Lý Tiên Huệ mỉm cười gật đầu, trong mắt nhìn qua Tần Tiêu hốt hoảng không hiểu. Lý Trì Nguyệt vui vẻ nói ra:
- Tự nhiên nên đi. Càn lăng còn chôn cất hoàng gia gia và hoàng nãi nãi đấy.
Ta còn có thể cự tuyệt sao? Trong lòng Tần Tiêu cười khổ.
Tần Tiêu buông đũa xuông, nghiêm mặt nói:
- Tự nhiên nên đi!
Khóe miệng Thái Bình công chúa mỉm cười như sương lạnh.
- Tốt lắm!
- Tiên nhi cùng Trì Nguyệt. Đêm nay ở lại với cô cô đi, các ngươi nói chuyện tâm tình với Lam Điền.
Tần Tiêu nhìn qua Lý Tiên Huệ. Thấy trên mặt nàng tràn ngập thong dong và bình tĩnh, nhưng trong lòng cảm giác căng cứng.
Thái Bình công chúa, đến thời khắc này còn dùng thủ đoạn hèn hạ vô sỉ đối phó ta sao? Tần Tiêu rất có một loại xúc động muốn cưỡng ép mang Lý Tiên Huệ ra khỏi phủ của Thái Bình công chúa.
Nhưng mà hắn vẫn nhịn xuống.
Thời điểm ra khỏi phủ Thái Bình công chúa thì Tần Tiêu phát hiện hai chân mình kẹp lên bụng ngựa rõ ràng đang phát run, toàn thân căng cứng.
Hít sâu một hơi, đại cục làm trọng...
Tiên nhi, bảo trọng!
Một đêm này cuối cùng là đêm không ngủ.
Hơn ba mươi bóng đen biến mất trong màn đêm, Tần Tiêu ngửa đầu nhìn qua góc trăng, lẩm bẩm:
- Rạng sáng đã qua, mười chín tháng chạp trăng vẫn còn khuyết, người có thăng trầm. Nên đến thì phải đến.
Mặc Y cùng Tử Địch đang mặc quần áo nha hoàn, mang theo đầu to cùng nữu nữu vụng trộm chuồn ra khỏi cửa hông.
Tần Tiêu nói, nếu như lúc này ta thất bại. Các ngươi nên mang bọn nhỏ trốn đi xa, vĩnh viễn không nên xuất hiện tại Trường An, vĩnh viễn không nên xuất hiện tại Trung Nguyên, vĩnh viễn đừng cho bọn nhỏ biết được mình họ Tần.
Mặc Y cùng Tử Địch im lặng nghẹn lời, dưới bóng đêm nước mắt đầy chua xót, cực kỳ không tình nguyện nhưng mà vẫn phiêu nhiên rời đi.
Kỳ thật Tần Tiêu đã sớm muốn dàn xếp cho con mình đi ra ngoài, nhưng mà lo lắng làm vậy sẽ đánh rắn động cỏ, vì vậy dằn xuống được. Hôm nay là thời khắc cuối cùng quyết thắng bại, hắn mới dám làm như thế.
Thượng Quan Uyển Nhi đứng ở ban công lầu hai, nhìn qua ánh trăng và nhìn Tử Địch, Mặc Y mang hai đứa nhỏ rời đi.
Tần Tiêu ở sau lưng nàng, vuốt nhẹ vai của nàng, thấp giọng nói ra:
- Người phải học thành thục.
Giọng của hắn rất nhẹ.
Hắn không muốn đánh vỡ an tĩnh này, an tĩnh thật đẹp. Cũng không muốn làm cho Thượng Quan Uyển Nhi nghe được ưu thương và lo nghĩ của mình.
Thượng Quan Uyển Nhi đáy mắt xuât hiện tầng nước nhộn nhạo.
Rốt cục nước mắt lăng dài trên má.
Tiếng ca như trước, tiếng đàn du dương.
Tần Tiêu nhắm mắt lại cảm thấy nội tâm trống rỗng.
Sáng sớm mặt đường và trên cành cây phủ một tầng sương lạnh, hàn khí bức người.
Trong mũi những con ngựa phun khói sương, chở Tần Tiêu đến phủ Thái Bình công chúa.
Một loạt xa giá đã chuẩn bị xông cả. Thái Bình công chúa, Lý Tiên Huệ, Lý Trì Nguyệt và Lam Điền quận chúa ngồi trên bôn chiếc xe. Một trăm thiết giáp kỵ đi ra ngoài Trường An.
Thái Bình công chúa hôm nay mặc cẩm bào, tóc cũng làm đơn giản, không có mang quá nhiều trang sức. Chỉ thấy sắc mặt của nàng bình tĩnh, so với lúc trước còn đắc ý và kiêu căng hơn nhiều, không có chút ý tứ gì đang đi bái tế tổ tiên cả.
Lý Tiên Huệ vẫn cúi đầu suy nghĩ, chỉ quét nhìn qua Tần Tiêu vài lần, sau đó an vị trên xe. Lý Trì Nguyệt cũng yên tĩnh lại, náo nhiệt nhất chính là Lam Điền quận chúa. Vui sướng giống như đang đi du lịch, có chút hưng phấn lên xe, còn vén màn cửa lên nhìn qua Tần Tiêu vài lần, dường như còn cười khanh khách.
Tần Tiêu cũng tận lực cho mình bình tĩnh lại, làm bạn bên xe Lý Tiên Huệ đi ra khỏi Trường An.
Càn lăng cách Trường An tây bắc hơn trăm dặm, tọa lạc trên Thạch Sơn. Từ xa nhìn lại đã thấy sương mù dày đặc, hai tòa núi lớn có một con đường nhỏ, nối thẳng càn lăng. Bên cạnh lăng mộ có cung điện lừng lẫy, lầu khuyết, biển hoa, xa xa cũng có thể nhìn thấy không ít thạch điêu.
Tới nơi đoàn xe dừng lại.
Thái Bình công chúa, Tần Tiêu, Lý Tiên Huệ, Lý Trì Nguyệt cùng Lam Điền quận chúa năm người cùng đám vệ sĩ lên đường, sau đó đi thẳng vào Càn lăng.
Hai bên đường là cây phách tùng xanh mát, ở hai bên lối nhỏ có điêu khắc người và ngựa.
Năm người đều lẳng lặng đi tới, tiếng giày vang lên. Một cơn gió nhẹ thổi qua mang theo hơi lạnh, từng cây phách tùng run lên.
Năm người mang theo năm tâm tình đi lên lối nhỏ, rốt cục đi đến trước càn lăng, nhìn qua Thánh Thuật Ký Bia ca tụng công đắc của Cao Tông hoàng đế và Võ Tắc Thiên là một khối vô tự bia, Thái Bình công chúa chậm rãi đi tới trước vô tự bia, lẳng lặng vuốt ve vô tự bia cao cao, sâu kín nói ra:
- Mẫu thân, con gái tới thăm ngài đây!
Gió núi rất lạnh, rất lạnh. Một đài đá không nhiễm hạt bụi nào, trên mặt Thái Bình công chúa bị gió thổi qua làm như không thấy gì. Nàng vẫn đứng nguyên như tượng đá, nàng đứng yên trước vô tự bia, nhìn qua bia đá trống rỗng mà xuất thần Lý Tiên Huệ cùng Lý Trì Nguyệt, Lam Điền quận chúa dọn tế phẩm và hương ra bắt đầu cúng bái.
Đây không phải là nghi thức tế lễ của hoàng gia, mà bài tế phẩm ra thắp hương giống như dân chúng bình thường cúng tế tổ tiên.
Tần Tiêu lẳng lặng đứng sau lưng Thái Bình công chúa, biểu lộ có chút ngưng trọng nhìn qua Võ Tắc Thiên từng là nữ nhân phong vân một cõi.
Thái Bình công chúa đang đứng đó, mấy túm tóc bay phất phơ trong gió. Trên gương mặt hiện ra nét ai oán.
Tần Tiêu giống như nhớ lại, trong nội cung Lạc Dương Thái Bình công chúa trong nghi thức tế lễ của Võ Tắc Thiên ôm quan tài của nàng mà khóc rống lên, Thái Bình công chúa khi đó là nữ nhân bình thường mất đi mẫu thân của mình.
Nàng cũng có tất cả thiên tính như nữ nhân bình thường.
Ở ngọn núi xa xa mông lung, Càn lăng có nhiều mộ thất và cung khuyết giống như khung cảnh tiên nhân vậy.
Bọn người Lý Tiên Huệ rất thức thời đứng qua một bên, gương mặt tinh tế hiện ra nét bi thương.
Tần Tiêu cũng đang chuẩn bị dời bước rời khỏi,Thái Bình công chúa có chút thấp giọng nói:
- Tần Tiêu...
Tần Tiêu dừng bước lại, nghe được tiếng gió vù vù bên tai:
- Đến ngay đây.
Thái Bình công chúa giống như vuốt gương mặt của Võ Tắc Thiên trên vô tự bia, nhẹ giọng nói:
- Ngươi biết vì sao mẫu thân của ta lập vô tự bia không?
Thái Bình công chúa nhẹ giọng nói ra, giống như sợ làm kinh động Võ Tắc Thiên ngủ say. Nhưng mà Tần Tiêu hết lần này tới lần khác nghe được rất rõ ràng, còn từ trong giọng nói của nàng nghe ra được thê lương và ưu thương.
- Tần Tiêu không biết.
Tần Tiêu nói ra:
- Thánh hậu trí sâu như biển, Tần Tiêu nô độn không nhìn thấu.
Thái Bình công chúa ngón tay bị lạnh đỏ bừng, còn đang dùng tay lau bụi bậm trên vô tự bia, ôn nhu nói:
- Kỳ thật ý của mẫu thân là công tích sự nghiệp của đời này dùng bất cứ văn chương nào đi tự thuật cũng không đủ, vì vậy lập nên một khối vô tự bia.
- Có lẽ là vậy!
Trong lòng Tần Tiêu cười cười, làm con gái có lẽ nàng không có tâm tư. Nhưng mà lúc Võ Tắc Thiên thở hơi cuối cùng đã từ một nữ hoàng tâm tính như thép biến thành một nữ nhân bình thường sắp rời khỏi thế gian. Trong nội tâm nàng làm sao nghĩ nhiều như vậy?