Gò má trơn láng của thiếu phụ xinh đẹp ngượng ngùng đỏ ửng, thấp giọng nói tên và địa chỉ, cúi đầu rời đi, ánh mắt trước khi đi thoáng có chút lưu luyến không rời. - Mẹ nó, Đường Diêu, đồ chó ngươi không đổi được nết ăn phân, cẩn thận có ngày chết trên bụng nữ nhân đấy.
Đường Diêu cười ha hả nói: - Người không phong lưu uổng thiếu niên, hơn nữa, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. - Tiểu tử, ngươi còn muốn chết dưới hoa mẫu đơn?
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng cười chế giễu.
Ngoài cửa có năm đại hán vạm vỡ đi vào, trên người đều toát ra vẻ như muốn giết người đáng sợ, dẫn đầu là một người có tướng ngũ đoản, báo mắt râu hùm, uy mãnh dị thường. - Tiểu tử, ngươi thuộc đạo nào? Dám đến chỗ của đại gia gây hấn, có phải chán sống rồi không?
Đại hán dẫn đầu có vẻ mặt dữ tợn, nắm tay to bằng cái bát nắm chặt kêu lên răng rắc, kẻ nhát gan khẳng định sẽ sợ đến mất mật, tứ chi nhũn ra.
Đường Diêu cười hắc hắc: - Gây hấn? Vị đại ca này, ngươi giỡn sao? Có câu mãnh long không áp bức rắn địa phương, hai huynh đệ ta cũng không phải mãnh long quá giang, nào dám áp bức rắn địa ương các ngươi, khi dễ con rắn lười biếng thì còn được, hắc hắc. - Muốn chết!
Năm đại hán vạm vỡ giận tái mặt, hoàn toàn mất hết lý trí, điên cuồng gào hét xông lên.
Năm người xông lên nhanh, ngã xuống càng nhanh hơn, giống như đang tỷ thí xem ai ngã xuống trước, chỉ vừa đối mặt liền ngã xuống hết toàn bộ, ngay cả tên mang theo khí thế sát nhân cũng không kịp tránh ra. - Lôi Mãnh ca, vẫn là huynh lợi hại.
Đường Diêu xoa xoa tay, vẻ mặt xấu hổ, mình mới đánh ngã một người, bốn người còn lại đều bị tên thanh niên mặt sẹo đánh ngã.
Lôi Mãnh nhổ một ngụm nước bọt: - Không phải ta lợi hại, mà là bọn chúng quá vô tích sự, cút!
Năm đại hán vạm vỡ lăn lộn trên mặt đất, đau đớn rên hừ hừ, giãy dụa bò dậy, vừa bò vừa chạy ra khỏi cửa hàng. - Có giỏi thì các ngươi chờ đấy!
Đối phương ném lại một câu hăm dọa, Đường Diêu nhắc một cái ghế, ném ra ngoài cửa, lại nhắc thêm một cái ghế đập lên kệ hàng, rầm một tiếng, ghế bể, kệ hàng sập xuống. - Lão bản, có người gây sự trong cửa hàng, mau ra đây a.
Lão bản Lâm Thủy Căn và một đám thợ may, tiểu nhị đều trốn trong nội đường nhìn lén ra ngoài, bị sự hung hãn của hai người dọa đến nỗi mặt không còn chút máu, tứ chi nhũn ra, nào dám đi ra. - Lão gia, mau đi báo quan đi.
Một tên tiểu nhị tự cho mình thông minh, bị Lâm Thủy Căn mắng cho một trận xối xả vào mặt: - Đồ ngu, quan sai so với trên bọn người giang hồ còn ác hơn, đen tối hơn, tham lam hơn, con mẹ ngươi ăn no không có việc gì làm? Lại gợi chủ ý chó má cho ta!
Quan sai nếu chỉ dựa vào đồng lương ít ỏi đến đáng thương, nuôi sống cả nhà cũng khó, càng nói chi đến uống trà uống rượu nghe hát, người nào không trăm phương nghìn kế vắt óc kiếm thêm thu nhập bên ngoài?
Thời đại này, quan sai nhiều như lông trâu, tham quan nhiều không đếm xuể, một tầng ăn lên một tầng, phải tốn bao nhiêu bạc mới nhờ vả được? Đây chính là mời thần thì dễ mà tiễn thần thì khó a.
Loại cửa hàng nhỏ như của lão, có thể chịu được bọn quan sai này ăn mấy lần? Ngược lại, bọn rắn địa phương u phí bảo hộ lại lương thiện hơn nhiều, mỗi tháng chỉ cần giao nộp một ít phí bảo hộ là có thể bảo đảm an toàn làm ăn, có kẻ không biết điều đến quấy rối, liền có bọn rắn địa phương này đứng ra dẹp yên.
Thành Trường An do tứ đại bang phái phân chia chiếm giữ, nước giếng không phạm nước sông, đã lặng yên nhiều năm, hiện nay có một thế lực cường đại mới quật khởi lên, ngày tháng sau này cũng khó mà nói rõ, nhưng chí ít, các nhân sĩ có tin tức nhanh nhạy đã cảm giác được sóng gió đang ngầm nổi dậy, mưa gió sắp đến.
Thành bắc là phạm vi thế lực của Phi Hổ Bang, mấy tên côn đồ tép riêu chỉ có thể tống tiền ven thành hoặc vùng ngoại ô gần thành, căn bản không dám làm bậy trong thành, chỉ là hai tên côn đồ gây chuyện hôm nay dường như có uy thế của mãnh long quá giang.
Bang phái nào nắm quyền cũng không hề gì, ai thu phí bảo hộ ít thì hoan nghênh kẻ đó, đây là tâm lý chung của mọi người.
Lâm Thủy Căn lúc này không khỏi có chút hối hận vì đã không gia nhập thương minh, giống như liên minh thương hội có thế lực lớn như Thương Minh Kim Nguyên, hắc bạch lưỡng đạo ít nhiều cũng phải nể mặt, chẳng qua ngạch cửa hơi cao một chút, thương hội nhỏ lại không có thế lực lớn như vậy, ài, thời buổi này, làm ăn sống qua ngày cũng thật khó a.
Lôi Mãnh và Đường Diêu lười biếng ngồi trong cửa hàng chờ cao thủ Phi Hổ Bang, quả nhiên không làm cho bọn họ thất vọng, lần này có hai cao thủ chạy đến, công phu vững chắc, bốn người chia cặp chém giết nhau, từ trong cửa hàng đánh ra ngoài đường, đánh nhau ầm ầm hết sức dữ dội, khiến cho vô số người vây quanh đứng xem.
Trường An là thủ đô, trung tâm chính trị, văn hóa, kinh tế của Đại Đường đích, thời đại này bá tính an cư lạc nghiệp, mỗi ngày hơn mười trận đánh nhau rất là bình thường, chỉ cần không gây sự lớn đến nỗi chết người thì cũng không ảnh hưởng gì. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://Trà Truyện
Hắc đạo thì lan truyền ra tin tức, có mãnh long quá giang khiêu khích Phi Hổ Bang, các bang các phái đều bí mật phái cao thủ đến thăm dò, quan sát tình hình tiến triển thực tế một cách chặt chẽ, đồng thời tập kết lực lượng tinh nhuệ trong bang, chuẩn bị sẵn sng bất cứ lúc nào.
Bốn người bắt cặp đánh nhau bên đường, kỳ phùng địch thủ, đánh đến nỗi náo nhiệt dị thường, công phu lợi hại của Đường Diêu đều dựa trên ám khí, khi đánh với cao thủ chân chính, sau trăm chiêu liền có vẻ không chống đỡ nổi, chỉ có thể áp dụng chiến thuật du đấu, có thể kéo dài lúc nào hay lúc đó.
Bên kia, Lôi Mãnh dùng thế công hung ác độc địa dị thường áp chế đối thủ không còn sức lại, hoàn toàn chiếm thượng phong, nhưng muốn thủ thắng thì vẫn cần tốn thêm một ít thời gian.
Trong lúc chiến đấu, Lôi Mãnh đột nhiên mạnh mẽ xông lên, bức ép vào lòng đối phương, trong thoáng chốc khi thiết quyền sắc bén của đối phương chạm đến thân thể mình, hắn mạnh mẽ uốn thân người, khủy tay trái hung ác đánh sau lưng.
Tiếng kêu đau đớn kèm theo tiếng xương cốt gãy vụn truyền ra, thân thể cao lớn của đối thủ văng lên cao, Lôi Mãnh chẳng thèm xem xét thương thế của đối thủ, thân hình bắn lên, lao thẳng tới hướng đại hán đang giao thủ với Đường Diêu.
Trong đám người vây xem đột nhiên lao ra ba người, xông thẳng tới Lôi Mãnh, gần như cùng lúc đó, lại có ba người lao ra, tiếp chiêu của ba người vừa mới xông lên, bọn họ quần đánh nhau thành một cục.