Phong Lưu

Chương 19: Cửu phu nhân tướng gia sủng ái nhất


- Chờ ở đây

Như Ý liếc mắt nhìn Đường Tiểu Đông, vặn vẹo eo thon nhỏ, đón gió tiến sâu vào trong vườn.

Đường Tiểu Đông xoa xoa hai gò má, tuy rằng tiểu nữu này mặc y phục nha hoàn, thế nhưng có vẻ rất có địa vị, ngay cả vị quan to tứ phẩm như Đồng đại nhân cũng có biểu tình lấy lòng, xem ra nàng là nha hoàn thiếp nhân của Cửu phu nhân rồi.

Rất nhanh Như Ý trở lại, quay về phía Đường Tiểu Đông nói:

- Mời Đường tráng sĩ theo Như Ý.

Đồng Cương nháy mắt mấy cái, ý bảo hắn mau mau tiến vào.

Như Ý giãy dụa vòng eo nhỏ bé, dẫn đường phía trước, Đường Tiểu Đông đi theo phía sau, thưởng thức tư thái độn

g nhân đón gió của nàng.

Tiềng đàn tình tang không ngừng từ phía trước truyền tới, cho dù Đường Tiểu Đông dốt đặc cán mai đối với mấy thứ này, thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được một cỗ sầu bi tràn ngập toàn bộ hoa viên, ẩn chứa trong tiếng đàn.

Trong lương đình phía trước, sa trướng đón gió lay động không ngớt, trong màn trướng tầng tầng, một thiếu nữ mặc bạc y đánh đàn, mái tóc tùy ý rối tung theo gió lay động, tám lưng kia nhìn qua yểu điệu động nhân, nhưng lại có một loại cảm giác tịch mịch, cô độc, bất lực không nói nên lời.

Đầu lông mày của Đường Tiểu Đông nhấc lên, nàng chính là Cửu phu nhân được sủng ái nhất của tướng gia? Gả vào tướng phủ, vinh hoa phú quý hưởng không hết, vì sao lại không vui?

Tai nghe được tiếng đàn gián đoạn, hắn phảng phất giống như nhìn thấy ban đêm vắng vẻ, một nữ tử ngửa mặt lên bầu trời đêm tịch mịch thở dài, tựa hồ than thở cho số phận của chính mình…

Tranh một tiếng vang lên, tiếng đàn đột nhiên đứt quãng.

Một tiếng thở dài yếu ớt khiến toàn thân Đường Tiểu Đông chấn động, thần khí khôi phục, yên lặng nhìn bóng lưng cô độc mà bất lực kia.

- Thiếp thân thất lễ, Đường tráng sĩ, mời ngồi…

Thanh âm thanh lệ êm tai giống như chim hoàng anh hót khiến trong lòng Đường Tiểu Đông vừa động, nhìn bốn phía, không biết Như Ý đã rời đi lúc nào, hắn chậm rãi tiến vào trong lương đình, thấy dung nhan của Cửu phu nhân, hô hấp không khỏi kìm hãm, trong lúc nhất thời đã quên đi ngồi xuống.

Các đường viền tú lệ phập phồng quả thực đã tập trung linh khí thiên dịa dưỡng dục tạo thành, trên khuôn mặt không hề có một chút trang điểm son phấn thoát tục giống như hoa sen mới nở, giữa trán mang theo một tia si nhàn nhạt, càng tăng thêm vài phần động lòng người.

- Đường tráng sĩ, mời ngồi…

Cửu phu nhân ho nhẹ một tiếng, thần sắc má ngọc như thường, loại ánh mắt này của nam nhân, nàng đã nhìn thấy rất nhiều, tránh không được điều có tính tình hiện tại.

Đường Tiểu Đông tự biết chính mình thất thố, ho khan vài tiếng:

- Đường mỗ nhất thời bị dung nhan tuyệt thế của phu nhân chấn động, có chút thất thố, thỉnh phu nhân chớ trách…

Cửu phu nhân ngẩn ngơ, má ngọc ửng đỏ, làn thu ba tập trung vào Đường Tiểu Đông. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện

Tất cả nam nhân nhìn thấy nàng, hai con mắt đều lấp lánh quang mang nóng cháy, đều là dục vọng tham lam trần trụi, đám văn nhân mặc khách tự cho là tao nhã cũng không ngoại lệ, sẽ kinh diễm, sẽ tràn ngập thần tình thương tiếc của đại nam nhân.

Người nam nhân đã từng xuất thủ tương trợ nàng trước mắt cũng như vậy, dung mạo tục tằng, tựa hồ không hề có chỗ nào đặc biệt, chỉ là ngôn ngữ trực tiếp như vậy, đây là người đầu tiên.

Những nam nhân trước kia hoặc thỉnh thoảng len lén liếc nhìn nàng, hoặc khoe khoang tài hoa, tán thán chính mình xinh đẹp tựa thiên tiên, hoàn toàn là bộ dáng quyến rũ lấy lòng, khiến nàng vô cùng phiền chán.

Nghĩ tới tuy rằng chính mình gả vào tướng phủ, được tướng gia sủng ái, mặt ngoài phong cảnh vô hạn, thế nhưng ai có thể lý giải được tịch mịch mà bất đắc dĩ của chính mình đây?

Trong lòng nhất thời cảm khái nghìn vạn, không khỏi thở dài một tiếng.

Đường Tiểu Đông xoa xoa hai gò má, thản nhiên nói:

- Nhân sinh mười có tám chín không được như ý…

Toàn thân cửu phu nhân run lên, làn thu ba một lần nữa chăm chú nhìn vào hắn.

Đường Tiểu Đông nghênh đón ánh mắt của nàng, ha ha cười nói:

- Đường mỗ là một người thô kệch, âm nhạc thi từ một chút cũng không thông, nếu như có người bàn chuyện đánh đàn các loại với ta, cũng không khác biệt nhiều so với đàn gảy tai trâu.

Cửu phu nhân che miệng cười khẽ, nào có người tự làm thấp chính mình như vậy? Mà nói rất thô tục, cũng rất trực tiếp.

Đường Tiểu Đông thấp giọng nói:

- Tuy rằng Đường mỗ không hiểu âm nhạc, thế nhưng vẫn cảm giác được tiếng đàn của phu nhân có rất nhiều ưu sầu, bất đắc dĩ, tịch mịch…

Toàn thân Cửu phu nhân run lên, yếu ớt thở dài một tiếng, cúi đầu không nói, má ngọc tái nhợt, đôi mắt xinh đẹp ẩn hiện nước mắt, sầu ý giữa trán càng thêm đậm, càng khiến người khác thương tiếc.

Loại biểu tình bất lực u buồn của nàng để trong lòng Đường Tiểu Đông vô cùng đau xót, không khỏi phát ra một tiếng thở dài.

Cửu phu nhân ngẩn ra, thấp giọng hỏi nói:

- Vì sao Đường tráng sĩ thở dài?

Đường Tiểu Đông vội ho một tiếng, ôn nhu nói:

- Ai cũng có chuyện không được như ý, nếu như suốt ngày phiền não quấn thân, vậy chẳng phải sống quá mức thống khổ, quá không có ý tứ rồi…

Tiếng thở dài của hắn thực sự xuất phát từ đáy lòng, cảm thán một kiều hoa như vậy lại cắm trên bãi phân trâu, thực khiến người khác đau buồn.

Toàn thân Cửu phu nhân run lên, làn thu ba một lần nữa tập trung lên người Đường Tiểu Đông.

Một người có vẻ bề ngoài rất tục tằng, không hề có một chút khí phách của nhân vật giang hồ, nhìn qua rất bình thường, trong giọng nói mang theo vài phần thô tục phố phường, lại khiến nàng có cảm giác kỳ quái.

Trầm mặc một lúc lâu, nàng thấp giọng nói:

- Cảm tạ Đường tráng sĩ.

Đường Tiểu Đông mỉm cười, học ngữ khí người gian hồ:

- Chỉ là việc nhỏ, hà tất phải nói lời cảm ơn, Cửu phu nhân không cần khách khí, huống chi tại hạ đã nhận ba trăm lượng bạc của Cửu phu nhân.

Mày liễu của Cửu phu nhân hơi nhíu, nguyên lai là hạng người tham tài, chút tình cảm tốt trong lòng đối với Đường Tiểu Đông lập tức tiêu biến.

Đường Tiểu Đông thấy khuôn mặt của nàng đột nhiên chuyển biến, hiện ra vẻ không đồng ý, trong lòng thầm kêu không ổn, hai tay xoa xoa hai gò má, cực lực hồi tưởng lại lời nói của chính mình.

Trong lòng khẽ động, chẳng lẽ là câu nói ba trăm lượng bạc kia, để nàng coi chính mình trở thành kẻ tham tài?

Kháo, thiên hạ nào có người nào không tham tài? Cười nghèo không cười giàu, mặc kệ là xã hội cũ hay xã hội mới, không có tiền thì ăn cái lông?

- Nhìn mọi người trên đường cái, bọn họ bận rộn mỗi ngày rốt cuộc là vì cái gì? Không liều mạng kiếm tiền, bọn họ sống như thế nào? Làm sao nuôi nấng được một một trẻ?