Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 476: Hoạt khảo dã lang quần (2)

Mặc Y khẽ thở dài một hơi:

- Ta tự nhận là không có được loại dũng khí giống như các nàng. Một mình một người rời xa quê hương, cùng một nam nhân cùng chính mình bất cứ phương diện nào cũng không hợp nhau sinh sống cả đời. Từ góc độ nữ nhân mà nói, ta ngược lại không tiếp thu các nàng sẽ có hạnh phúc cỡ nào. Bất quá, các nàng xác thực rất vĩ đại.

Phạm Thức Đức cười ha hả nói:

- Cái này không được, kéo đề tài đi quá xa rồi. Hiện tại không phải đang bàn phong cảnh sao?

Tần Tiêu nhìn Phạm Thức Đức một cái, hội ý cười cười:

- Phạm tiên sinh, chúng ta cũng là tùy tiện tâm sự cũng không phải đang nghị luận triều chính. Muốn nói giải quyết vấn đề căn bản, một biện pháp duy nhất chính là bản thân cũng có đủ cường đại, người khác người khác chinh phục. Mặc kệ là từ chính trị, quân sự, kinh tế hay là trên văn hóa, đều phải chinh phục, sau đó dung hợp. Đây mới là vương đạo, ha hả!

- Ngày hôm nay không nói chuyện quốc sự, không nói chuyện quốc sự, ha hả!

Phạm Thức Đức liên tục xua tay, tiếp tục giống như hướng dẫn du lịch nói rằng:

- Mượn núi này trước mắt chúng ta mà nói đi sao, đây là một ngọn núi trong Âm Sơn sơn mạch, tên là Kháng Lý Sơn, cũng gọi là Đại Lang Sơn. Âm Sơn tổng cộng dài hơn hai nghìn dặm. Đại Lang Sơn này chính là một ngọn núi ở cực Tây, vượt qua ngọn núi này hơn trăm dặm, thì có một bồn địa. Đó là địa phương Đột Quyết Tả Sương Sát đang đóng quân. Chúng ta ngồi trên đại thảo nguyên này cũng được gọi là Đại Lang Nguyên.

Tần Tiêu không khỏi cười: Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

- Lúc này còn chưa có xong, tất cả đều là "lang". Cảm tình lại là người Đột Quyết lấy tên đi sao? Dựa theo ý ta cũng đừng gọi là Đại Lang Nguyên gì cả, cứ gọi Tể Lang Nguyên tốt hơn nhiều.

Mọi người đồng thanh cười khẽ. Một sĩ tốt cưỡi ngựa từ đằng xa chạy tới, đưa tới thư của Trương Nhân Nguyện.

Ba tòa Thụ Hàng Thành đã bắt đầu khởi công tu kiến, Tần Tiêu đề ra kiến nghị, ở chỗ Ngưu Đầu Sơn kia thiết lập phong hỏa đài cũng đã được tiếp thu. Đã khởi công bắt đầu kiến tạo. Trương Nhân Nguyện nói, vì muốn đẩy nhanh hơn tiến độ công trình, đem sĩ tốt thủ biên kỳ đều cưỡng ép lưu lại, dự tính đối phó hai tháng.

Tần Tiêu không khỏi có chút kinh ngạc hai tháng, thời gian này cũng quá eo hẹp đi?

Đọc tiếp bức thư, Trương Nhân Nguyện nói rằng, có chút sĩ tốt tâm tình sinh ra oán giận không muốn xây công sự làm đào binh, đã bị chém trước mặt mọi người. Vì vậy thất quân náo động, không ai còn dám lỗ mãng hiện tại tiến độ công trình là tiến triển cực nhanh. Muốn Tần Tiêu bảo chứng trong lúc thi công tuyệt đối an toàn.

Tần Tiêu đứng dậy, vỗ vỗ vụn cây cỏ trên người nói rằng:

- Phạm tiên sinh, đợi sau khi trở lại doanh trại truyền lệnh xuống phía dưới. Từ hôm nay trở đi, đại quân phân thành sáu nhóm. Mỗi lần phái ra hai nhóm, hướng tới Ngưu Đầu Sơn bên kia, Nặc Chân Thủy và vùng Đại Lang Sơn, qua lại dò xét lẫn nhau, mười hai canh giờ không được ngừng nghỉ. Sáu nhóm phân làm ba ban, chính là trong nửa đêm cũng phải có thanh âm gót sắt của Đại Đường đạp vang vọng thảo nguyên. Toàn bộ địa phương ở giữa ba nơi đó, từ hôm nay trở đi, đều thực hành giới nghiêm, trở thành khu vực cường lực quản chế, thẳng đến toàn bộ công trình đều xây dựng hoàn tất. Bất luận kẻ nào không được tùy ý ra vào, nếu có phát hiện, sẽ xử lý như gian tế, đi đầu bắt lại, giao cho ta tự mình xử phạt.

- Dạ.

Phạm Thức Đức chắp tay cúi đầu, đã chuẩn bị đi dẫn ngựa trở lại doanh trại nghĩ viết quân lệnh. Tần Tiêu nói rằng:

- Chúng ta cùng nhau trở lại.

Vì vậy thổi một tiếng còi khẩu hiệu, Đạm kim mã tung vó ngựa chạy trở lại, mấy thớt ngựa khác cũng thông minh cùng nhau chạy tới theo.

Vừa mới trở lại quân trại đã nhận được tin tức trọng yếu thứ nhất do Hình Trường Phong phái người báo đến "Đột Quyết Mặc Xuyết mang theo quân sư Thôn Dục Cốc và Tả Hiền Vương, Khuyết Đặc Lặc cùng ở Tây Bộ chinh phạt Tây Đột Quyết Đột Kỵ Thi. Thế nhưng trong nha trướng, Đột Quyết điểm khởi ba vạn đại quân đang hướng tới Âm Sơn đi ra. Người lãnh quân là con của Mặc Xuyết Dương Ngã Chi Đặc Lặc!

Tần Tiêu không khỏi nhếch mi giận dữ:

- Đột Quyết Tả Sương Sát Đốt Phiên Bồ vừa mới nói với ta rằng, người Đột Quyết sẽ không dám lại vượt Âm Sơn đến gây hấn. Như thế nào hiện tại đã lại phái tới Dương Ngã Chi? Ba vạn đại quân, lai lịch không nhỏ mà! Hơn nữa nhân mã của Đốt Phiên Bồ đóng tại phía Bắc Âm Sơn cũng đủ bốn vạn. Bọn chúng muốn làm gì?

Quách Tử Nghi nói rằng:

- Nếu Dương Ngã Chi Đặc Lặc là huynh đệ của Di Niết Khả Hãn, phỏng chừng là tới tìm đại tướng quân thay huynh đệ báo thù đi sao? Người Đột Quyết không bó buộc lễ pháp, thay đổi thất thường, sự tình đó đúng là rất bình thường. Đại tướng quân nên sớm làm ra chuẩn bị.

- Ừm...

Tần Tiêu gật đầu, trầm tư một trận nói rằng:

- Từ nha trướng của Đột Quyết đi đến nơi này, phỏng chừng cần có một khoảng thời gian. Bất quá, Hình Trường Phong đưa tới tin tức này, trên đường cũng đi mất một ít thời gian. Chúng ta cần sớm làm ra chuẩn bị. Vừa mới chém giết một sói con, lúc này lại tới một con nữa. Trong nhà Mặc Xuyết nuôi dưỡng bao nhiêu con tiểu súc sinh a? Một lần đều đến giết sạch mới tốt!

Phạm Thức Đức vội hỏi:

- Đột Quyết lần này có bốn vạn đại quân chuẩn bị mà đến. Hơn nữa quen thuộc địa lý nơi này, đại tướng quân không thể sơ ý, hẳn nên cẩn thận chuẩn bị an bài. Nặc Chân Thủy nơi đó cũng không thể xảy ra sai lầm gì, bằng không sẽ ảnh hưởng đến toàn cục.

- Lấy địa đồ đến đây!

Tần Tiêu ngồi vào bên cạnh bàn soái, tinh thần chấn động:

- Người Đột Quyết chỉ nghĩ Tần Tiêu ta là thất phu, muốn người đông thế mạnh ỷ vào địa lợi đến khi dễ ta. Ngày hôm nay ta để hắn kiến thức một chút, cái gì mới gọi là "chiến tranh".

Phạm Thức Đức mang tới địa đồ, san bằng mở ra dải ở trên bàn soái. Tấm địa đồ này là trên bản đồ của Đường Hưu Cảnh không có, tất cả đều là mấy ngày qua, Tần Tiêu phái người thăm dò địa hình chung quanh vẽ ra. Nhập quân lâu như vậy, Tần Tiêu một ít tri thức địa hình cũng dần dần thay đổi thực thi. Chỗ đại quân đi qua, đầu tiên sẽ tìm hiểu địa lý, đây là một vấn đề rất quan trọng.

Mọi người cùng nhau tỉ mỉ nghiên cứu một trận địa đồ, Tần Tiêu nhếch nhếch khóe miệng, nói với Quách Tử Nghi rằng:

- Có biện pháp sao?

Quách Tử Nghi hướng về phía Tần Tiêu ngầm hiểu cười nói:

- Đại tướng quân đã tính trước kỹ càng, cần gì phải hỏi ta?

Tần Tiêu cười ha hả nói:

- Ta đây ngày hôm nay cần phải để ngươi nói một chút.

Quách Tử Nghi khiêm tốn cười cười, chỉ vào địa đồ nói rằng:

- Nhớ kỹ thời gian trước đây sư phụ có dạy ta, nói qua, chiến tranh đơn giản chính là song phương lừa gạt, muốn biết rõ ý đồ và hướng đi của địch nhân, còn phải ẩn dấu động hướng của mình. Chúng ta đóng quân tại Nặc Chân Thủy, người Đột Quyết không cần thám mã cũng đối với tình hình ở đây rõ như lòng bàn tay. Như vậy quân ta mất đi bí mật và địa lợi.