Ở bên trong Túy Tiên lâu, Phượng cô cô đột nhiên mất tích, khiến toàn bộ chúng nữ sợ tới mức hồn phi phạc tán, mặt cắt không còn hột máu. Tất cả nhân thủ của Trung hoa đường đều đã được phái ra ngoài, nhưng vẫn một mực không có tin tức, chúng nữ đều vạn phần lo
lắng, vạn nhất Phượng cô cô nhất thời nghĩ quẩn, thì quả thực là phiền toái lớn rồi.
Cũng may không lâu sau, Lý Ngạo truyền đến tin tức, phu quân tương lai của các nàng vẫn bình an vô sự, nhưng vẫn chưa tìm thấy Phượng cô cô khiến trái tim vừa mới thả lỏng của các nàng lại bắt đầu níu chặt.
Một đám người tụ tập trong đại sảnh, sầu mi khổ kiếm chờ đợi, cũng không biết là ai trong lúc đó chợt hét lên một tiếng, dọa cho chúng nữ kinh hãi nhảy dựng lên, trừng mắt níu lưỡi nhìn Lôi Vân Phượng từ trên lầu đi xuống. - Phượng cô cô...
Lôi Mị há hốc miệng, mặt mũi tràn đầy khẩn trương chợt biến thành biểu tình mê mang. - Cô cô cảm thấy khá hơn, ra ngoài đi dạo, các ngươi làm sao vậy?
Vẻ mặt Lôi Vân Phượng bình tĩnh, tựa hồ chưa từng phát sinh qua chuyện gì.
Chúng nữ hai mặt nhìn nhau, cảm giác nàng càng tỏ ra bình tĩnh, mọi người lại càng thêm khẩn trương lo lắng. - Phượng cô cô, người… Thực không sao?
Vẻ mặt Lôi Mị càng ngày càng khẩn trương, Phượng cô cô tỏ ra quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người ta có cảm giác quỷ dị, hơn nữa trong ánh mắt của Phượng cô cô, một loại thần sắc quái dị lóe lên trong tức thì, tựa hồ không dám nghênh tiếp ánh mắt của nàng, khiến nàng cảm thấy hơi quái dị, nhưng lại không biết là quái dị ở chỗ nào.
Lôi Vân Phượng duỗi lưng một cái. - Ta đói, lúc nào ăn cơm?
Vẫn là Kha Vân Tiên phản ứng đầu tiên. - Ah, cơm đã sớm chuẩn bị xong, chỉ là.
Đồ ăn xác thực đã sớm làm xong, chỉ là không tìm thấy hai người, mọi người làm gì có tâm tư ăn với uống.
Trước mắt hai người đều đã bình an vô sự, tâm thần mọi người cũng tạm được thả lỏng, vừa nhắc tới ăn cơm, toàn bộ chúng nữ đều có cảm giác lả ra vì đói.
Bởi vì biểu hiện của Phượng cô cô quá mức bình tĩnh, chúng nữ vẫn khẩn trương như trước, mọi người không hẹn mà cùng không hề nói nột câu nào nhắc đến chuyện kia, tận lực tránh khiến Phượng cô cô kích động, Lôi Mị cùng Đường Nhu thay phiên nhau lén lút theo dõi nàng, mà Đường Sương y nguyên trông giữ Đường Tiểu Đông. Cứ như vậy kéo dài suốt một ngày, lời nói và hành động của Lôi Vân Phượng vẫn rất bình thường,
chỉ là so với trước kia trở nên thục nữ hơn rất nhiều, Đường Tiểu Đông vẫn một bộ điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Vì vẫn cảm thấy lo lắng, chúng nữ còn cố ý tạo ra cho hai người cơ hội ở chung một mình, mấy lần liên tiếp, hai người cười cười nói nói, hiển nhiên quan hệ rất hòa hợp, lúc này chúng nữ mới chính thức nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Biến hóa rõ ràng của Phượng cô cô, Kha Vân Tiên và Ngải Cổ Lệ nhìn nhau, trong lòng hai người đều có một kết luận, tiểu cô cô lớn hơn Lôi Mị chỉ vài tuổi này đã có ý trung nhân!
Hôm nay là một ngày đặc thù, đều tập trung ở hậu viện của Túy Tiên lâu, có mặt không chỉ gồm chúng nữ, còn có các thành viên trọng yếu đã ngoài cấp bậc phân đường chủ của Trung hoa đường, ngay cả Khổ đại sư cũng ở đều ở đây. Ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Lôi Vân Phượng. Trên tay Lôi Vân Phượng mang theo một vật bằng sắt hình ống có tay nắm bằng gỗ, hơi nghiêng đầu, mắt trái nhắm lại, miệng nòng tối
om nhắm thẳng vào tấm ván gỗ dày treo ở trên vách tường.
Đó là chính là khẩu sa thương dựa vào bản phác họa của Lôi Mị, do Khổ đại sư tự tay chế tạo ra. Trước khi Khổ đại sư đến Trường An, cũng đã bắn thử thành công. Hiện tại bắn thử chẳng qua là để cho Đường Tiểu Đông chứng kiến uy lực như thế nào thôi.
Ngay cả khẩu MP5 tiểu liên còn chơi rồi, huống chỉ loại súng hỏa mai này, nếu không bắn trúng chỗ hiểm, tuyệt đối không chết được người, bất quá trúng đạn nhiều thì cũng thảm, đẹp trai cũng biến thành mặt rỗ.
Ầm.
Một tiếng nổ lớn, khói thuốc tràn ngập, vô cùng gay mũi.
Mặc dù đã chuẩn bị, còn bịt kín lỗ tai, nhưng vẫn bị ảnh hưởng từ tiếng nổ đinh tai nhức óc kia, mọi người kêu to một tiếng, phải nhìn Tần Thiên Bảo thêm một lần nữa hắn mới mới hiểu ý khiêng tấm gỗ đến, nhìn lỗ thủng sâu đến một tấc trên bề mặt, bất tri bất giác mọi người hít vào một hơi khí lạnh. Vũ khí lợi hại như thế, cho dù võ công ngươi cao đến đâu, cho dù ngươi luyện đến cảnh giới đao thương bất nhập cũng không chịu nổi một phát bắn của thứ đồ chơi này.
Đường Tiểu Đông liếc mắt một cái, uy lực so với súng lúc hiện đại còn thua xa, đây là do quan hệ đến thuốc súng đen, độ thuần khiết của nguyên liệu cùng với cách điều chế ảnh hưởng trực tiếp đến thuốc súng, bất quá trong thời đại vũ khí lạnh này, đồ chơi này đã tính là vô cùng lợi hại rồi.
Đồ đệ Khổ đại sư Nguyệt Tiểu Suất lại khiêng lên thêm một cây súng thần công loại lớn dài đến 1m5, nhìn Lôi Vân Phượng hướng nòng súng lên trời dốc thuốc súng vào, Đường Tiểu Đông hãi hùng khiếp vía, hắn thực sự sợ nếu xảy ra chuyện gì bất cẩn cả nơi này sẽ nổ tung.
Cây súng này vừa dài lại vừa nặng, hơn nữa còn đổ rất nhiều thuốc súng vào, uy lực so với nhát súng vừa nãy mạnh hơn nhiều, tấm ván gỗ dày hai ngón tay chỉ cần một phát bắn đã vỡ nát.
Súng hỏa mai thích hợp để cận chiến, mà loại súng thần công này lại thích hợp cho công kích tầm xa, thủ thành... Đối với việc bắn phá đội hình địch nhân, có lực sát thương rất lớn.
Cuối cùng, chứng kiến Nguyệt Tiểu Suất gồng mình khiêng lên thêm một tên đại gia hỏa, sắc mặt mọi người tái nhợt Đường Tiểu Đông giật nẩy mình.
Đây không phải là súng nữa, căn bản nó chính là một ổ đại pháo, họng pháo to như miệng bát ô tô, nếu mà bắn ra chỉ sợ vách tường không bị bắn sập mới là lạ.
Chứng kiến Lôi Vân Phượng mỉm cười muốn tiến lên đổ thuốc súng vào, Đường Tiểu Đông vội vàng khoát tay ngăn cản. - Phượng cô cô, đủ rồi, đủ rồi, nếu cái này mà bắn ra, chỉ sợ đêm nay ta sẽ phải ngủ ngoài trời mất.
Khuôn mặt hiện lên một vòng đỏ ửng động lòng người, Lôi Vân Phượng mắt trắng đã, cẩn thận từng li từng tí thu hỏa lực lại.
May mắn là rất cả mọi người còn bị nhát bắn vừa rồi chấn nhiếp, không ai để ý đến hai người đang liếc mắt đưa tình. - Đường công tử, công tử coi thế nào?
Khổ đại sư nhìn chằm chằm vào Đường Tiểu Đông, tựa hồ muốn từ nét mặt của hắn tìm ra thứ gì đó. - Không tệ không tệ!
Đường Tiểu Đông liên tục gật đầu, tuy rằng đồ chơi này có chút không chính xác, nhưng trong thời vũ khí lạnh này, đã xem như là lợi hại rồi.