéo liên tiếp vào thắt lưng hắn, xấu hổ sẵng giọng:

- Huynh chết đi, không nên ở chỗ này…

Kẻ ngu cũng biết lời này chính là ngàn tán vạn thành, không rõ mới chính là kể ngu ngốc chân chính.

Đường Tiểu Đông ôm lấy nàng, dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào trong phòng của nàng.

Thắt lưng lại bị nhéo mạnh liên tiếp.

- Cửa…

Đường Tiểu Đông cười nhẹ ha hả, chân sau khép cửa phòng lại, lòng như lửa đốt vội vàng xông vào, để nàng lên giường, khẩn cấp như hổ đói vồ mồi.

- Nè, huynh sắc quỷ này, sao lại cấp bách như vậy…

Ngoài miệng thì tr, tứ chi bản thân lại như bạch tuộc tám vòi cuốn chặt lấy người hắn.

Dạo đầu lần này có chút nhanh, quần áo nội y nhỏ xé rách cả ra, ném một chỗ, sau đó là thanh âm xuân tình giao hưởng.

Ngày thứ ba, Đường Tiểu Đông và Tần Thiên Bảo giục ngựa chạy thẳng vào Ngọa Long biệt viện, theo sau chính là một lão gia nô.

Lão gia nô này là một vị trưởng bối của Tần gia, nhị bá Tần Thiên Bảo, ánh mắt lấm la lấm lét có chút hèn mọn, Đường Tiểu Đông cũng không rõ có bản lĩnh gì, chỉ biết Tần Thiên Bảo rất là sợ hắn, giống như chuột nhìn thấy mèo vậy.

Ba người giống như ngày thường, đi một vòng lớn ngoài thành rồi mới tiến vào khuôn viên Ngọa Long biệt viện.

Trong biệt viện trừ cao thủ thủ hộ cảnh giới ra, ngoài một số hài đồng đùa giỡn hi hi ha ha ra, bên trong yên lặng vắng vẻ không người.

Hơn trăm thiếu niên lãnh huyết vô tình kia, ở mấy ngày trước đã lặng lẽ tiến vào địa điểm tiềm phục được chỉ định.

Phải ở trong hầm ngầm sơ sài ẩn nấp hơn mười ngày, cao thủ đều nhẫn chịu không nổi, nhưng những thiếu niên lãnh huyết này trước kia đã tiếp thu loại huấn luyện giống vậy, chỉ có ý chí cứng như thép, kiên trì cực độ mới có thể trụ được.

Tọa trấn trong biệt viện chính là Lý Ngạo, lúc Đường Tiểu Đông đến, hắn đã biết hành động tìm địch này sắp triển khai, bất quá cao thủ biệt viện đi hết, thì không ổn, hắn phải lưu lại tọa trấn, không thể tham gia hành động này.

Đường Tiểu Đông đi vào trong ám phòng, cùng Hoắc Hàn Yên, Như Y thân mật một trận, lúc này mới lưu luyến không rời ly biệt.

Cùng Lý Ngạo dò xét biệt viện một vòng, hắn đối với các chủng loại thiết bị phòng ngự cực kỳ hài lòng, nếu như Lý Ngạo tòng quân, tuyệt đối trở thành tướng quân am hiểu phòng ngự nhất.

Chuyện này đối với tính cách vô tình âm lãnh của hắn lại có chút tương phản.

Xem xét qua gần hai canh giờ, ba người mới ly khai Ngọa Long biệt viện.

Vẫn như lui tới bình thường, ba người ly khải từ một đường nhỏ khác, rồi chuyển hướng tới một đường lớn, đi một vòng, phát hiện không ai theo dõi, mới giục ngựa chạy tới một con đường lớn.

Tốc độ tuấn mã lao đi không nhanh không chậm, chính là để cho địch nhân cơ hội.

Bất quá, hắn không biết địch nhân thần bí này có thể trúng kế hay không, chỉ có thể đánh bậy đánh bạ

Lần này là hành động có mục đích, áo khoát chống đạn, súng máy tự động, lựu đạn quân dụng, đều có không ít, còn có một số vật bảo mạng nhỏ của Nguyệt Tiểu Suất chuyên môn đặc chế cho hắn, có thể nói là vũ trang tận răng.

Trên người mặc áo chống đạn, mặc dù có chút nóng, bất quá gió núi thổi phất phới cũng không đến mức đổ mồ hôi, chỉ là Đường Tiểu Đông phát giác Tần Thiên Bảo đã nóng đến ứa mồ hôi.

A, hôm nay gia hỏa này ăn mặc có chút cồng kềnh nha.

Phát giác ánh mắt của đại ca nhìn chằm chằm vào mình, Tần Thiên Bảo xấu hổ cười, bất đắc dĩ nói:

- Không có biện pháp, ngũ thúc buộc ta mang thêm hai khối thiết bản đặc chế nữa…

Thảo nào ăn mặc cồng kềnh như vậy, bên trong lại mang theo hai khối thiết bản vừa nặng vừa dày nửa, không nóng chết người mới là lạ.

Cũng khó trách các trưởng bối của Tần gia chặt chẽ với hắn như vậy, tiểu tử này chính là một thiên tài trăm năm mà Tần gia mới có được, đương nhiên phải bảo hộ đặc biệt rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Nếu như không phải bình thường hắn theo Đường Tiểu Đông đi đi về về, giống như cận vệ hắn, thì hành động lấy thân làm mồi này, các trưởng lão của Tần gia thật đúng không muốn để hắn can thiệp vào.