Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 561: Đột biến (1)

Lý Tiên Huệ nhíu mày:

- Thái tử vì sao không thể tự đảm nhiệm? Còn có Tống vương Lý Thành Khí, lần này nhượng xuất vị trí thái tử có thể nói là công cao a. Vì cái gì không cho hắn lằm?

Tần Tiêu cười cười, lạnh nhạt nói:

- Tiên nhi, dù sao ngươi không quá hiểu tình hình trong triều. Đầu tiên, thái tử cùng Tống Vương không rành quân sự, đây là điểm trí mạng. Cho dù có thể cho quyền bọn họ sai sử phó tướng, nhưng mà chuyện gì cũng sẽ không làm như ý. Hơn nữa, nếu cho bọn họ lên làm Đại Đô Đốc của Hoàng Thành Ngự Suất Ti, có một người không đồng ý.

Lý Tiên Huệ thoáng cả kinh:

- Ngươi nói là Thái Bình cô cô?

- Không sai!

Tần Tiêu cười nói:

- Lúc này đây Thái Bình công chúa trừ phái con của mình ra, tướng quân tâm phúc cũng tham gia biến cố này, trở thành một chủ lực không thể thiếu, hơn nữa Ôn vương Lý Trọng Mậu cũng là nhờ nàng sai sử văn võ bá quan kéo xuống, sau đó nàng lại cho họ cầu xin Tương Vương đăng cơ. Tiên nhi, chuyện như vậy cho dù là ta lúc ấy thống lĩnh toàn bộ đại tướng quân phòng ngự Trường An đều không dám làm, ngươi biết vì cái gì sao?

Lý Tiên Huệ hơi chút suy tư, chậm rãi nói ra:

- Uy vọng của ngươi trong triều không đủ, không có người phục ngươi. Ngươi làm như thế chính là ‘ binh biến đoạt quyền ’ mà không phải cần vương.

- Tiên nhi tốt, thật sự là thông minh!

Tần Tiêu nhịn không được hôn lên mặt Lý Tiên Huệ một cái, sau đó nói:

- Cho nên hiện trong triều, Thái Bình công chúa mới là nhân vật số má số một, đầu tiên, từ triều đình của thánh hậu nàng được sủng ái nhiều, lúc nào cũng được thánh hậu mời vào triều bàn chính sự. Tuy thánh hậu nhiều lần dặn dò nàng không được nói ra ngoài, thần tử bên ngoài cũng chỉ biết nàng được sủng ái, làm cho nàng quen thuộc tất cả chuyện triều đính, không phải quá hiểu rõ.

- Nhưng mà trong chúng ta không ai không biết, Uyển Nhi nàng từng nói với ta, kỳ thật người mà thánh hậu tín nhiệm nhất lúc ấy chính là con gái bảo bối Thái Bình công chúa. Cho nên quyền nghiêng nhất thời như Võ Tam Tư ai cũng dám đụng, duy chỉ không dám đụng vào Thái Bình công chúa; đến triều trung tông, thánh hậu tuy băng hà, Võ gia và rất nhiều vương gia gặp nạn, thế nhưng mà Thái Bình công chúa.

- Bởi vì tham dự vào biến cố Huyền Vũ môn cho nên địa vị không ngừng tăng cao, được hoàng đế tín nhiệm. Ngươi cũng biết rõ, lúc ấy chúng ta rời khỏi Trường An cũng là được nàng hỗ trợ a? Có thể thấy được uy lực của nàng trong triều! Tuy không có nắm bao nhiêu binh mã, nhưng mà có nhiều môn sinh và tâm phúc, cho nên ‘ uy vọng ’ chính là như vậy đây.

- Ta xem như hiểu rồi!

Lý Tiên Huệ gật gật đầu nói ra:

- Thái tử gia cho người của mình làm Đại Đô Đốc, Thái Bình công chúa sẽ không nguyện ý; trái lại, người nhà của Thái Bình công chúa làm chức này thì hoàng đế không đồng ý, vì vậy tìm kẻ vung tiền như rác như ngươi chứ gì?

- Ha ha, cũng có thể nói như vậy!

Tần Tiêu bất đắc dĩ cười rộ lên:

- Cho nên, ta mặt ngoài nhìn thì phong quang vô hạn, kỳ thật là kẹp giữa hai vòng xoáy, làm không tốt thì hoàng đế cùng Thái Bình công chúa đều có thể phế ta. Cho nên kỳ thật ta rất đáng thương.

- Ngươi càng nói như vậy, ta càng lo lắng!

Lý Tiên Huệ nhíu mày và phiền phức khó chịu.

- Lão công, ngươi nói, ngươi nắm chắc sống được trong vũng nước đục này không?

- Khó khăn, ta chỉ có thể tận lực.

Tần Tiêu cười cười nói:

- Nhưng mà ngươi không cần lo lắng, ta vào kinh làm quan đều là loại chuyện này. Trước kia làm bắc nha Đại Đô Đốc, còn không phải như vậy sao, lúc ấy tình huống càng phức tạp, còn không phải vượt qua rồi sao? Cho nên, nên có lòng tin không có vấn đề gì.

- Hô... Ta xem như hiểu đau khổ và vất vả của lão công rồi. 

Lý Tiên Huệ thở dài một hơn, ôm chặc Tần Tiêu và nói:

- Chuyện trong nhà ngươi cũng đừng có lo lắng. Không có người nào náo không được tự nhiên. Tử Địch nếu dám làm ẩu quấy lão công không vui, vậy theo lời của tỷ tỷ của nàng nói. Đem nàng gả cho thiết nô!

- Ha ha. Ý kiến hay!

Tần Tiêu cười rộ lên, sau đó nghĩ lại nói ra:

- Hiện tại xem ra, hoàng đế cùng thái tử đang cực lực lôi kéo ta, muốn ta dựa sát vào bọn họ. Thái Bình công chúa có lẽ cũng không ngồi nhìn, đoán chừng không lâu sẽ có động tác. Tiên nhi. Nếu như nàng cũng cho con gái của mình lấy ta, vậy phải làm thế nào?

- Thì lấy qua, cũng chỉ thêm một đôi đũa, ta cũng quen rồi!

Lý Tiên Huệ ngơ ngác địa dựa vào Tần Tiêu bả vai, thì thào nói ra:

- Dù sao ta biết rõ, chỉ cần ngươi một ngày vẫn còn ở Trường An, loại chuyện này không thể tránh được. Mặc kệ lão công bên người có bao nhiêu nữ tử, lão công vẫn nhớ rõ ta và đầu to, vậy là đủ rồi.

Tần Tiêu cầm tay Lý Tiên Huệ. Sau đó vui mừng nói ra:

- Ta biết ngay có Tiên nhi bên người, cũng không có việc gì có thể làm khó ta.

Hai người quay lại chủ phòng, Hoàn Tử Đan đang đứng ở ngoài cửa đại sảnh, gặp Tần Tiêu lập tức quỳ gối:

- Đồ nhi Tử Đan. Bái kiến sư phụ!

- Đứng lên đi!

Tần Tiêu vỗ cánh tay rắn chắc của hắn, thoả mãn cười nói:

- Đúng vậy, đã hơn một năm không gặp, nhìn đã cao lớn hơn nhiều. So với ta cũng cao hơn, Lão đại cũng lớn không ít. Thế nào. Công phu luyện ra sao? Hôm qua hồi kinh cũng chưa kịp nói với ngươi mấy câu, cũng không có kiểm tra bổn sự của ngươi.

Hoàn Tử Đan ôm quyền cúi đầu:

- Tử Đan ngu độn, chỉ biết vùi đầu khổ luyện, tự nhiên chưa thử qua với sư phụ.

Lý Tiên Huệ ở bên nói ra:

- Tử Đan đệ tử không tệ, ngày đêm cố gắng luyện công, không thấy lơ lỏng chút nào, lão công, nếu ngươi không chỉ điểm nhiều một chút là dạy hư đệ tử đấy.

- Sư mẫu nói quá lời!

Hoàn Tử Đan liên tục không ngừng thi lễ với Lý Tiên Huệ.

Tần Tiêu gật gật đầu, nói ra:

- Hậu viện có đường phi ngựa, các thức binh khí cũng không thiếu khuyết, ngươi có rảnh thì qua đó luyện tập võ nghệ, ngày khác tự có chỗ hữu dụng. Mặt khác, đừng có cả ngày không ra khỏi cửa chứ? Buông ra một chút, đừng câu thúc như vậy. Tại sở tiên sơn trang sinh hoạt đoạn thời gian dài như vậy, cũng nên quen a?

- A, ha ha! Ta, ta đi luyện võ là được!

Hoàn Tử Đan gãi đầu, cười rộ lên. Tiểu tử này thân thể to lớn, dưới hàm cũng có một chòm râu đen xuất hiện.

Tần Tiêu nhìn bóng lưng của hắn, nhìn qua Lý Tiên Huệ nói ra:

- Triều đình có bọn người Hoàn Ngạn Phạm vô duyên cớ giải tội, còn ban thưởng tử tôn trăm hộ thực âp. Xem như cho con cháu lương tướng một con đường sống, có một điểm an ủi. Tiểu tử này giống như trời sinh ra ở chiến trường, là đại tướng xung trận chính cống. Ngày khác như có cơ hội lại đưa ra biên quan, ta nhất định phải mang hắn theo bên người hảo hảo rèn luyện mới được.

- Lão công...

Lý Tiên Huệ muốn nói lại thôi.

- Như thế nào?

- Kỳ thật ta suy nghĩ, tuy ngươi mang binh xuất chinh làm người ta lo lắng, chúng ta cũng nhớ ngươi nhiều. Thế nhưng mà nguyện ý cho lão công ra chiến trận, cũng tốt hơn đứng ở Trường An, lục đục ngày đêm không an bình.