Phong Lưu

Chương 107: Phá sa


- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Đường Tiểu Đông đoạt lấy chén rượu trong tay nàng, lo lắng hỏi:

- Nàng nói chuyện đi chứ, xảy ra chuyện gì? Người đang tốt thế này, sao lại biến thành như vậy?

Ngọc Nhược Vân cười buồn bã:

- Ngọc gia phá sản rồi...

Thân thể Đường Tiểu Đông chấn động, hai tay nắm chặt lấy vai nàng, dùng sức lay động:

- Đừng uống nữa, kể lại chuyện xảy ra thế nào cho ta nghe!

Giật lấy bầu rượu trong tay nàng, hung hăng đập mạnh xuống đất, xoảng một tiếng, bầu rượu vỡ tan tành, nhất thời mùi rượu lan ra tứ phía.

- Không cần ngươi quản, ta muốn uống rượu!

Ngọc Nhược Vân vùng vẫy muốn đứng dậy.

Hừ, dáng vẻ hung hăng thật giống như một con mèo hoang vậy.

Trong lòng Đường Tiểu Đông nổi cơn lửa giận, kẹp chặt lấy eo nàng, bước nhanh ra sau viện.

- Buông ta ra, buông ta ra...

Ngọc Nhược Vân thét lên và giãy dụa.

Đám nô tỳ hạ nhân của Ngọc phủ ai nấy đều sợ đến mặt không còn chút máu, có mấy tên cầm gậy gỗ muốn xông lên, nhưng lại bị tiếng quát của Đường Tiểu Đông làm cho hoảng hồn.

- Đứng lại hết cho ta!

Đường Tiểu Đông kẹp chặt lấy Ngọc Nhược Vân đang liên tục gào thét giãy dụa, mắt hổ lấp loé thần quang, khí thế hung mãnh chấn nhiếp mọi người.

Hắn hường xuyên ra vào Ngọc phủ, lần nào cũng đều là Ngọc Nhược Vân tự mình bồi tiếp, là quý khách của Ngọc phủ.

Bọn hạ nhân đều biết, thanh niên nam tử có thể ra vào Ngọc phủ vốn không nhiều, nam khách thanh niên có thể khiến tiểu thư tự mình tiếp đón đã ít lại càng ít, hơn nữa mỗi lần tiểu thư tiếp đãi Đường công tử, đều là mặt mày hớn hở, thậm chí đánh đàn ngâm thơ cho hắn nghe, đãi ngộ thật khác thường.

Sau lưng, bọn hạ nhân đều lặng lẽ hỏi thăm lai lịch của vị Đường công tử này, tuy tướng mạo không xuất chúng, nhưng lại là kỳ tài thương giới khó gặp của Đại Đường, lại vừa là đại tài tử bụng đầy kinh luân, gia thế càng không thể chê vào đâu được, là đại gia tộc Đường Môn đất Thục, bao nhiêu thế gia hào môn muốn nịnh bợ liên hôn.

Có tin rằng, Đường công tử đã đính hôn với thiên kim của Lý tướng gia, nhưng cũng khó nói được tiểu thư sẽ không hạ thấp thân phận mà gả cho hắn, tuy tiểu thư thường nói chỉ chọn người ở rể, không gả cho người, nhưng điều này cũng khó nói.

Tiểu thư vì Ngọc gia, đã hy sinh quá nhiều, năng lực của nàng, mọi người đều thấy, cũng vô cùng sùng kính. Mà Đường công tử ở Ngọc phủ lại nhận được đãi ngộ bất phàm, đã khiến cho trong lòng bọn hạ nhân đều đã có một định luận, chỉ cần tiểu thư huỷ bỏ điều kiện ở rể hà khắc, cô gia tương lai của Ngọc gia ngoài Đường công tử ra thì còn ai.

Bọn họ không hiểu được tiểu thư luôn luôn tinh minh năng nổ, sao chỉ trong mấy ngày nay lại đột nhiên trở nên tinh thần sa sút như vậy, càng không rõ Đường công tử vì sao đột nhiên có hành động thô bạo đáng sợ như vậy, trong lúc kinh hoàng luống cuống cũng không biết nên làm thế nào cho phải, kẻ cơ trí đã sớm chạy đi bẩm báo lão gia.

Đường Tiểu Đông kẹp Ngọc Nhược Vân đi nhanh tới nhà tắm, bên trong có đặt mấy cái thùng lớn, trong thùng đều đựng đầy nước sạch.

Khóe miệng nở nụ cười gian, hắn ném Ngọc Nhược Vân vào trong một cái thùng gỗ lớn.

Tủm một tiếng vang lên, Ngọc Nhược Vân thét lên chói tai, hai tay ôm ngực:

- Đường công tử... Ngươi... Ngươi... Ta muốn giết ngươi...

Tơ lụa một khi thấm nước sẽ dính sát vào da, trở nên rất trong suốt, những đường cong tuyệt mỹ lộ hết ra ngoài.

Chẳng rảnh rỗi thưởng thức thân thể tuyệt mỹ câu hồn đoạt phách kia, Đường Tiểu Đông đi ra khỏi nhà tắm, quát lớn với đám hạ nhân đang ngẩn người kia:

- Còn không mau đi chăm sóc tiểu thư của các ngươi?

- Còn nữa, làm chút thức ăn đến cho ta, hừ, lão tử còn chưa ăn sáng đây!

Hắn nghênh ngang đi vào phòng khách Ngọc gia, bắt chéo chân ngồi lắc lắc.

Các nô tỳ của Ngọc phủ ngẩn người cả nửa ngày trời, sau đó mới có người chạy vào nhà tắm, rồi lại có người thấp thỏm lo âu chạy trở ra, từ nội đường lấy quần áo của tiểu thư rồi chạy trở lại nhà tắm.

Gần trưa hắn mới ngủ dậy, còn chưa ăn sáng, vừa nghe Ngọc phủ gặp liền vội vàng chạy tới, cái bụng sớm đã đói meo, Đường Tiểu Đông ngồm ngoàm hết thức ăn do hạ nhân bưng lên.

Theo lý mà nói, Ngọc phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, Ngọc phu nhân hẳn là phải đi ra mới đúng, cả nửa ngày cũng không thấy bóng dáng bà ta, có lẽ có việc ra ngoài không ở nhà, hoặc có lẽ cảm thấy không thích hợp ra người trẻ với nhau, đôi khi rất phiền phức.

Đường Tiểu Đông vuốt bụng sau khi đã ăn no, lúc này Ngọc Nhược Vân đã thay xong xiêm y, nổi giận đùng đùng xuất hiện, bộ dạng hung tợn như muốn cắn người. Truyện Sắc Hiệp - http://Trà Truyện

Đường Tiểu Đông nghiêng đầu quan sát nàng, ha ha cười nhẹ, mỹ nữ đúng là mỹ nữ, nóng giận mà vẫn động lòng người như vậy.

- Đường Tiểu Đông, ngươi... Ghê tởm!

Cánh tay Ngọc Nhược Vân giơ lên thật cao, nhưng cả nửa ngày mà cái tát vẫn không rơi xuống.

Đường Tiểu Đông nắm lấy bàn tay nàng, vẻ mặt áy náy nói:

- Vừa rồi... Xin lỗi.

Ngọc Nhược Vân hất tay hắn ra, thở dài u oán một tiếng, ngồi xuống ghế cúi đầu không nói.

Đường Tiểu Đông nghiêm mặt nói:

- Ngọc tỷ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Mắt Ngọc Nhược Vân đỏ lên, vẫn cúi đầu không nói.

Đường Tiểu Đông nóng ruột, bỗng nhiên đứng lên, đi về phía nàng.

Ngọc Nhược Vân cả kinh nhảy lên, kinh hoàng nói:

- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?

Khóe môi Đường Tiểu Đông toét ra một nụ cười tà:

- Dường như nàng còn chưa tỉnh táo trở lại, nhúng thêm vài cái thì sẽ tỉnh táo hơn!

- Ngươi dám...

Ngọc Nhược Vân cả kinh, liên tục lui ra phía sau.

Đường Tiểu Đông đột nhiên ôm quyền thi lễ:

- Ngọc tiểu thư, Ngọc cô nãi nãi, nàng không còn là tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi chưa hiểu chuyện đời, chuyện động trời đến đâu, trước tiên cũng đều phải bình tĩnh, nàng không nói ra, ta làm sao giúp nàng được?

Toàn thân Ngọc Nhược Vân chấn động, liên tục hít sâu, cố gắng giúp mình tự bình tĩnh trở lại.

Cả đời này cu nàng có thể nói là sống vì Ngọc gia, vì Ngọc gia mà phấn đấu, cho dù là phải hy sinh đến đâu cũng đều không chối từ.

Nỗ lực và sự cống hiến của nàng không uổng phí, Ngọc gia đang xuống dốc đã càng ngày càng chuyển biến tốt đẹp hơn, dần dần quật khởi trở lại, mắt thấy sắp khôi phục trở lại đến thời kỳ đỉnh phong, đột nhiên đả kích thật lớn khiến nàng hầu như suy sụp.

Thương gia mà nàng ký kết đơn hàng trang phục lớn đột nhiên tuyên bố phá sản, khiến nàng bị tổn thất lớn, ngoại trừ bán của cải lấy tiền trả nợ ra thì không có lựa chọn nào khác.

Chịu sự đả kích nặng nề này, nàng vốn kiên cường liền lập tức phong tỏa tin tức, không cho ai biết, để tránh mẫu thân chịu không nổi đả kích.

Nàng một mình trốn ở nhà sầu khổ tìm thượng sách, nhưng lại nghĩ không ra biện pháp nào để cứu vớt Ngọc gia, chỉ đành mượn rượu giải sầu.