Tần Tiêu nhìn vẻ quẫn bách của Lý Đại Bô, trong lòng thầm buồn cười, nhưng lại ra vẻ nghi hoặc hỏi:
- Sao vậy, trong lòng quận vương điện hạ còn ý nghĩ khác sao?
- Nga, không có, không có, chỉ là...
Lý Đại Bô cố gắng tìm lý do nói:
- Chúng ta vừa tới U Châu chưa bao lâu, còn muốn lưu lại thêm vài ngày, có thể làm tướng sĩ bộ hạ thích ứng được tình huống nơi đây, ta mới an tâm vào Trường An. Đại soái hãy xem...có phải nên chậm vài ngày mới tiếp tục vào kinh được hay không?
- Vậy sao...
Tần Tiêu ra vẻ khó xử nhíu mày, lại cực kỳ không tình nguyện nói:
- Vậy được rồi, ta biết điện hạ đang nghi hoặc điều gì, ngươi sợ ta đoạt binh quyền phải không? Yên tâm đi, sẽ không. Hai vạn thiết kỵ tinh nhuệ của Hề tộc ta làm gì có bổn sự chỉ huy đây, phải để tự quận vương điện hạ thống lĩnh thôi. Hơn nữa để tỏ lòng thành ý của ta, ta nguyện ý cho ngươi phái một vạn nhân mã vào chiếm giữ cửa bắc. Đã sắp có đại tuyết, xem như chiếu cố các huynh đệ Hề tộc đi, trú đóng ngoài thành tuy rằng cũng không đến nỗi bị đông lạnh, nhưng vẫn không được ấm áp bằng trong thành. Tường thành U Châu rất cao rất dầy, cho dù là úng thành cũng đủ ngăn cản gió lạnh thổi đến từ phương bắc.
Trong lòng Lý Đại Bô vui mừng, liên tục nói:
- Đại soái quả nhiên thương quân như con! Xin hỏi khi nào có thể cho một vạn nhân mã của ta vào thành?
- Tùy thời, hiện tại là có thể.
Tần Tiêu thập phần hào phóng nói:
- Chúng ta là đồng minh, là huynh đệ, theo lý nên chiếu cố tín nhiệm lẫn nhau. Sau khi người của ngươi vào cửa bắc, vậy việc phòng thủ cửa bắc toàn bộ giao cho ngươi đi!
- Được, không có vấn đề!
Lý Đại Bô quá đỗi vui mừng, lập tức vỗ bàn lớn tiếng gọi:
- Đa Mễ Đa, hiện tại ngươi vất vả một chút, quay về trướng của ta phát ra quân lệnh đem một vạn binh sĩ dời vào ủng thành cửa bắc U Châu đóng quân.
Đa Mễ Đa ngầm hiểu, cung kính ứng tiếng, vui mừng rời đi. Tần Tiêu gọi Chu Dĩ Đệ đi cùng hắn, mang theo lệnh phù của mình chỉ thị thủ thành cửa bắc cho đi.
Kim Lương Phượng tiến lên mời rượu, ba người cùng uống một chén, Tần Tiêu thản nhiên nói:
- Kim tiên sinh, Nhiêu Nhạc quận vương điện hạ cho binh mã dời vào ủng thành, chậc chậc, đây có phải ứng với câu thành ngữ, gọi là gậy ông đập lưng ông hay không?
Lý Đại Bô giật mình cả kinh, không biết phải làm sao nhìn qua Tần Tiêu. Trong lòng Kim Lương Phượng cười thầm, ho khan hai tiếng thấp giọng nói:
- Đại soái, may mắn ngài nói chuyện không lớn tiếng, bằng không sẽ bị xấu hổ. Gậy ông đập lưng ông không phải dùng theo ý tứ này. Ý tứ của nó chính là châm biếm, giống như bắt ba ba trong rọ...
Tần Tiêu ra vẻ xấu hổ nở nụ cười:
- Nga? Ha ha! Xem ra đọc sách không tinh thông đúng là dễ dàng xấu mặt thôi! Điện hạ, ngươi đừng chê cười ta, ha ha!
- Đâu có! Đâu có!
Sống lưng Lý Đại Bô chảy đầy mồ hôi lạnh, miễn cưỡng cười nói:
- Thành ngữ mà các ngươi nói ta nghe thật không hiểu, ha ha! Nhắc tới tổ tiên của chúng ta cũng có vài vị công chúa Đại Đường, cùng vài vị quận chúa liên hôn mà đến. Ta cũng có hiểu biết một phần về văn hóa uyên thâm của Trung Nguyên. Nhưng ta từ trước tới nay không thích đọc sách viết chữ, nếu không phải trong nhà có vài lão sư người Trung Nguyên đến dạy ta, ta còn không biết nói cả tiếng Hán, làm sao hiểu được những thành ngữ cao thâm như thế?
Tần Tiêu ha ha cười:
- Đích thật là rất cao thâm, ta làm người Hán cũng không biết bao nhiêu. Chúng ta là người thô lỗ mang binh đánh giặc, nghiên cứu chuyện học vấn của các đại nho làm gì? Chúng ta uống rượu! Kim tiên sinh, gọi phòng bếp đưa thêm rượu cùng thức ăn!
Bữa tiệc rượu uống cũng đủ lâu, khi người của Lý Đại Bô tiến vào ủng thành cửa bắc, thực vật trên bàn tiệc cũng đã hết. Nhóm người Lý Đại Bô đã say ngà ngà, mỗi người đều có hai nữ tử ngồi bên bồi rượu. Tần Tiêu nhìn dáng vẻ của bọn hắn, trong lòng thầm cười.
Nhìn thấy bữa tiệc đã có vẻ gần tàn, Hoàn Tử Đan mặc áo giáp cầm binh khí đi tới, lớn tiếng nói:
- Báo cáo đại nguyên soái, có quân tình!
Mọi người nhất thời kinh ngạc, nhóm người Lý Đại Bô cũng tỉnh hơn phân nửa.
Trong lòng Tần Tiêu cười thầm, vung tay lên nói:
- Lớn mật! Không thấy được bổn soái đang cùng Nhiêu Nhạc quận vương uống rượu sao? Còn không lui xuống!
Hoàn Tử Đan quỳ một gối cúi đầu:
- Báo cáo đại soái, là quân tình vô cùng khẩn cấp!
- Vậy nói đi!
Tần Tiêu không kiên nhẫn mắng một tiếng.
Hoàn Tử Đan có chút nghi hoặc nhìn quanh, Lý Đại Bô chợt nói:
- Nếu đại soái có quân vụ cần làm, ta xem hay là tan tiệc đi, chúng ta tránh là được.
- Ai, điện hạ chớ đi. Đã nói chúng ta là đồng minh, là huynh đệ, có bí mật gì đáng nói.
Tần Tiêu giữ hắn lại, nhìn Hoàn Tử Đan nói:
- Điện hạ không phải là người ngoài, có việc nói là được.
- Dạ!
Hoàn Tử Đan nghiêm túc nói:
- Thám mã báo lại, trăm dặm phía bắc hà cốc Loan Hà phát hiện rất nhiều địch quân, nhân số không dưới bảy vạn người!
- Nga?
Tần Tiêu ra vẻ kinh ngạc:
- Có thể xác minh là quân đội của ai không?
- Đột Quyết cùng Khiết Đan!
Hoàn Tử Đan nói tiếp:
- May mắn đại soái đã sắp xếp binh sĩ đứng ở vị trí kín đáo, bằng không quân địch thừa dịp đêm tối tập kích bất ngờ, không qua hai ngày sẽ đến dưới thành U Châu.
- Người Khiết Đan cùng Đột Quyết sao?
Tần Tiêu mỉm cười nhìn Lý Đại Bô:
- Quận vương điện hạ, là đến làm ngoại viện cho ngươi sao?
- A?
Lý Đại Bô nhất thời vô cùng hoảng sợ:
- Tần đại soái, lời này...sao lại nói như thế!
- Vậy sao? Ha ha!
Tần Tiêu bí hiểm cười khẽ, có vẻ âm trắc trắc lạnh lẽo, đám người Lý Đại Bô nhất thời cảm giác da đầu run lên, những nữ tử bồi rượu cũng nhanh chóng tránh đi.
Lý Đại Bô miễn cưỡng nuốt nước bọt, có chút tức giận nói:
- Nói như vậy cuối cùng đại nguyên soái vẫn không tin chúng ta, còn nói là đồng minh, là huynh đệ, nguyên lai là gạt gẫm chúng ta sao?
- Ai, điện hạ nguôi giận, lời nói đùa mà thôi, làm gì xem là thật đây?
Tần Tiêu cười híp mắt nói:
- Người Hán chúng ta có câu thành ngữ, gọi là “có tật giật mình”, không biết điện hạ có hiểu ý tứ bên trong không đây?
- Ngươi...ngươi rốt cục là có ý gì?
Lý Đại Bô đứng bật dậy, một tay âm thầm cầm lên chuôi đao. Thủ lĩnh năm bộ cũng làm bộ dáng gươm tuốt vỏ, nỏ giương giây, tùy thời chuẩn bị nhảy ra chém giết.
- Muốn đánh nhau sao? Ngươi không phải là đối thủ đâu!
Tần Tiêu vẫn làm ra bộ dạng cợt nhả, vẫn ngồi yên uống rượu:
- Cho nên ta khuyên ngươi nên yên tâm ngồi xuống, hãy nghe ta nói xong được chứ?
Lý Đại Bô từng nghe danh Tần Tiêu là võ trạng nguyên, ngay cả chiến thần thảo nguyên Khuyết Đặc Lặc cũng không làm gì được hắn, tự nhiên hiểu rõ bản thân mình xa xa không phải đối thủ của hắn, chỉ đành căm giận ngồi xuống buồn bực nói:
- Đại nguyên soái có lời gì cứ việc nói thẳng. Nam nhi Hề tộc tuy rằng hèn mọn nhưng chút nhiệt huyết vẫn có, có thể giết không chịu nhục!