Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 66: Quỷ khốc chi mê (1)

Tần Tiêu nghi nói:

- Vì cái gì?

Ngô Hưng Quốc thần sắc khẩn trương hoảng sợ:

- Đại nhân, ngươi nghe trong sơn cốc này thỉnh thoảng truyền ra từng tiếng kinh hô gào khóc hay không. Thật ra nơi này có tên là " Quỷ Khóc sơn cốc "!

Trong nội tâm Tần Tiêu cả kinh, lúc này mới nghĩ đến trước đó không lâu đúng là có nghe dân chúng người Thái nói mỗi khi mưa giông trong sơn cốc này sẽ nghe được tiếng quỷ khóc.

Đúng lúc này giữa không trung lại có một tia sét hiện ra, đột nhiên trong Quỷ Khốc sơn cốc có tiếng vang sơn gai ốc hiện ra.

- Giết giết ah!

- Cứu mạng ah!!

- Giết sạch bọn chúng, một người sống cũng không được lưu lại!

Trong đó còn âm thanh tê tâm liệt phế vang lên, âm thanh binh khí và mũi tên vang lên liên tiếp, vô cùng rõ ràng giống như đang ở bên tai.

Mọi người quá sợ hãi!

Âm thanh "Quỷ khóc" này trong khi mưa càng nghe rõ ràng hơn, Tần Tiêu cũng kinh hãi trong lòng: vừa rồi đi qua sơn cốc này không có một bóng người, nhưng chỉ mới trời mưa là đã có âm thanh như vậy rồi?

Tần Tiêu xoay người xuống ngựa cẩn thận lắng nghe những âm thanh kia, lại phát hiện "Quỷ khóc" cơ hồ đều tái diễn âm thanh lại một lần, nghe xong một lần lại thấy không khác gì âm thanh trước đó.

Lý Tự Nghiệp đi đến bên người Tần Tiêu, nói:

- Đại nhân, trên đời này thực sự có quỷ? Con mẹ nó thật tà môn a, giống như âm thanh đại đồ sát.

Đại đồ sát?

Trong nội tâm Tần Tiêu sáng ngời, đột nhiên nghĩ tới tràng cảnh đồ sát một thôn trang ở nơi này cách đây hai mươi năm.

Cái gọi là âm thanh quỷ khóc này chẳng lẽ là tái diễn tình cảnh năm xưa sao? Suy nghĩ tới đây thì Tần Tiêu lại nói thầm vớ vẩn, trừ phi trên đời này thực sự có quỷ bằng không ai có khả năng tái diễn chuyện hai mươi năm trước được đây?

Mưa to như trút nước, Tần Tiêu toàn thân ướt đẫm, nhưng mà âm thanh ma quỷ lại trở nên rõ ràng hơn.

Tần Tiêu hít sâu một hơi, nói:

- Các ngươi ở nơi này đợi đi, ta vào xem là có chuyện gì.

Ngô Hưng Quốc, Quan Thiết Sơn, Phạm Thức Đức kể cả Lý Tự Nghiệp đồng loạt tiến lên ngăn cản.

- Đại nhân, vạn lần không được! Hung hiểm chưa biết, đại nhân không thể một mình mạo hiểm được!

Tần Tiêu chém đinh chặt sắt nói:

- Ý Ta đã quyết không cần nhiều lời. Các ngươi ở lại nơi đây, thật sự có nguy hiểm một mình ta cũng dễ dàng thoát thân, đi vào nhiều người dễ sinh ra chuyện xấu.

Dứt lời Tần Tiêu cất bước đi vào trong sơn cốc. Mọi người bất đắc dĩ cũng không dám ngăn trở nữa. Lý Tự Nghiệp dậm chân bước nhanh theo sau, nói:

- Đại nhân, ta đi cùng với ngươi. Nếu thật là có quỷ lão Lý ta cũng phải chém nó ba trăm đao.

- Ta cũng muốn đi!

Quan Thiết Sơn cầm lấy Khai Sơn Đao sải bước đuổi kịp.

Tần Tiêu gật gật đầu, nói:

- Cũng tốt, nhị vị tướng quân đi theo ta vào trong tìm tòi. Ngô đại nhân, ngươi tạm thời cho mọi người ở đây đề phòng.

Lý Tự Nghiệp cùng Quan Thiết Sơn đứng hai bên trái phải của Tần Tiêu cẩn thận đi vào trong Quỷ Khốc sơn cốc.

Bởi vì sơn cốc tương đối hẹp cho nên hình dáng của sơn cốc còn nhỏ hơn nhìn từ bên ngoài vào. Ba người tiến vào phân nửa sơn cốc cũng không có dị đoan gì, cũng không có nhìn thấy người sống nào cả, nhưng mà âm thanh thảm thiết kia vẫn tái diễn hơn nữa càng trở nên rõ ràng hơn.

Trong lòng Tần Tiêu căng thẳng, âm thầm kinh nghi nói: việc này đúng là kỳ quái! Chẳng lẽ có công nghệ của người ngoài hành tinh làm trò quỷ, chơi tàng hình? Không đến mức này! Xâm lược địa cầu như đại chiến STARS sao? Quá! Xem ra ta nghĩ quá nhiều chuyện không đâu rồi.

Lý Tự Nghiệp cùng Quan Thiết Sơn mỗi người cầm một thanh đại đao thần sắc nghiêm trọng dị thường. Mặc dù bọn họ đều là cao thủ hung hãn không sợ chết, nhưng khi gặp phải "Đối thủ " không biết mặt này hai người lúc này càng sợ hãi và đề cao cảnh giác, khí lạnh dần dần từ chân đã lên tới đỉnh đầu. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Ba người thả chậm bước chân tìm kiếm trong sơn cốc, nhưng mà không có bất cứ tin tức gì, cái Quỷ Khốc sơn cốc này giống như đúc buổi trưa đi qua, trừ có nhiều mưa thì không có ngọn cây cọng cỏ nào không hài hòa.

Đúng lúc này ba người đã đi tới một nơi chất đầy đất quặng, âm thanh ma quỷ gào khóc lúc này càng rõ ràng hơn, giống như đang ở bên tai.

Thế nhưng mà trước mắt không có người nào sống.

Lý Tự Nghiệp cùng Quan Thiết Sơn hai mặt nhìn nhau, trong ánh mắt đều lộ ra nét sợ hãi, Lý Tự Nghiệp thì không ngừng nuốt nước bọt, nói:

- Đại nhân! Âm thanh lớn nhất là ở nơi này, giống như tràng cảnh đại đồ sát đang ở trước mặt vậy, nhưng mà không nhìn thấy bóng người nào.

Quan Thiết Sơn cũng nói:

- Đại nhân, chúng ta thật sự không nhìn thấy oan hồn nào sao?

Lời vừa nói ra thân hình ba người không hẹn mà chấn động.

Đúng vào lúc này giữa không trung xuất hiện sấm sét, giống như cả sơn cốc này đều chấn động theo.

Lý Tự Nghiệp nhảy lên cao, đột nhiên đại đao điên cuồng chém mạnh xuống.

- Mẹ con quỷ hồn, đi ra đây cho đại gia chém ba trăm đao!

Một tiếng rống to thì bốn phía yên tĩnh lại, chỉ nghe tiếng thổ dồn dập ồ ồ của ba người.

Nặng nề! Áp lực! Không khí ở bốn phía như áp súc lại làm cho ba người không thể thở nổi.

Trong nội tâm Tần Tiêu thầm suy nghĩ: chẳng lẽ đúng như Quan Thiết Sơn nói là không thể nhìn thấy quỷ hồn?

Tuyệt đối không thể! Tần Tiêu hít sâu một hơi, trong lòng kiên định nói ra thế gian này tuyệt đối không có lệ quỷ oan hồn!

Tần Tiêu định trụ tâm thần, tiếp tục tiến lên phía trước.

Lý Tự Nghiệp cùng Quan Thiết Sơn thì xiết chặt đại đao trong tay của mình, thần sắc khẩn trương cực độ chăm chú bảo hộ hai bên của Tần Tiêu.

Ba người chậm rãi đi qua chỗ đất đá quặng kia.

Vừa đi một nữa tiếng kêu giết đột nhiên dừng lại.

Ba người kinh hãi và dừng bước.

Trong cổ họng của Tần Tiêu phát khô, tập trung tinh thần lưu ý động tĩnh bốn phía, nhưng trong lòng thì kinh nghi bất định, thầm nghĩ: âm thanh quỷ khóc này rất quái dị, chỉ có ở gần đống quặng mà thôi, vừa đi tới thì âm thanh dừng lại.

Trong lòng Lý Tự Nghiệp bực mình, hét lớn một tiếng:

- Yêu ma quỷ quái ở đâu, có bản lĩnh thì đi ra đây đại chiến ba trăm hiệp với đại gia!

Hắn vừa hét to lên thì không có chút động tĩnh nào. Trong cả sơn cốc trừ tiếng mưa rơi thì không có cái gì nữa.

Tần Tiêu nhíu mày, hắn vung tay một cái.

- Chúng ta lui về phía sau thử xem!

Ba người lui về theo đường cũ thì đột nhiên lại nghe một tiêng rống to:

- Yêu ma quỷ quái ở đâu, có bản lĩnh thì đi ra đây đại chiến ba trăm hiệp với đại gia!

Đột nhiên Lý Tự Nghiệp nhảy dựng lên, hét:

- Mẹ ơi, thực sự có quỷ! Còn học theo ta nói chuyện nữa.

Âm thanh "Quỷ khóc" không ngừng vang lên câu nói: Yêu ma quỷ quái ở đâu, có bản lĩnh thì đi ra đây đại chiến ba trăm hiệp với đại gia!

- Yêu ma quỷ quái ở đâu, có bản lĩnh thì đi ra đây đại chiến ba trăm hiệp với đại gia!

...

Không ngớt không dứt!

Âm thanh kia giống như đúc tiếng gào rú của Lý Tự Nghiệp lúc nãy.