- Các ngươi nhiều lần xâm phạm cướp đoạt trong biên cảnh Đại Đường ta, đốt giết cướp người, dùng đủ mọi thủ đoạn. Cho tới nay Đại Đường khinh thường không thèm chấp nhặt với các ngươi, lấy khoan dung làm gốc, vì thế luôn nhường nhịn. Các ngươi lại không ngừng gây hấn.
- Hôm nay bổn nguyên soái tự mình dẫn theo mười hai vạn đại quân, tiến đến thảo phạt. Khuyên nhủ Lý Thất Hoạt người thức thời là trang tuấn kiệt, đừng làm ra chống cự vô ích, nếu không chó gà không tha! Nếu tự trói đến hàng, còn giữ được tính mạng, có thể còn được phong hầu ban tước. Lời nói của bổn soái tới đây, trong vòng một năm nếu còn chưa thấy Lý Thất Hoạt đến hàng, thề tất san bằng, bình định Khiết Đan. Kẻ dám phạm thiên uy, dù xa tất giết! Các ngươi sớm nên cân nhắc, đừng ngày sau hối tiếc không kịp!
Hoàn Tử Đan ho khan một tiếng cười nói:
- Đại soái, đây làm sao là thư khuyên hàng chứ, rõ ràng là chiến thư thôi! Đây không phải làm đám người Lý Thất Hoạt tức điên lên sao?
Tần Tiêu ha ha cười:
- Chính là hiệu quả này, tốt nhất làm cho bọn hắn chó cùng rứt giậu, khuynh hết binh lực đánh nhau với chúng ta mới tốt. Đừng nói nữa, trên quan ải có một đại kỳ thấy không? Bắn ghim lên cột cờ cho ta!
- Dạ!
Hoàn Tử Đan trầm giọng quát, thúc ngựa phóng về phía trước.
Người Khiết Đan trên quan ải nhất thời la hoảng lên, đang chuẩn bị bắn tên, Hoàn Tử Đan lướt lên chừng mười bước khẽ quát một tiếng, bàn tay vung lên, nhanh như sao băng đuổi nguyệt thẳng tắp bắn lên cột cờ lớn trên thành, một tiếng gió rít ông ông vang lên, mũi tên người Khiết Đan bắn xuống, Hoàn Tử Đan thúc ngựa nhảy vòng, đã chạy ngược trở về, không chút thương tổn.
Tần Tiêu thỏa mãn gật đầu:
- Tạm được.
Hoàn Tử Đan cười xấu hổ:
- Tự nhiên không thể so sánh với kỹ thuật thần xạ của đại soái.
Tần Tiêu khởi lên trung khí hướng cửa quan ải quát:
- Đám người Khiết Đan kia, bổn soái phải đi về uống rượu ăn thịt, có hứng thú cùng đi ah! Chúng ta lui binh, các ngươi đánh lén, chính hợp binh pháp biết không? Ha ha!
Dứt lời Tần Tiêu mang theo hai người nghênh ngang thối lui. Một ít binh lính Khiết Đan tức giận muốn nổi điên, nhưng vừa nhìn thấy vạn đại quân phía sau Tần Tiêu chỉ đành nuốt hận vào lòng. Mũi tên trên đại kỳ đã được dỡ xuống, mấy tướng sĩ Khiết Đan tụ lại cầm thư xem xét một lúc, trong lòng mỗi người đều dâng lên dấu chấm hỏi, trong này viết gì đây?
Lúc này Tần Tiêu chỉ cười nhạo trong lòng: Biết đau khổ rồi chứ, không văn hóa thật sự dọa người. Vẫn nên sớm dung hợp với Hán tộc đi thôi, ta cũng vì muốn tốt cho các ngươi. Còn phải tìm mấy chục mấy trăm năm sau mới phát minh ra văn tự cho mình, tội gì đây?
Văn hóa Trung Nguyên mấy ngàn năm uyên thâm, đủ cho các ngươi học tập, chẳng qua ngày sau ta trở về khuyên hoàng đế, cho các ngươi vài năm học tập miễn phí, thoát nạn mù chữ.
Tần Tiêu dẫn theo đại quân không chút sợ hãi thối lui khỏi Du Quan ba mươi dặm. Sau đó trọng chỉnh lại đội hình, hình thành ba đội ngũ, theo thứ tự lui về phía sau, luân phiên yểm hộ, thành công rút quân.
Hoàn Tử Đan có chút khó hiểu:
- Đại soái, Du Quan chỉ có một ít binh lính trấn thủ, có cần phải để ý như vậy sao? Chúng ta đại khái có thể bình yên quay về.
Tần Tiêu cười cười:
- Tử Đan, tri thức mà ngươi cần học còn rất nhiều. Chúng ta có thể xem rẻ bọn hắn, ô nhục bọn hắn nhưng nhất định phải trành kỹ bọn hắn, không thể phớt lờ. Trên chiến trường bất kỳ sơ sẩy nào cũng sẽ biến thành trí mạng. Ai có thể bảo chứng bọn hắn không có quân cứu viện kịp thời chạy tới? Nếu như chúng ta rút lui không chút đề phòng, thật sự bị bọn hắn xua quân đánh lén một trận liền thảm. Hơn nữa những gì mình nhìn không tới thì càng thêm nguy hiểm. Thắng vì đánh bất ngờ mới là kế sách tốt nhất.
Hoàn Tử Đan chắp tay bái:
- Tử Đan thụ giáo!
Tần Tiêu nhìn nhìn hắn, nói:
- Thân làm thiên binh thừa, võ nghệ, gan dạ, tinh minh của ngươi đã thật xuất sắc. Nhưng nếu muốn làm thống soái một phương hoặc là đại tướng quân cầm binh, ngươi còn cần học tập rất nhiều. Lần này xem như ngươi hấp thu được giáo huấn. Sau này trở về tự mình nghĩ lại cho rõ ràng, viết một tổng kết tác chiến vạn chữ giao lên cho ta xem. Sau đó tự mình chủ động đi tìm Kim Lương Phượng nhận tội.
Hoàn Tử Đan xấu hổ...một vạn chữ?
Tần Tiêu nhìn hình dạng quẫn bách của hắn, trong lòng bật cười: Vậy thì có gì? Ở thời đại của chúng ta, tùy tiện một phần giấy kiểm điểm đã là mấy ngàn chữ. Nhớ năm đó khi ta tham gia quân ngũ, viết kiểm điểm có thể đủ ra một quyển sách. Mới một vạn chữ xem như luyện tập cho ngươi viết văn...
Hổ Kỵ sư theo thứ tự lui về phía sau, ngay ngắn trật tự. Một ngày sau đi tới biên cảnh Hề tộc tại Loan Hà nguyên đầu, tụ tập cùng một chỗ với Đỗ Tân Khách. Tần Tiêu cũng cho gọi Thạch Thu Giản cùng tới hội họp.
Tần Tiêu hạ lệnh:
- Toàn bộ lui lại, về U Châu thành!
Mọi người trợn tròn mắt:
- Đại soái, về rồi sao? Chúng ta còn chưa làm gì đâu!
Tần Tiêu cười:
- Việc gì cũng không làm là được rồi. Nếu như có chuyện cho các ngươi làm, xem như chứng minh chúng ta có phiền toái. Các huynh đệ cứ xem như đi ra ngoại thành dạo chơi một phen đi. Biên cảnh Hề cùng Khiết Đan đều không cần trông coi. Bên phía Lý Tự Nghiệp cũng không cần, đều rút lui. Người Hề cùng người Khiết Đan muốn lắc lư thì cho bọn hắn lắc lư là được. Chúng ta về U Châu đóng cửa thành giết dê uống rượu ăn thịt thôi! Vừa rồi không phải cướp thật nhiều dê bò sao, vừa lúc cho các huynh đệ ăn một bữa ngon ah!
Đỗ Tân Khách nghi hoặc khó hiểu:
- Đại soái, nếu cứ vậy mà lui binh, có thể nói chưa từng được nghe qua! Hành động quân sự mấy vạn người cứ bỏ mặc uổng phí, làm sao giao phó với triều đình?
- Không có uổng phí, không phải đã làm thịt một đội quân tiên phong Khiết Đan sao? Đủ báo cáo kết quả công việc với triều đình.
Tần Tiêu cười nói:
- Về phần mục đích thâm sâu hơn, cũng không cần giải thích thêm với người trong triều đình. Bọn hắn chỉ có thể nhìn thấy một ít tình cảnh mặt ngoài mà thôi. Qua không được bao lâu sẽ có thu hoạch càng lớn hơn nữa. Mặt khác mắt thấy đã đi vào mùa đông, ta cũng không muốn các huynh đệ ở bên ngoài chịu lạnh. Trở lại U Châu mọi người cùng vây quanh đống lửa ăn thịt uống rượu thôi. Loan Hà lưu vực này đến lúc đó không biết kết băng dày bao nhiêu, người Hề hoặc Khiết Đan muốn chiếm thì cứ cho bọn hắn chiếm đi. Chờ khi qua mùa đông, chúng ta lại đến nhặt cá chết tốt lắm.
Mọi người nở nụ cười, Đỗ Tân Khách lắc đầu thở dài:
- Đại soái, ngài dụng binh kiểu này...quả nhiên là quỷ dị! Ngay cả những huynh đệ nhưng chúng tôi cũng không biết bước tiếp theo ngài muốn làm gì, lại càng không cần nói tới kẻ địch. Phỏng chừng hiện tại bọn hắn đang gấp đến giơ chân, tức giận nổ phổi, nhưng lại không biết nên làm sao, đi tìm ai mà phát tiết. Lần này đem bọn hắn đùa giỡn đủ sặc chết!
- Vẫn chưa xong, chỉ là mở đầu, vở kịch hay còn phía sau.
Tần Tiêu nói: