Đường quân nhất thời bộc phát ra một trận hô to như sóng hô biển gầm:
- Rống rống rống rống!
Mặc Y vừa thẹn vừa vội ở trong lòng Tần Tiêu giãy dụa:
- Ngươi chơi trò gian trá!
Tần Tiêu chăm chú đem Mặc Y ôm vào trong ngực:
- Lão bà thân ái, muốn lấy được ngươi thật đúng là không dễ dàng, từng việc từ nay về sau, ngươi cũng đừng mơ tưởng rời khỏi ta nữa nha!
Mặc Y kiều nhan như hoa, song chưởng ôm lấy tấm lưng dày rộng của Tần Tiêu. Trên mặt từng đợt ửng hồng nổi lên.
Không biết là tên gia hỏa nào đùa cợt kêu lên:
- Đại Tướng Quân, hôn nàng đi!
Đám Đường quân khác cũng nhất thời đồng thanh hô to theo:
- Hôn nàng!
- Hôn nàng đi!
Mặc Y vội vã vươn một tay đến khẽ chống môi của Tần Tiêu:
- Không nên a, nhiều người như vậy... Xấu hổ chết!
Tần Tiêu nắm lấy tay Mặc Y, cười gian tà. Đem nàng chăm chú kéo lại, không kể phân bua đối với đôi môi đỏ mọng của nàng hôn tới. Mặc Y e thẹn ngâm khẽ một tiếng, cũng không tự chủ được ôm choàng lấy cái cổ của hắn.
Trương Nhân Nguyện ở phía sau cười ha ha, Đường quân cũng trắng trợn náo loạn hoan hô theo, phe phẩy cờ xí, binh khí, rống rống, hò hét lên.
Tần Tiêu khẽ đạp bụng ngựa vài cái, Đạm kim mã hiểu tính chủ nhân khẽ nhấc vó hướng tới bên ngoài chạy đi. Hai người lại vẫn hôn say đắm cùng một chỗ.
Thẳng đến chạy tới mấy dặm ngoài đại thảo nguyên, Tần Tiêu mới đưa người ngọc trong lòng thả lỏng ra, từ phía sau tỉ mỉ chuẩn bị vòng hoa trong túi lấy ra, nhẹ nhàng mà mang đến đặt lên mũ giáp ngân sắc của Mặc Y.
- Lão bà, không có gì tốt để tặng cho ngươi, đây là một vòng hoa do ta tự tay bện ra, đưa cho tân nương tử anh vũ tiêu sái, hiểu biết ý người nhất trên đời!
Mũ giáp bạc sáng lóe, anh khôi đỏ sẫm, cùng vòng hoa đủ mọi màu sắc, thật đúng là tôn nhau lên thành thú.
Mặc Y nhẹ nhàng cầm lấy vòng hoa nhìn, sau đó lại mang đến trên đầu. Vẻ mặt ôn nhu nước thấp giọng lẩm bẩm:
- Ta rất thích! Cảm tạ ngươi, lão...lão công!
- Ha ha!
Tần Tiêu một trận tâm hoa nộ phóng, ôm chặt lấy Mặc Y:
- Lại kêu một tiếng to hơn nghe chút xem!
- Lão công...!
Mặc Y thỏa mãn mà cười ôn nhu, trong mắt dường như một dòng xuân thủy thanh tuyền.
- Lớn tiếng hơn một chút, ôi chao, lão bà!
- Lão công!
- Gọi thêm vài tiếng, lớn tiếng một chút, ta rất thích!
- Lão công! Lão công! Lão công lão công lão công!
- Lão bà đại nhân!
Tần Tiêu ở trên mặt Mặc Y hung hăng hôn một ngụm:
- Trong động phòng sẽ không còn có thí nghiệm đấy chứ?
- Không có đâu!
Mặc Y vẫn bị Tần Tiêu ôm ngang ở trên ngựa, vì vậy đem song chưởng ôm vòng lấy cổ của hắn, lại hướng trong lòng hắn chui vào:
- Ta chỉ còn chờ làm...nữ nhân của ngươi...
Một câu này cũng đem trái tim của Tần Tiêu trêu chọc đến nhảy thình thịch. Cũng đã mấy tháng nay không biết đến vị thịt, vẫn chìm đắm ở trong chiến tranh quân sự. Hiện vào trong ngực chính là mỹ nhân ở trong ý nghĩ của mình. Mà sợi dục niệm bản năng kia lập tức đằng đằng nhảy lên. Tần Tiêu đem Mặc Y ôm ngồi vào trên yên ngựa, từ phía sau ôm chặt lấy nàng, cùng nhau thúc ngựa hướng phía soái trướng động phòng chạy đi.
Trên mặt cỏ trước quân trại, các tướng sĩ Đường quân đều đã ngồi vây quanh thành một vòng, uống từng ngụm rượu lớn, ăn miếng thịt to, vui vẻ cười nói thành một đoàn.
Hơn một trăm người đồng thời nhảy múa khúc quân vũ "Tần vương phá trận nhạc", khí thế phi phàm.
Thấy Tần Tiêu phi ngựa chạy trở lại, Đường quân đều nhất tề ngồi dậy, la lớn lên:
- Chúc mừng Đại Tướng Quân, chúc mừng tướng quân phu nhân!
Mặc Y nhất thời vẻ mặt đỏ bừng. khẽ cúi đầu. Tần Tiêu cười ha ha vài tiếng, ngựa không dừng vó hướng tới nơi động phòng đi đến.
Trước động phòng, Trương Nhân Nguyện mang theo Phạm Thức Đức, Quách Tử Nghi và Lý Tự Nghiệp, Vạn Lôi những người này vây thành một vòng, vẫn là bày hỉ đường, để Tần Tiêu và Mặc Y hai người đi vào giao bái.
Lễ nghi kết thúc, mọi người hoan hô một tiếng rồi giải tán, đều chạy đến bên ngoài quân trại ăn thịt ăn thịt, không đến quấy rầy thời gian ngọt ngào của hai người.
Tần Tiêu một phát ôm lấy Mặc Y, đi tới trong động phòng sau soái trướng. Ngày hôm nay ở đây cũng bị hảo hảo trang điểm một phen, trên mặt đất rải nhung thảm Ba Tư tốt nhất, giường xếp cũng do hai mảnh ghép thành một cái giường lớn, bên trên rải vải gấm, chăn thêu.
Trong quân trướng kết lụa màu hồng, trên vách trướng cũng dán chữ Hỉ đỏ thẫm. Hai cây nến đỏ chập chờn, ở giữa một cái bàn, bên trên bày đặt một bình hảo tửu cùng chén rượu long phượng.
Tần Tiêu đem Mặc Y phóng tới trên giường, hai người trong ánh mắt đều đã là dâm hỏa thiêu đốt, lại lửa nóng bừng bừng ôm hôn cùng một chỗ, hai bên hô hấp đều đã có chút trầm trọng.
Tần Tiêu đem phía sau khóa kéo cởi ra, đã cởi xuống hoàng kim giáp. Sau đó tay chân vụng về đi giúp Mặc Y cởi ra y giáp. Mặc Y bật cười, nhẹ nhàng đẩy Tần Tiêu ra:
- Ngươi đi lấy chén rượu đến, nhớ kỹ, bên trái cái chén bên trong có thuốc bột là để ta uống.
- Thuốc bột, loại thuốc bột gì cơ?
Tần Tiêu đi tới bên cạnh bàn nhìn một cái, trong đó một cái chén thật sự là có chút thuốc bột, không khỏi nói rằng:
- Lần này lại chơi trò gì vậy? Vết thương của ngươi đã tốt hơn rồi chứ?
- Đã không sao rồi...
Mặc Y một mặt cởi bỏ áo giáp, một mặt ngượng ngùng thấp giọng nói rằng:
- Quân y Lưu Địch giúp đỡ chữa trị...Trong quân đội sao, chung quy không tiện mang hài tử nha...
- Kháo, tiểu tử đáng chết này!
Tần Tiêu không khỏi cười mắng:
- Cư nhiên còn có thể làm ra thuốc tránh thai, thật đúng là nhân tài a! Bất quá, phương diện này hẳn là có "thứ hồng hoa" cái loại dược vật đi, ăn nhiều không có chỗ tốt...Ách!
Tần Tiêu nhìn Mặc Y e lệ quay mặt qua chỗ khác, không khỏi thầm nghĩ: Ta có phải là quá rõ ràng một chút rồi không?
Mặc Y không khỏi cười ha ha, ngượng ngùng nói rằng:
- Cái này ngươi cũng đừng quản nha...
Tần Tiêu cười khúc khích ha hả lại lấy hai chén rượu, đem chén có thuốc bột cho Mặc Y.
Mặc Y bỏ áo giáp, quỳ gối trên giường đối với Tần Tiêu duỗi tay ra:
- Lão công, chúng ta cũng uống một chén rượu giao bôi được chứ?
Tần Tiêu vẻ mặt ôn nhu tiếu ý ngồi vào bên giường, cùng nàng giao tay vào với nhau, đem cổ tay hợp lại cùng nhau, nhẹ nhàng nói rằng:
- Lão bà, ngươi ở cùng ta thời gian dài như vậy, cho tới bây giờ chưa từng hưởng qua hạnh phúc gì, đều là chịu khổ chịu khó. Từ nay về sau, ngươi cũng đừng như trước vất vả nữa, sống thật tốt là được!
Mặc Y vội vã hôn lên miệng Tần Tiêu, để hắn không nói thêm gì đi nữa, khuôn mặt đỏ hồng nói rằng:
- Lão công, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, Mặc Y đã biết ngươi khẳng định chính là ma tinh trong số mệnh của ta. Cho dù là cùng ngươi uống cạnh chịu lửa, ta cũng không oán không hối...Chỉ là hi vọng, ngươi đi đến đâu cũng đừng bỏ ta lại.
- Sẽ không, lão bà thân ái!
Tần Tiêu uống xong rượu, thề non hẹn biển nói rằng:
- Ta nói rồi, từ hôm nay trở đi, không cho ngươi rời khỏi ta nửa bước, ai cũng không cướp đoạt ngươi khỏi tay ta được.