Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 589: Đêm động phòng

Tần Tiêu nhìn nữ tử xa lạ mềm mại này, dường như muốn lên pháp trường chịu chết vậy.

Tuy rằng trong lòng hắn cũng có chút thương hại, nhưng hứng thú lại giảm mạnh.

Trong lòng thầm thở dài, có chút đờ đẫn cởi y phục, lên giường, nằm xuống cách tân nương một khoảng cách.

Không khí không ấm áp, cũng không lãng mạn, mà vô cùng xấu hổ. Tần Tiêu cảm thấy mình là lão thủ lăn lộn dày dặn kinh nghiệm mà giờ cũng giống như đầu gỗ vậy, không biết nên bắt đầu thế nào.

Nữ tử mười sáu tuổi nhu nhược này, mặc dù không tỏ vẻ kháng cự cùng bất mãn, nhưng nàng khẩn trương thế, cũng đủ để nhìn ra nàng cũng không thật sự hứng thú với hôn sự này.

Mệnh lệnh của phụ mẫu, nhất lại là ý chỉ của hoàng đế, nàng chỉ đành giống như toàn bộ nữ tử của thời đại này, tuân thủ không lựa chọn.

Tần Tiêu đột nhiên cảm thấy nghiệp chướng: Có khi nào trong lòng nàng có người khác rồi, thấy rất hận ta? Trước kia xem phim thấy cha mẹ không tán thành hôn sự của con gái, gắng sức ép duyên. Trong đầu Tần Tiêu đột nhiên loạn lên, đủ loại ý tưởng phun trào. Nói thật nếu là đi chơi kỹ viện, lúc này có lẽ sẽ không chần chừ mà tiến tới, nhưng mà trước mắt, Tần Tiêu thật sự có chút khó xử, vô cùng xấu hổ.

Lý Trì Nguyệt đang nhắm mắt lại, dường như dồn hết dũng khí nói:

- Tất cả thuận theo tự nhiên. Nam nữ hoan ái, phồn diễn sinh tức cũng là thiên đạo luận thường... lão công, chàng tới đi.

Tần Tiêu không khỏi cười khổ:

- Trì Nguyệt, nàng có phải là khẩn trương quá mức không?

Thật giống như nhắm mắt đưa chân.

Lý Trì Nguyệt lắc đầu:

- Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Vạn vật phụ âm bão dương, xung khí dĩ vi hòa. Âm dương tương hợp vốn là bình thường, Trì Nguyệt đã gả cho lão công, cảm thấy không được nghĩ khác, chỉ mong làm một thê tử thật tốt.

Trong lòng Tần Tiêu quýnh lên: Lại nữa, vẫn chưa xong! Động phòng lại còn đòi giảng đạo, không hề có chút không khí nào, ai!

Nghe theo ý chỉ của hoàng đế, trong phòng không “báo cáo” với tân nương tử, lại còn không thể “báo cáo” với hoàng đế nữa, Tần Tiêu cố gắng bình tâm, tự động viên: Tự mình coi như đang cố gắng hoàn thành nhiệm vụ!

Nghĩ tới đây, Tần Tiêu kiên trì chậm rãi xoay người, ôm Lý Trì Nguyệt vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng nàng.

Lý Trì Nguyệt giống như chú chim nhỏ, cả người run rẩy. Thân mình mềm mại của nàng, cùng biểu hiện run run e ngại lại ngoài ý muốn chạm vào đáy lòng Tần Tiêu, cuối cùng cũng có chút cảm giác “động phòng” rồi.

Tần Tiêu thử hôn Lý Trì Nguyệt, nhưng nàng giống như trốn ôn dịch, cúi đầu không chịu ngẩng lên.

Tiểu nữ hài tử, lần đầu tiên mà, lượng giải, lượng giải... Tần Tiêu tự an ủi mình, tiếp tục nhẫn nại dìu dắt.

Lý Trì Nguyệt cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, Tần Tiêu trước tiên nhẹ hôn lên trán nàng, nàng liền hốt hoảng run run. Hắn lại hôn tới mày, mũi, đang định hôn tới cái miệng nhỏ xinh, Lý Trì Nguyệt lại đột nhiên vươn tay ra chặn lấy miệng Tần Tiêu.

- Đợi chút, đợi chút.

Lý Trì Nguyệt vô cùng kinh hoảng, than nhẹ:

- Thiếp quên mất một việc.

Dứt lời, nàng liền xoay người bò dậy, mở tủ bên đầu giường, lấy ra một cái bình ngọc nhỏ màu trắng.

Tần Tiêu chán nản, nhưng cũng nhẫn nhịn:

- Cái gì thế?

Lý Trì Nguyệt ngượng ngùng cúi đầu:

- Thiếp nghe nói... sẽ rất đau, vì thế thiếp tìm ngự y xin chút ma thống dược, uống vào liền không có cảm giác đau nữa...

Dứt lời liền ngửa cổ, ừng ực uống.

Tần Tiêu thiếu chút nữa lung lay, thế còn có ý nghĩa gì chứ?

Sau đó Lý Trì Nguyệt lại lấy ra một cái bình nhỏ, còn đưa tới tay Tần Tiêu, ngượng ngùng cúi đầu nói:

- Này, đây là thuốc cầm máu, lúc đó xong, xin lão công bôi giúp ta, bằng không sẽ chảy rất nhiều máu, bẩn đệm chăn...

Tần Tiêu nhìn cái bình nhỏ xấu xí, trong đầu ong ong, gần như lâm vào trạng thái hóa đá, trong lòng thì thào nói:

- Sao ta lại có cảm giác giống như bác sĩ ngoại khoa, đang chuẩn bị giải phẩu giúp bệnh nhân… Ài, xong đời, một chút cảm giác cũng chẳng có, ta làm sao đây. Ngay cả tiểu gia hỏa bình thường bừng bừng mạnh mẽ sinh cơ kia cũng chán nản xìu xuống rồi.

Lý Trì Nguyệt tự lui lại vào trong chăn, trên người vẫn là bộ y phục kín đáo kia, cắn môi nhắm mắt lại.

Tần Tiêu nản lòng nằm xuống, bỏ chai thuốc vào trong tủ đầu giường, tận lực ôn nhu nói:

- Trì Nguyệt, xem ra nàng quá khẩn trương, quá sợ. Hôm nay cứ thế thôi đi, ta cũng không còn tâm tình nữa. Không bằng lần khác đi, cứ thế đi, ngủ ngon.

Lý Trì Nguyệt có chút hoảng sợ nhìn Tần Tiêu, lo lắng nói:

- Lão công, ta... xin lỗi! Ta không cố ý, ta thật sự có chút sợ hãi.

Tần Tiêu nghiêng thân, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng, mỉm cười:

- Không trách nàng, đây cũng là chuyện bình thường, có lẽ là do chúng ta chưa quen. Thật ra ta cũng chưa quen những trường hợp như thế, nếu không... mấy ngày nữa đi? Chúng ta đều đã là phu phụ rồi, khi nào tới lễ Chu Công cũng thế, không vội nhất thời. Nàng ngủ đi, ngủ đi.

Lý Trì Nguyệt kinh hoảng lại hổ thẹn nói:

- Động phòng chi dạ không thuật nhân luân, nói ra sẽ làm người ngoài chê cười, cũng sẽ chỉ mắng Trì Nguyệt là một thê tử kém cỏi. Lão công, không bằng chúng ta miễn cưỡng...

Tần Tiêu bất đắc dĩ cười cười:

- Loại chuyện này, vẫn là không cần miễn cưỡng. Dù sao nàng cũng là lần đầu tiên, đừng để lại ấn tượng xấu, đáng tiếc. Ta không sao, nàng đừng để trong lòng. Loại chuyện này, sao lại nói ra ngoài? Ngủ đi, không sao hết.

Dứt lời, Tần Tiêu liền dựa vào gối đầu, trong lòng bất ổn nhắm hai mắt lại, có chút buồn bực muốn ngủ.

Lý Trì Nguyệt vừa thẹn, vừa mắc cỡ rút vào trong chăn, sườn xoay sang chỗ khác. Nàng gắt gao kéo chăn, tự nhiên khóc anh anh.

Lúc này Tần Tiêu thật sự hoảng, vội vàng lật người tới cạnh nàng, nói nhẹ bên tai nàng:

- Làm sao thế, tại sao lại khóc?

- Ta, ta trách bản thân mình.

Lý Trì Nguyệt lắc đầu:

- Ngay cả lão công của mình đều hầu hạ không xong, thật là nữ nhân kém cỏi.

- Quên đi, quên đi, ta đã nói rồi, cái này không trách nàng.

Tần Tiêu nhẹ nhàng kéo Lý Trì Nguyệt lại, thật thà nói:

- Loại chuyện này không thể miễn cưỡng, về sau nàng cũng sẽ biết. Trong lòng ta không trách nàng chút nào, nàng biết không, chúng ta làm phu phụ cả đời, sao lại vội vàng một đêm?

- Nhưng mà hôm nay là đêm động phòng hoa chúc...

- Ha ha, động phòng hoa chúc thì sao?

Tần Tiêu ôn nhu cười nói:

- Chỉ cần phu phụ sống chung thật hòa hợp, mỗi ngày đều là đêm động phòng hoa chúc. Được rồi, chuyện này không cần so đo quá nhều, cũng không cần để trong lòng. Có lẽ ở chung, dần dần chúng ta quen thuộc hơn, cũng sẽ không thế nữa.

Tần Tiêu thử ôm Lý Trì Nguyệt vào trong lòng, nàng vẫn kinh hoảng như thế, đành từ bỏ.

Lý Trì Nguyệt giương mắt đẫm lệ, sợ hãi gật đầu:

- Xin lỗi... thì ra lão công thật sự là nam tử vừa rộng lượng vừa ôn nhu như thế. Nguyệt Nhi nhất định cố gắng vượt qua ma chướng trong lòng, mau chóng chăm sóc cho lão công.

Tần Tiêu cười gượng:

- Đừng nói nghiêm trọng như thế, nàng không phải thường nói thuận theo tự nhiên sao? Thế cứ thuận theo tự nhiên là được rồi, ngủ đi.

Dứt lời, Tần Tiêu thiện ý cười cười với nàng, tự nằm xuống, trong lòng thầm bực.

Lý Trì Nguyệt vẫn nằm cách Tần Tiêu một khoảng lại rụt lại thân mình, qua một lúc lâu, sợ hãi nói:

- Không bằng, lão công đi bồi Tiên Nhi tỷ tỷ đi. Đêm nay tỷ ấy cũng là đêm động phòng hoa chúc, ta... ta ngủ một mình là được rồi.

Tần Tiêu liền giật mình tỉnh ngộ, trong lòng vui vẻ: Đúng là gãi đúng chỗ ngứa nha, chỉ là ta vẫn ngượng ngùng thôi!

Ngoài miệng lại khách khí nói:

- Tiên Nhi nói rồi, nàng ấy cũng là hôn lễ bù thôi, muốn ta hôm nay bất luận thế nào cũng phải ở cùng nàng.

- Ta... ta...

Lý Trì Nguyệt kinh hoảng chần chừ nói:

- Nếu đã động phòng thành thế này, bên cạnh ta mà có người nằm, ta cũng không ngủ được. Không bằng.... lão công, chàng đi bồi Tiên Nhi tỷ tỷ đi?

Ha, đây chính là nàng nói đó!

- Nàng quen ngủ một mình à?

Tần Tiêu mặt vẻ thấu hiểu cùng tiếc nuối:

- Vậy được rồi, ta đây qua phòng Tiên Nhi, nàng ngủ đi.

Dứt lời, Tần Tiêu xuống giường, chậm rãi mặc quần áo lên người, quay đầu liếc mắt nhìn Lý Trì Nguyệt , nàng giống như chú chim nhỏ bị chấn kinh, núp trong chăn, mở to đôi mắt đen láy nhìn mình, tràn đầy vẻ áy náy.

Tần Tiêu cuối cùng cũng ôn nhu cười với nàng:

- Ngủ ngoan đi.

Dứt lời liền đi thẳng ra ngoài, trong lòng giống như trút được gánh nặng, thở ra một hơi thật dài.

Cùng lúc đó, Lý Trì Nguyệt cũng thở ra một hơi thật dài, cuối cùng cũng có thể nhắm mắt lại rồi.

Tần Tiêu ra cửa, trong lòng liền thầm cười: Hắc, đổi chiến trường! Tiên Nhi ơi Tiên Nhi, lão công đến đây!

Giờ đã là giờ hợi, bốn phía hắc ám, Tần Tiêu cảm thấy quýnh lên, một cước đá vào góc ghế, tạo thành tiếng vang, không khỏi làm bản thân mình cũng sợ tới mức líu lưỡi.

May là cũng không đánh thức người khác.

Rón ra rón rén đi tới trước cửa phòng Lý Tiên Huệ. Sao lại thế này! Lại cài then.

Trong lòng Tần Tiêu vô cùng buồn rầu:

- Chẳng lẽ, một lúc cưới hai lão bà, đêm đến lại không có chỗ ngủ sao?

Chợt nảy ra một ý nghĩ, mò tới bên cửa sổ. May quá, cửa sổ vẫn đang mở.

Tần Tiêu vui vẻ, vung cửa sổ nghiêng người đi vào, trong lòng cũng tự thấy buồn cười: Đi vào phòng lão bà mà còn giống như tiểu tặc. Hửm? Hắc hắc, cứ đột nhiên xuất hiện ở gian phòng ngủ như vậy, sau đó chui lên giường Tiên Nhi, đúng là cũng có cảm giác kích thích khác hẳn. Ai nha, có phải vốn dĩ trong xương tủy mỗi tên nam nhân đều có tiềm chất làm hái hoa tặc không?

Tần Tiêu đi vào trong phòng, vừa cởi y phục, trong bóng tối mờ mờ, thoáng nhìn thấy thân mình Lý Tiên Huệ, một nửa che dưới chăn, có thể là do trời nóng, nửa còn lại lại thò ra ngoài, chân vắt lên. Trên thân nàng vẫn quen mặc vẻ vẹn một bộ hung y, lộ ra làn da sáng nhạt, long lánh mê người.

Cả người nàng giống như một tác phẩm nghệ thuật, toát lên vẻ mỹ cảm mê người không nói thành lời.

Mỹ nhân nằm ngủ! Tần Tiêu cư nhiên không tự chủ nuốt một ngụm nước miếng. Hắn chưa từng thấy bộ dạng này của Lý Tiên Huệ, không khỏi cảm thấy mới mẻ, đồng thời cảm thấy kích thích chưa từng có, dục hỏa đột nhiên bừng cháy.

Đi đến bên giường, Lý Tiên Huệ nhẹ nhàng lật lại thân mình, cả người đều lộ khỏi chăn, nằm thẳng đối diện với Tần Tiêu.

Tần Tiêu cảm giác bản thân hắn thật giống một tên hái hoa tặc, một bàn tay không tự giác sờ sờ lên mặt Lý Tiên Huệ.

Còn chưa tỉnh lại, ngủ say thật.

Bả vai, cánh tay, trước ngực!

Lý Tiên Huệ đột nhiên mở to hai mắt, hốt hoảng kêu lên:

- Ai?

Tần Tiêu giật mình, vội vàng vươn tay đi che miệng nàng, không ngờ Lý Tiên Huệ phản ứng vô cùng quyết đoán, cắn xuống.

- A!

Đêm khuya, trong Tần Phủ, đột nhiên có một tiếng kêu bi thảm thật to.

Cả tòa chủ trạch nháy mắt sáng bừng, toàn bộ mọi người kinh hoảng chạy ra:

- Có chuyện gì thế?

Cùng lúc đó, những tiếng náo động ồn ào làm đám hộ vệ giữ viện chú ý, toàn bộ tôi tớ, nha hoàn đều tỉnh, xoay người bò dậy, chạy tới phía chủ trạch này.

Toàn bộ từ trên xuống dưới trong phủ đều ồn ào, Hình Trường Phong cùng Thạch Thu Lan chạy nhanh tới chủ trạch, đập vào đại môn lầu hai:

- Đại Đô Đốc, có chuyện gì thế?

Tần Tiêu vẻ mặt cầu xin, lớn tiếng nói:

- Không có việc gì, tất cả mọi người về phòng ngủ!

Lý Tiên Huệ cười ha ha, cầm thuốc bôi cho hắn, rồi lấy một miếng băng gạc băng tay hắn. Một miếng cắn này thật dùng sức, Lý Tiên Huệ vốn tưởng hái hoa tặc mò tới, đã nghỉ cắn chết nhà ngươi mới hả dạ. Nếu không phải Tần Tiêu sốt ruột kêu “Tiên Nhi, là ta” thì bàn tay này của hắn chắc xong đời.

Đám người Mặc Y, Tử Địch cùng Thượng Quan Uyển Nhi bị dọa sợ, nghĩ rằng chuyện gì xảy ra, lại chẳng thấy có gì, trong lòng buồn bực. Đồng thời, Tần Tiêu lại đi trốn vào trong phòng Lý Tiên Huệ, cũng làm cho các nàng khó hiểu. Nhưng Tần Tiêu vừa hét lên “quay về phòng ngủ”, vô cùng uy phong, nhất thời không ai dám không nghe, đều mặt mũi xám xịt về lại phòng mình.

Tần Tiêu tập trung trên cặp đùi màu mỡ của Lý Tiên Huệ, rầm rì kêu:

- Tiên Nhi, nàng thật tàn nhẫn! Đêm động phòng hoa chúc, nàng muốn mưu sát tướng quân sao?

- Hừ, ai bảo chàng giống hái hoa tặc, nhảy cửa sổ vào, cũng không lên tiếng đã chui vào giường, còn sờ ta chứ! May là đầu giường ta không để lợi khí, không thật là đâm thẳng một kiếm.

Lúc này, Lý Tiên Huệ cũng đành xuống nước, dù sao nàng cũng bị sợ.

Tần Tiêu vẻ mặt cầu xin, hừ hừ nói:

- Số ta thật khổ nha, đồng thời cưới hai lão bà, một người đuổi ta khỏi phòng, một người lại cắn trọng thương. Ài, ta đây tạo nghiệt gì chứ...

- Cái gì, Nguyệt Nhi đuổi ngươi khỏi động phòng, sao lại thế?

Tần Tiêu thở dài một hơi, đẩy Lý Tiên Huệ nằm xuống, nhỏ giọng kể lại mọi chuyện vừa rồi trong phòng Lý Trì Nguyệt. Tần Tiêu nghĩ rõ ràng, chuyện này không thể nói cùng người khác, nhưng chỉ có Lý Tiên Huệ là không cần cố kỵ. Nếu phải tìm cách nào đó thì cũng chỉ đành tìm nàng giúp.

Lý Tiên Huệ hơi nhíu mày:

- Muội tử này của ta có lẽ rất nhát, quá ngây thơ. Nếu không như thế, giao cho ta xử lý!

- Hắc hắc, Tiên Nhi xuất mã, khẳng định vạn sự đại cát!

Tần Tiêu vừa nói xong, lại vội giải thích:

- Nàng cũng đừng nghĩ ta gấp gì, đây là hoàng đế chỉ hôn, nếu lạnh nhạt nàng ấy, cũng không phải là chuyện tốt. Ài, ta cũng buồn bực mà.

- Buồn bực gì? Luôn được tiện nghi còn khoe mẽ!

- Ài, ta chính là thích chiếm chút tiện nghi ở chỗ nàng thôi.

Tần Tiêu cười xấu xa:

- Tiên Nhi, thử nằm lại cái tư thế lúc nàng ngủ cho ta xem, thật sự là rất đẹp! Đáng tiếc là ta không có máy chụp ảnh, nếu chụp được thì nhất định là một bức họa đẹp nhất trên đời!

Lý Tiên Huệ khanh khách nở nụ cười, cũng đồng ý thỏa mãn tâm nguyện của Tần Tiêu, hơi giương ra ngoài chăn, nghiêng thân bên giường:

- Thế này sao? Mà máy chụp ảnh là thứ gì?

Tần Tiêu đứng dậy, ở bên giường nhìn kỹ vài lần, không khỏi khen:

- Oa, như thế này thật sự là nhân gian tuyệt mỹ mà!

Dứt lời liền nhào tới bên giường, Lý Tiên Huệ xoay người trốn đi, khanh khách cười, lấy chăn che thân, nghịch ngợm nháy mắt, nhìn Tần Tiêu đầy khiêu khích.

- Đừng trốn nữa, nàng hãy theo ta đi! Mỹ nhân gợi cảm, đạo tặc hái hoa tới đây!