Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 449: Tà dương như máu, giết chóc như ma (4)

Lệnh kỳ được truyền ra lập tức truyền khắp, tạo thành tiếng vang rung trời, chấn động lòng mọi người. Sau khi ba tiếng pháo nổ vang lên, Tần Tiêu lớn tiếng rống:

- Huynh đệ toàn quân, theo ta tiến lên giết hết, băm vằm đầu chó của bọn Đột Quyết man nô.

Một tiếng này vừa hô xuống dưới thì trong đầu Tần Tiêu vang lên một âm thanh vo ve, toàn bộ đều trống rỗng, chỉ còn lại một chữ ghi bằng máu to:

- Giết!

- Giết!

- Giết!

Ba ngàn kỵ binh chạy từ hai bên trái phải chạy tới, tiến vào chiến đoàn, người Đột Quyết vạm vỡ không hề có chút e sợ nào cả, phân chia ra đón chào hai bên.

Phượng Sí Lưu Kim Đang trong tay Tần Tiêu, lúc này đã thành mãnh thú, mơ hồ nắm tay, phảng phất như không liên quan đến mình, thành một máy móc tràn đầy điện năng.

Vung keng chém giết, máu tươi vẩy ra, đầu bay lên không, tứ chi bị nghiền nát!

Một màn này không ngừng lặp lại, xuất hiện trước mắt Tần Tiêu.

Nếu dùng một từ ngữ để hình dung tâm cảnh của hắn thì phải là chết lặng! Đến nơi này thì tánh mạng giống như là lá rụng yếu ớt tựa như địa ngục, không có thời gian tự hỏi cùng chuẩn bị! Chỉ có chết chóc!

Hai người binh lính Đột Quyết, mỗi người cầm một cây thương đâm vào hướng Tần Tiêu, hai chân Tần Tiêu kẹp chặt bụng ngựa, khẽ xoay Phượng Sí Lưu Kim Đang trong tay, chém thương của hai người đó thành hai đoạn. Thừa dịp bọn họ hết sức kinh ngạc và bối rối liền rống một tiếng to, nghiêng mình chém xuống. Một người bị chém từ cổ đến vai phải, một người thì từ cánh tay đến hông, vỡ thành vài khúc.

Máu tươi điên cuồng phun lên trời, tứ chi run rẫy rơi xuống mặt đất. Chảy ra cái gì đó màu đỏ đỏ vàng vàng, thậm chí còn nhìn thấy dạ dày của một người mới không lâu vừa ăn thịt bò.

Máu rơi trên cát vàng, mặt trời lặn dần.

Ba người thúc ngựa vây tới giết Tần Tiêu, chấp soái kỳ trong quân La Vũ Phong khua đao lên đỡ một thương, Mặc Y sau lưng cũng đỡ một thương, mềm mại kêu lên một tiếng đâm xuyên ngực mộ tên binh lính Đột Quyết bên phải! Tinh thần Tần Tiêu chấn động, cũng bất chấp lau đi máu chảy trên mũ giáp, một kim keng đổ ập xuống, chém tới trước mặt một binh lính Đột Quyết. Lập tức con mắt người kia mở cực to, đưa thương lên ngăn cản nhưng đâu thể chống đỡ được. Tần Tiêu vừa chém xuống dưới đập cây thương thành hai đoạn, uy lực không giảm mạnh mẽ đập xuống dưới. Phượng Sí Lưu Kim Đang mạnh mẽ đập xuống đỉnh đầu hắn, lập tức một luồng khí vọt ra, máu tươi văng ra, ngay cả con ngựa kia cũng cảm thấy thân thể khuỵa xuống, không tự giác mềm nhũn quỳ xuống một chân.

Đam Kim Mã nghe được mùi máu tươi, thấy cảnh giết chóc liền trở nên hưng phấn cùng táo bạo. Hí dài một tiếng, xê dịch tại chỗ một chút, chân sau vừa nhấc đá ra ngoài, đá con ngựa của người Đột Quyết đang "cúi đầu xưng thần" ra ngoài, đau nhức kêu lên một tiếng ngã về phía sau.

Huyết khí trong lòng Tần Tiêu đều muốn chui ra, chỉ hận vẫn chưa thống khoái! Mặc Y cùng soái tử kỳ theo sát hộ tống hắn, nửa bước cũng không dám rời đi.

Tần Tiêu giương mắt nhìn thoáng qua trận, Man Ngưu lợn rừng Lực Hạ Đạt kia đang dùng gậy sắt trong tay tra tấn bộ binh quân Đường trong trận Mạch đao, trong lòng vô cùng giận dữ, mãnh liệt vỗ ngựa, hướng tới chiến trận quyết tâm giết chết Lực Hạ Đạt.

Binh lính giáp công quân Đường tiến đến đều gặp keng mà ngược lại, hoặc chết hoặc tàn, tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, biển máu khắp nơi.

Một ít Hoàng Long, soái kỳ chữ Tần bay phấp phới trong cái bụi đẫm máu, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!

Nữ tử áo giáp bạc sáng chói, toàn thân lại giống như dạ xoa đẫm máu, một thanh ngân thương đã chọc thủng cổ họng của tên man nô Đột Quyết thứ sáu, trong cổ chảy ra máu tươi giống như hoa mai bay lả tả trong tuyết, nhìn thấy mà giật mình, nhưng cảnh đẹp ý vui này giống như chỉ là phụ cho người phụ nữ này. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m

Tâm của Mặc Y bị mất phương hướng, mất phương hướng trong chiến trường đầy máu, bị lạc ở nơi giết chóc không ngừng, bị lạc ở chỗ người nam nhân kia, không thể địch nổi khí phách cùng cuồng vọng trong đó.

Cuồng vọng! Đó là cuồng vọng và tự tin kinh khủng! Ai còn có thể đánh bại một thân lực lượng và trí tuệ hoàn mỹ như vậy, nam nhân cho dù trời sập cũng bệ nghễ không sợ hãi!

Đây không phải là ý nghĩ yêu thương, ôn nhu mà là trong vai một chiến sĩ chiến đấu, phát ra từ sâu trong lòng sự sùng bái và rung động.

Lúc đầu, đây chính là chiến trường! Đây là chiến trường tựa như bất luận tánh mạng của chúa tể nam nhân nào.

Gậy sắt huy huy đập vỡ đầu quân Đường, khắp nơi cuồng tiếu Lực Hạ Đạt! Tới gần!

Tần Tiêu mãnh liệt thúc vào bụng ngựa, ra sức cầm cương, Đạm kim mã ngầm hiểu ý, bay lên không trung khàn giọng hí dài, Phượng sí lưu kim đang uống máu như điên đang bổ tới đầu Lưu Hạ Đạt!

Lực Hạ Đạt lập tức quá sợ hãi, dựng gậy sắt lên nghênh đỡ, sau đó ra sức đẩy, miễn cưỡng đẩy lực đạo đi. Tập trung nhìn lại, lại thấy tiểu bạch kiểm xinh đẹp vừa rồi giờ lại biến thành sát thần tà ma với con mắt đỏ bừng, Phượng sí lưu kim đang cứ như vậy lướt qua ngàn quân lần nữa bổ tới đầu vai, cần cổ của mình.

Lực Hạ Đạt tuyệt địa khàn giọng rống phản kích lại, nghênh tiếp một gậy, hỏa tinh bắn ra bốn phía, hai tay run lên!

Không kịp để cho hắn thở, Tần Tiêu hét lớn một tiếng, Phương Sí Lưu Kim Đang giống như

Lực Hạ Đạt cảm giác trong ngực vô cùng đau nhức, mở trừng hai mắt, gậy sắt trong tay rơi xuống lập tức, trừng mắt nhìn hận không thể nuốt sống Tần Tiêu.

Lực Hạ Đạt cảm giác được tính mạng của mình ngày càng yếu đi, đây là cảm giác ban đầu khi chết!

Quân Đường và binh lính Đột Quyết bên cạnh đều có chút ngây ngốc khi nhìn thấy khuôn mặc lạnh như sương, sát khí bắn ra bốn phía của Tần Tiêu, cùng vẻ mặt dữ tợn, đáng sợ, tuyệt vọng, oán hận của Lực hạ Đạt.

- Lực Hạ Đạt!

Tần Tiêu rống lớn một tiếng:

- Đây là cái giá lớn cho việc phạm vào Đại Đường ta!

Tần Tiêu rống to một tiếng, hai tay phát ra ngàn cân chi lực, vung thi thể Lực Hạ Đạt lên như túm một con diều bình thường, đập tới trước mắt người Đột Quyết!

Lập tức, một mảng im lặng!

Người Đột Quyết nghẹn ngào kinh hoảng kêu to. Nhưng trên ngựa, lại phẫn nộ mãnh liệt bổ qua hướng Tần Tiêu bên này!

Mày kiếm Tần Tiêu nhíu lại, không chút nào lùi bước nghênh tiếp địch.

Đột Quyết điên cuồng vung dao cùng trường thương, giống như quái thú giương nanh múa vuốt, hướng toàn thân Tần Tiêu đập tới. Một tên người Đột Quyết xoay người xuống ngựa, dùng đao chém vào móng ngựa Đạm Kim mã. Đạm Kim mã cực kỳ thông minh nhảy thân lên tránh, sau đó nhấc chân lên đá vào trước mặt người Đột Quyết nọ khiến hắn lập tức ngã về phía sau, trên mặt sưng bầm ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra.

Trong lòng Tần Tiêu giận dữ, dám đả thương bảo mã của ta! Hai chân thúc vào bụng ngựa, Đạm Kim mã cũng đang giận dữ hí lên một tiếng phóng tới người Đột Quyết kia, Tần Tiêu nghiêng người chém một nhát, chém người này thành hai đoạn. Đạm Kim mã còn giận không tiêu liền đá bay mấy khúc của người này.

Mặc Y sau lưng kêu lên một tiếng sợ hãi, Tần Tiêu cũng cảm giác sau lưng vang lên tiếng gió.