Phong Lưu

Chương 129: Ôm nhầm nữ nhân


- Vì sao?

Vẻ mặt Hoắc Hàn Yên thất vọng, ít nhất trong nội tâm nàng nhận định, Đường Tiểu Đông đầy bụng kinh luân, là kỳ tài văn đàn khó gặp, bằng tài ba của hắn, đề tên bảng vàng trúng trạng nguyên tựa hồ dễ như trở bàn tay.

Đường Tiểu Đông ho nhẹ một tiếng, nghiêm trang nói: - Tiểu tế thích tự do tự tại vô câu vô thúc, đối với chuyện làm quan thật sự không hề có hứng thú, buôn bán kiếm tiền, chẳng qua muốn cho các thê tử một cuộc sống tốt sau này.

- Tiểu tế xác thực không có chí lớn, sau này kiếm đủ tiền sẽ tìm kiếm một chốn yên vui, mỗi ngày cùng nữ nhân mình yêu ngắm hoa ngắm trăng, về phần cái gì công danh lợi lộc lưu danh sử sách, hay là thôi đi.

Tú mục sáng ngời của Hoắc Hàn Yên lập tức trở nên ảm đạm.

Có thể cùng người mình yêu trải qua cuộc sống tốt đẹp như thần tiên, người nào mà không muốn hướng tới.

Chẳng qua nghĩ đến thân phận cảnh ngộ của bản thân, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ bi thương tuyệt vọng, có lẽ, đó chỉ là một giấc mộng hão huyền mà thôi.

Trái ngược, Lý Lâm Phủ nghe xong liền vui vẻ ra mặt, vuốt râu mạnh đến nỗi bứt xuống mấy cọng cũng không cảm thấy.

Trên đời này quả thật có một ngốc tử không muốn làm quan.

Bất quá hắn thích loại ngốc tử này, không theo đuổi công danh lợi lộc, thuyết minh dã tâm phi thường phi thường nhỏ, nhỏ đến mức làm hắn phi thường hài lòng, an tâm.

Đương nhiên, tên nữ tế này không phải là không có dã tâm, dựa theo câu nói vô câu vô thúc của hắn, có lẽ cao nhất là muốn làm vua giang hồ, hắc hắc, dã tâm này trái lại rất hợp ý hắn.

Dã tâm của hắn rất lớn, mặc dù không có đủ gan xô đổ Đường Huyền Tông tự mình xưng vương, nhưng dưới một người trên vạn người, hắn đã làm được, cho dù chết cũng là tâm nguyện hoàn thành, có thể nhắm mắt.

Quan trường hắc ám, hắn là người hiểu rõ hơn ai hết, tuy rằng nắm quyền, uy hiếp quần thần, nhưng có một số việc là bất cận nhân tình, chỉ có thể sử dụng thủ đoạn đặc thù xử lý, cho nên dẫn đến sự tồn tại của Hắc Ưng đường.

Hiện tại, hắn đã già, tinh thần không thể so với trước, rất nhiều chuyện đều phải do hắn tự mình xử lý, vất vả đến nổi không có thời gian xả hơi, cho nên, hắn muốn nuôi cấy một người nối nghiệp.

Sản nghiệp của Lý gia lớn đến kinh người, cộng với tiền bẩn thu được hàng năm đến cả hắn cũng không rõ ràng lắm là bao nhiêu, đây là tiền hắn kiếm cho con mình nhưng giao cho ai quản lý cũng đều lo lắng.

Về phần Hắc Ưng đường, tuy có thủ hạ tài giỏi xử lý, nhưng hắn vẫn rất không yên tâm, cho nên, hắn lựa chọn người nữ tế có dã tâm không lớn này.

Nghe được tính toán của hắn, sau khi Đường Tiểu Đông run sợ một lúc lâu thì quả quyết lắc đầu cự tuyệt nói:

- Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế chỉ sợ khó có thể gánh vác.

Lý Lâm Phủ vuốt râu lắc đầu nói:

- Hiền tế không nên quá khiêm tốn,ha ha, Trung Hoa đường phát triển mạnh mẽ như vậy, không có vài phần tài cán, có thể chống đỡ đi lên sao?

Đường Tiểu Đông gãi đầu, thật cẩn thận nói:

- Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế chống đỡ một Trung Hoa đường, đã mệt muốn chết rồi...

Có thể nắm giữ thế lực đen của Lý Lâm Phủ, đương nhiên sướng muốn chết, chẳng qua thiên hạ không có bữa cơm nào là miễn phí, trong lòng hắn vẫn đang hoài nghi dụng ý của Lý Lâm Phủ.

Trí giả ngàn lo, tất có một mất, lúc này đây, trái lại hắn đã tính sai, Lý Lâm Phủ đúng thật là có ý giao Hắc Ưng đường cho hắn quản lý.

Thấy hắn một mực cự tuyệt, Lý Lâm Phủ càng thêm an tâm, sau khi trầm ngâm một lúc lâu, sắc mặt nghiêm nghị nói:

- Thế này đi, biệt viện Ngọa Long giao cho ngươi quản lý, không được tiếp tục cự tuyệt nữa. Về phần Hắc Ưng đường, nhạc phụ sẽ xem xét chọn người khác.

- Biệt viện Ngọa Long?

Trong lòng Đường Tiểu Đông nhảy dựng, nếu không đoán sai, Hắc Ưng đường chẳng qua là một thế lực đen bày ra ngoài sáng của Lý Lâm Phủ mà thôi, biệt viện Ngọa Long mới là lực lượng trung tâm chân chính của hắn.

Lời giải thích của Lý Lâm Phủ đã chứng thật suy đoán của hắn không hề sai lầm, Hắc Ưng đường quả thật chỉ là một con cờ đặt ngoài sáng của Lý Lâm Phủ mà thôi, biệt viện Ngọa Long mới là lực lượng trung tâm chân chính của hắn.

Lý Ngạo bên ngoài là ngoại s của tướng phủ, còn thực chất là chưởng quản cả biệt viện Ngọa Long, các thanh niên có bộ mặt âm lãnh quỷ khí bên cạnh hắn, đều là sát thủ được đặc huấn từ biệt viện Ngọa Long ra, có ba mươi sáu người, hợp xưng ba mươi

sáu thiên cương (chòm sao bắc đẩu), nhưng còn có một số lớn thiếu niên đang được đặc huấn tàn khốc bên trong, chuẩn bị thành lập bảy mươi hai địa sát.

Đường Tiểu Đông nghe mà tim đập thình thịch, lại nhìn ánh mắt ra hiệu của Hoắc Hàn Yên, hắn điều động cơ nhục trên mặt, bày ra biểu tình gắng gượng.

- Lệnh của nhạc phục đại nhân, tiểu tế sao dám không theo.

Lý Lâm Phủ vui vẻ cười ha ha, cứng rắn lưu hắn lại, uống mấy chung rượu an ủi.

Chứng kiến trong đôi mắt đẹp của Hoắc Hàn Yên lộ ra xuân tình phơi phới, cả người Đường Tiểu Đông nóng lên, liều mạng gật đầu.

Quy củ cũ, lão trượng nhân uống rượu, Hoắc Hàn Yên ngồi bồi, trên bàn cười nói vui vẻ, dưới bàn chơi trò mập mờ.

Hoắc Hàn Yên gả cho Lý Lâm Phủ nhiều năm, cũng là lần đầu thưởng thức trái cấm, cái loại mùi vị tuyệt vời dục tiên dục tử này khiến xuân tâm của nàng nhộn nhạo, khó có thể kiềm chế, cuối cùng biến thành chủ động khiêu khích.

Đường Tiểu Đông rất muốn biết nàng gả vào Lý gia nhiều năm, vì sao còn bảo trì tấm thân xử nữ, chẳng qua e ngại Lý Lâm Phủ ngồi ở một bên, chỉ có thể đè nén tò mò trong lòng, trước tiên chuốc cho Lý Lâm Phủ quá chén rồi nói sau.

Trên đường cái gặp chuyện, giờ phút này mặc dù ở trong nhà có đông đảo cao thủ hộ vệ bảo hộ, nhưng lòng vẫn còn sợ hãi, người già, ở phương diện kia ã không được nữa rồi, nhìn thấy ái thiếp càng trở nên kiều diễm động lòng người nhưng không thể ăn, chỉ

có thể liều mạng uống rượu, chuốc cho bản thân mình say bí tỉ.

Mãi đến khi hắn say gục xuống bất tỉnh nhân sự, Đường Tiểu Đông mới gọi hộ vệ nâng hắn trở về phòng nghỉ nơi.

Hai bên ngầm hiểu lòng nhau, Đường Tiểu Đông đi tắm gội trước.

Tắm xong, cứ trần truồng lao vào trong chăn mền thơm ngào ngạt chờ đợi.

Sắc trời còn sớm, Hoắc Hàn Yên còn phải hầu hạ Lý Lâm Phủ, trong thời gian ngắn chưa thể trở lại, Đường Tiểu Đông nửa nằm ở trên giường suy nghĩ.

Tuy rằng thời gian An Lộc Sơn khởi binh tạo phản còn rất lâu, nhưng hiện tài tài chính sung túc, hẳn nên chuẩn bị tốt chuyện tránh nạn loạn trong tương lai, sáng mai sẽ thương nghị với Đường Sương Lôi Mị.

Sắc trời cuối cùng tối xuống, nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, hắn biết Hoắc Hàn Yên đã trở về.

Trong phòng không đốt đèn, một mảnh tối om om.

Trong lòng Đường Tiểu Đông khẽ động, từ trên giường nhảy lên, trốn sau màn lụa trùng điệp, chờ đợi Hoắc Hàn Yên bước vào thì đột nhiên từ phía sau nhào tới, duỗi tay ôm lấy nàng.

- A...

Tiếng hét chói tai kinh thiên động địa vang lên khiến Đường Tiểu Đông cả kinh hồn phi phách tán.

Nàng không phải là Hoắc Hàn Yên.

Đây là phản ứng bản năng của hắn.

Ông trời, lần này to chuyện rồi.

Đường Tiểu Đông tưởng là Hoắc Hàn Yên, hai ma trảo là nhằm tới bộ ngực của nàng mà túm, xúc cảm truyền đến sự đầy đặn ôn nhuyễn, tràn ngập co dãn chết người.

Tiếng thét chói tai kinh thiên động địa khiến hắn cả kinh nhảy dựng lên, rút vào trong màn trướng.

- Ôi thôi, xong rồi...

Bên ngoài truyền đến tiếng kinh hô sợ hãi của Hoắc Hàn Yên.

Nàng cùng với Như Ý sợ tới mức hồn phi phách tán vội vàng chạy vào, đèn lồng chiếu sáng cả căn phòng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://Trà Truyện

- Trưởng công chúa Ngọc Chân...

Đường Tiểu Đông rúc vào sau màn trướng cả kinh hồn phi phách tán.

- Trưởng công chúa thứ tội...

Hoắc Hàn Yên đã sợ tới mức mặt không còn chút máu cùng Như Ý quỳ trên mặt đất dập đầu.

Trưởng công chúa Ngọc Chân bị Đường Tiểu Đông dọa cho sợ tới mức hoa dung thất sắc núp vào góc, hai tay che ngực, người run lẩy bẩy.

- Thảo dân mạo phạm thân thể vàng bạc của công chúa, chết chưa hết tội, chuyện này không liên quan đến Hàn Yên, xin công chúa không nên trách tội Hàn Yên.

Đường Tiểu Đông muốn quỳ xuống tạ tội, nhưng mà toàn thân trống trơn, đành phải tránh ở trong màn trướng, từ trong cực độ kinh hách, hắn đã khôi phục bình tĩnh.

- Thảo dân tưởng... Là Hàn Yên, bởi vậy... Bởi vậy... Mạo phạm trưởng công chúa, người nào làm người đó chịu, xin trưởng công chúa tha cho

Hắn không biết trưởng công chúa Ngọc Chân sẽ tới nơi này, hơn nữa không đốt đèn, cứ như vậy sờ soạng, quả thật là sự cố không mong muốn.

- Hàn Yên khẩn cầu trưởng công chúa thứ tội.

Hoắc Hàn Yên cùng Như Ý song song quỳ rạp trên mặt đất dập đầu tạ tội, giờ phút này nàng cũng đã khôi phục bình tĩnh, trong lòng tuyệt vọng nói:

- Nếu chàng chết rồi, Hàn Yên há lại làm một người tham sống sợ chết?

Trong nội tâm nàng hạ quyết tâm, Đường Tiểu Đông bị chặt đầu, tất tự sát tự tử, kiếp này không thể làm phu thê, vậy ở dưới địa ngục làm một đôi uyên ương mạng khổ thôi.

- Cửu phu nhân, xảy ra chuyện gì?

Từ bên ngoài truyền tới tiếng hỏi bất an của hộ vệ tướng phủ.

Tiếng hét chói tai của trưởng công chúa Ngọc Chân quả thật kinh thiên động địa, hộ vệ canh giữ phụ cẩn tiểu cư Nhã Nhàn cũng nghe được, đồng loạt vây tới đây.

Hoắc Hàn Yên âm thầm kêu khổ, nếu không ai đi ra ngoài, hộ vệ lo lắng xảy ra sự cố, tất nhiên sẽ xông vào, vậy thì xong rồi.

Khuôn mặt trưởng công chúa Ngọc Chân trắng bệch vô huyết thở phì phò từng hơi, hung hắng trừng mắt nhìn Đường Tiểu Đông, miệng nói:

- Như Ý, ngươi ra ngoài ứng phó những hộ vệ kia.

- Vâng, thưa trưởng công chúa điện hạ.

Như Ý đã sợ đến ba hồn bảy vía xuất khiếu ù té chạy ra ứng phó với những hộ vệ bên ngoài đang muốn xông vào.

Hoắc Hàn Yên âm thầm thở phào một hơi, nếu trưởng công chúa Ngọc Chân chịu che đậy cho bọn họ, vậy còn có đường thương lượng, có lẽ phá lệ khai ân tha cho bọn họ một mạng.

- Ngươi... Ngươi...

Tú mục của trưởng công chúa Ngọc Chân phun lửa hung hằng trừng mắt nhìn Đường Tiểu Đông, nghiến răng nghiến lợi dậm chân nói:

- Các ngươi... Các ngươi... Không biết liêm sỉ.

Thấy nàng quay lưng lại, Hoắc Hàn Yên hiểu được ý tứ của nàng, vội vàng từ trên mặt đất bò lên, cầm lấy quần áo Đường Tiểu Đông đặt trên kệ lúc trước, ý bảo hắn mặc vào.

Dù sao toàn bộ chuyện xấu đã để cho trưởng công chúa Ngọc Chân thấy được, Hoắc Hàn Yên đã ôm lòng cùng chết trở nên bình tĩnh cực kỳ, thong dong hầu hạ Đường Tiểu Đông mặc quần áo.

Đường Tiểu Đông chỉ vào súng ngắn trên bàn, ý bảo Hoắc Hàn Yên cầm tới.

Nói thật, hắn cũng không muốn cứ như vậy chết đi, nếu như cùng đường, trước hết xử lý trưởng công chúa Ngọc Chân giải quyết chuyện trước mắt rồi nói sau, về phần hậu quả, hắn không nghĩ nhiều được như vậy.

Mặc quần áo tử tế, súng lục trong tay được giấu vào trong tay áo, Đường Tiểu Đông tiến lên hai bước, hai đầu gối quỳ xuống đất, Hoắc Hàn Yên cũng quỳ ở bên cạnh hắn.

Khuôn mặt trưởng công chúa Ngọc Chân ẩn hiện sát khí, không ngừng đi qua đi lại, tựa hồ đang cân nhắc xử lý chuyện này như thế nào.

Đường Tiểu Đông bị nàng đi đi lại lại làm hoa cả mắt, nhưng cố nén không hành động thiếu suy nghĩ, dù sao còn chưa tới tuyệt cảnh, nhẫn nại là thượng sách.

Trên cái mông đột nhiên truyền đến đau đớn, ắt hẳn là trong lòng trưởng công chúa Ngọc Chân tức giận, nhấc chân đá một cước vào mông hắn.

Một cước này hắn cam tâm tình nguyện nhận, ai bảo hắn không thấy rõ ràng người vào là ai liền xằng bậy, tay lớn túm loạn bánh bao, hạ lưu vô sỉ như thế, không bị chém đầu đã là vạn hạnh.

- Ngươi... Ngươi... Làm ta rất thất vọng.

Thanh âm của trưởng công chúa Ngọc Chân vẫn cực kỳ tức giận, mắng chửi Đường Tiểu Đông tựa hồ cũng đồng thời mắng cả Hoắc Hàn Yên.

- Là Hàn Yên không tuân thủ phụ đạo, tất cả đều do Hàn Yên...

Hoắc Hàn Yên thở dài sâu kín một tiếng, khuôn mặt thấp thỏm lo âu mang theo xấu hổ, càng nhiều hơn là sự kiên nghị không hối hận khi cận kề cái chết.

- Hàn Yên, chúng ta không sai, tình yêu đích thực không sai.

Đường Tiểu Đông ngắt lời nàng, nói năng cực kỳ hùng hồn.

Trưởng công chúa Ngọc Chân ngồi trên ghế, híp mắt phượng nhìn chằm chằm Đường Tiểu Đông, tựa hồ đang chờ đợi lời giải thích hợp lý của hắn.

- Nếu vậy... Xin trưởng công chúa thứ cho tại hạ vô lễ.

Đường Tiểu Đông đột nhiên nhớ ra cái gì đó, trước tiên thi lễ thỉnh cầu khoan dung.

Mặt đẹp tái nhợt vì tức giận ẩn hiện chút đỏ ửng, trưởng công chúa Ngọc Chân hừ một tiếng, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.

Cũng đã bị ngươi vô lễ qua, hiện tại mới thỉnh cầu k dung, thật sự đáng giận.

Đường Tiểu Đông quan sát nét mặt, biết nàng tuy rằng rất tức giận, nhưng sát khí trong lòng cũng đã tiêu tan một nửa, dũng khí dâng lên, nghiêm mặt nói:

- Thử nghĩ xem, nếu trưởng công chúa điện hạ là Hàn Yên, trong lòng sẽ có cảm tưởng gì?

Đôi mắt xinh đẹp của Hoắc Hàn Yên đỏ lên vội cúi đầu.

Trưởng công chúa Ngọc Chân nao nao, mày liễu hơi nhíu.

Vốn tưởng rằng hắn sẽ bốc phét ra một tràng đạo lý, ai ngờ hắn lại so sánh bản thân mình với Hàn Yên, đẩy vấn đề ngược về cho mình.

Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, mặt đẹp đỏ lên, mắt phượng phun lửa lãnh lệ như kiếm, tựa hồ muốn xé Đường Tiểu Đông thành mảnh nhỏ.