Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 478: Thập diện mai phục (2)

Quách Tử Nghi làm bộ tức giận đến cả người run rẩy. Trong lòng lại đang thầm cười nhạt: Xem ra đám người Hình Trường Phong tại hậu phương Đột Quyết rải tin tức giả đã thành công! Ngày hôm qua buông tha mấy gian tế thám mã Đột Quyết, khiến cho bọn hắn càng thêm cực kỳ tin tưởng sư phụ ta đã bị triệu về Trường An, hắc!

Quách Tử Nghi tức giận rống một tiếng:

- Giết đám châu chấu như các ngươi nào xứng để đại tướng quân của chúng ta xuất thủ! Xem ta đem các ngươi bắt qua trận đây!

Dứt lời vỗ ngựa hướng tới phía trước phóng đi.

Dương Ngã Chi mặt lạnh cười, vung tay lên. Bên người hơn mười kỵ binh cũng gào thét phóng ra. Quách Tử Nghi vừa nhìn trận thế không đúng, con chưa kịp giao phong đã thúc ngựa bỏ chạy. Đường quân nhất thời cũng ăn ý theo cùng nhau hướng về sau bỏ chạy như điên. Dương Ngã Chi ở phía sau cười ha ha:

- Đột Quyết nha trướng thập đại tiên phong đại tướng của ta đồng thời xuất mã. Xem ai còn có thể địch nổi, hết thảy xông lên, giết! Giết sạch quân Đường, đoạt lại Đại Lang Nguyên!

Phía sau Dương Ngã Chi Tả Sương Sát Đốt Phiên Bồ vẫn luôn cúi đầu lúc này chậm rãi tiến lên vài bước, ở bên tai của Dương Ngã Chi nói rằng:

- Đặc Lặc, Tần Tiêu kia tuy rằng trở lại Trường An, thế nhưng trong quân Sóc Phương còn có Trương Nhân Nguyện tọa trấn, Tả Uy Vệ mấy viên tướng quân như Lý Tự Nghiệp, Vạn Lôi bao gồm cả tiểu hậu sinh này cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, nói không chừng sẽ có quỷ kế gì đó, cần phải cẩn thận a!

Dương Ngã Chi coi thường trợn trừng mắt một cái với Tả Sương Sát, lạnh lùng nói rằng:

- Thúc thúc, ngươi chính là quá mềm yếu. Lúc trước khi đến đòi thi thể của nhị ca ta, có phải đã bị Tần Tiêu khi dễ đến lợi hại rồi không? Đột Quyết ta, có khi nào chịu qua loại lăng nhục này? Những lời này nếu là truyền tới trong cái lỗ tai của phụ hãn ta, nhất định sẽ giận dữ. Nói không chừng còn muốn trị ngươi tội làm nhục quốc thể.

- Hiện tại Tần Tiêu không ở đây, chính là lão đầu tử Trương Nhân Nguyện thì có gì đáng sợ? Huống chi ta phái ra thám mã hồi báo, Trương Nhân Nguyện căn bản không ở Nặc Chân Thủy. Nơi đó soái kỳ đã đổi thành chữ "Lý", khẳng định là Tả Uy Vệ tướng quân Lý Tự Nghiệp đang thống lĩnh Nặc Chân Thủy. Hán tử thô lỗ này sẽ có thẻ đùa giỡn quỷ kế gì chứ?

Đốt Phiên Bồ than nhẹ một tiếng:

- Trước đó không lâu ta vừa mới đối với Tần Tiêu làm ra hứa hẹn, không nghĩ tới lập tức đã nuốt lời... Đặc Lặc, ta vẫn là suy nghĩ, không nên sơ ý. Lúc này đây Sóc Phương quân so với Linh Võ quân lúc trước khó đối phó hơn rất nhiều.

- Được rồi, ngươi có phiền phức hay không? Ngươi có còn là nam nhân A Sử Na gia tộc sao?

Dương Ngã Chi oán hận nói rằng:

- Di Niết cùng ta cảm tình tốt nhất, hắn bị Đường quân giết hại, ta làm sao có thể thờ ơ? Đại ca của ta Tiểu Khả Hãn cũng vẫn muốn vì nhị ca báo thù. Hiện tại đây chẳng phải là cơ hội tốt sao? Nếu là có thể đoạt lại Đại Lang Nguyên và Nặc Chân Thủy, chúng ta một đường xua quân giết qua đánh hạ Ngưu Đầu Sơn, giết thẳng đến Hoàng Hà thu hồi thu hồi Thánh Địa cầu phúc Phất Vân Từ của chúng ta. Nơi đó cư nhiên bị lão thất phu Trương Nhân Nguyện kia phá hủy thành bình địa! Đây quả thực là ô nhục lớn nhất đối với Đột Quyết ta!

Ở bên cạnh binh sĩ Đột Quyết dường như thủy triều hướng phía trước xung phong liều chết đến, Dương Ngã Chi đắc ý tràn ngập nói rằng:

- Đại Lang Nguyên, thảo nguyên mỹ lệ sung túc cỡ nào! Từ hôm nay trở đi. Một lần nữa trở lại vòng tay của Đột Quyết ta rồi. Các huynh đệ anh dũng giết địch, thu phục vườn nhà của chúng ta, vì Di Niết Khả Hãn chết trận và các dũng sĩ báo thù!

Dứt lời, Dương Ngã Chi hung hăng trợn mắt giận dữ với Đốt Phiên Bồ một cái. Đốt Phiên Bồ kiên trì rút ra loan đao rống lớn nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m

- Tả Sương Sát kỵ sư các huynh đệ, theo Đặc Lặc bước tiến truy sát quân Đường!

Dương Ngã Chi nhìn bóng lưng Đốt Phiên Bồ chạy vội về phía trước, nhếch miệng cười:

- Thúc thúc đáng thương mà lại nhu nhược của ta, cư nhiên bị đồn đãi của người Hán lừa gạt. Sơn dương người Hán đâu có lang ma gì đó tồn tại!

Quách Tử Nghi mang theo hai nghìn kỵ binh nhẹ chạy vội phía trước, nhìn Đột Quyết kỵ binh phía sau như thủy triều dâng lên đuổi theo, trong lòng âm thầm vui mừng.

Chạy ba mươi bốn dặm, đã sớm đi qua Đại Lang Nguyên. Tiền phương chính là đại trại của quân Đường tại Nặc Chân Thủy. Vạn Lôi dẫn một chi kỵ binh nhẹ tiếp ứng đi lên:

- Tử Nghi, Vạn Lôi đến giúp ngươi.

Quách Tử Nghi cười hắc hắc:

- Chúng ta cùng nhau quay đầu lại chơi đùa với bọn chúng.

Dứt lời, nhị tướng đồng thanh hét lớn lên:

- Cung nỏ kéo lên, chuẩn bị bắn tên!

Ba bốn nghìn kỵ binh cấp tốc trải ra thành hình cánh quạt. Một trận rung động "cốt cốt", cung nỏ trong tay mỗi người đều được kéo thật căng ra.

Kỵ binh Đột Quyết xung phong ở phía trước không kịp dừng cước. Một chút chạy vào trong tầm bắn của quân Đường. Vạn Lôi hét lớn một tiếng:

- Bắn cung!

Nhất thời, mấy nghìn mũi tên bay đến như mưa vọt thẳng về phía người Đột Quyết!

Sức xông lên của ngựa, lại thêm lực lượng của mũi tên, người Đột Quyết vốn là áo giáp không cao minh nhất thời bị bắn xuyên qua, từng đợt tiếng kêu thảm thiết vang lên. Rất nhiều ngựa cũng trúng tên ngã lộn ngay tại chỗ, bị quân sau vượt qua giẫm đạp lên chen lẫn một trận, hay một đoàn người ngã ngựa đổ.

Dù là như vậy, bốn vạn đại quân Đột Quyết vẫn đang giống như cự lãng lao đến. Chiến mã Đột Quyết ngã xuống chỉ là một nhóm mà thôi. Trên thảo nguyên rộng lớn, đông nghịt tất cả đều là kỵ binh người Đột Quyết!

Dương Ngã Chi thúc ngựa chạy ở dưới soái kỳ, liên tục hạ lệnh:

- San bằng hai cổ Đường quân không biết sống chết kia!

Quách Tử Nghi và Vạn Lôi hội ý gật đầu một cái, hai người đều tự dẫn kỵ binh bản bộ hướng tới Nam, Bắc hai phương hướng bôn đằng chạy đi.

Dương Ngã Chi xa xa nhìn thấy, nhất thời có chút ngây người:

- Làm cái gì? Còn không có đấu đã bỏ chạy?

Đốt Phiên Bồ vội vã thúc ngựa chạy tới lên tiếng khuyên nhủ:

- Đặc Lặc Đường quân khẳng định là có chuẩn bị, thiết kế vòng vây. Nhìn phương hướng hai đội nhân mã kia bỏ chạy rõ ràng chính là lách đến phía sau quân ta.

Dương Ngã Chi cau mày suy nghĩ một chút, cười lạnh nói:

- Hai đội nhân mã kia cộng lên cũng chỉ ba bốn ngàn người, mai phục thì có thể thế nào? Truyền lệnh của ta xuống, tả bộ và hữu bộ, đều phân ba nghìn người đi ra ngoài, truy kích Đường quân chạy trốn. Còn lại đại bộ phận đi đánh doanh trại của Đường quân tại Nặc Chân Thủy.

Quách Tử Nghi và Vạn Lôi thấy đại quân Đột Quyết phân ra một nhóm đến truy đuổi bọn họ, không khỏi cười một trận trong lòng, chỉ lo dẫn kỵ binh bản bộ ở trên Đại Lang Nguyên điên cuồng chạy đi, không hề có ý tứ dừng lại tác chiến chút nào.

Ở trước đại trại của quân Đường, tả hữu sương phòng tiễn nỗ doanh từ đâu đã là cung trên tay, giáp trên thân, nghiêm nghị chờ đợi.

Lý Tự Nghiệp đứng ở trên đài điểm tướng, thổi râu mép trợn trừng mắt hét lớn lên:

- Nương nó, Đột Quyết man nô không giữ chữ tín! Dám đến đánh doanh trại của gia gia, tất cả đều đi tìm chết cho ta!