Ở bên cạnh Phạm Thức Đức cười nói:
- Trương công tử yên tâm, lão hủ nghe được rõ ràng, đã nhớ kỹ toàn bộ. Sau này sẽ nói ra với ngươi, thay Hầu gia ghi chép xuống đi sao. Bài thơ hiếm có như vậy, khí thế bàng bạc thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng, một cổ lý tưởng hào hùng bôn đằng vạn dặm.
- Cái này sao, một hồi đừng có quên ghi lại!
Trương Húc lôi kéo Phạm Thức Đức chạy trở về, đến Nhạc Dương lầu tìm chủ lầu quán, muốn văn chương viết.
Lý Tiên Huệ tự hào khẽ tựa vào trên người Tần Tiêu:
- Lão công, nguyên lai còn có bực tài hoa này. Lúc trước ta làm sao lại không phát hiện đây? Sẽ không phải là theo Thượng Quan Uyển Nhi học đấy chứ?
- Thượng Quan Uyển Nhi...
Trong lòng Tần Tiêu hơi khẽ động, nhớ tới nữ tử còn đang ở tại Sở Tiên sơn trang đau khổ chờ đợi mình kia, tự suy nghĩ một chút, trước mắt chính mình, tận tình du ngoạn sơn thủy, tựa hồ đã đem nàng vứt ở sau đầu. Hình như có chút có lỗi với nàng thì phải?
Tần Tiêu khẽ ôm lấy bờ vai của Lý Tiên Huệ:
- Thế nào, ngươi hiện tại càng lúc càng thích ăn dấm chua sao?
- Mới không có đấy!
Lý Tiên Huệ sắc mặt ửng đỏ:
- Cho dù không phải có một chút như vậy, cũng là bởi vì ta quan tâm ngươi mà...
- Ha hả, tự mình thừa nhận rồi phải không?
Tần Tiêu mỉm cười, mặt nhìn ra xa xa phía trước:
- Chúng ta ở chỗ này dừng lại hai ngày đi. Ta muốn tiếp Nhạc Châu Thứ Sử một chút, cũng thuận tiện để Vạn Lôi nghỉ ngơi ở nhà một chút, cùng người thân đoàn tụ một phen. Ngày mai chúng ta lên Quân Sơn đảo một chút. Đến Nhạc Châu không lên Quân Sơn đảo đó là một tiếc nuối lớn! Sau này tưởng nhớ cổ nhân một chút đi nha. Nơi này có mộ của Tương Phi, Khuất Tử và Lỗ Túc, tiểu Kiều những người này đấy.
(Chú thích: Tương Phi Nga Hoàng, Nữ Anh đều là nữ nhân sống thời Ngũ Đế trong lịch sử Trung Quốc, tương truyền hai bà đều là con gái của Đế Nghiêu.
Khuất Tử tức Khuất Nguyên (chữ Hán: 屈原; bính âm: qū yúan), tên Bình, biệt hiệu Linh Quân (340 TCN - 278 TCN) là một chính trị gia, một nhà thơ yêu nước nổi tiếng của Trung Quốc.
Lỗ Túc: tướng nhà Ngô thời Tam Quốc.
Tiểu Kiều: một trong nhị kiều thời Tam Quốc, vợ của Chu Du).
- Được nha!
Lý Tiên Huệ gật đầu mỉm cười:
- Tương phi Nga Hoàng, Nữ Anh vẫn là thân minh mà ta cúng bái đấy!
Trong lòng Tần Tiêu mỹ diệu thầm nghĩ: Tiên nhi quả nhiên là nữ tử tốt. Lấy Nga Hoàng, Nữ Anh làm thần tượng, như muội muội của nàng Lý Khỏa Nhi gia hỏa kia nào có hiểu được tín ngưỡng, tôn sùng.
Mọi người ở trên Điểm Tướng Đài du thưởng một phen, thấy Trương Húc và Phạm Thức Đức trở lại, phía sau theo một nhóm người. Phạm Thức Đức chạy chậm tiến lên:
- Hầu gia, Nhạc Châu Thứ Sử Quách Kính Chi cùng một đám bằng hữu của hắn đang chờ ngài, đều tới gặp Hầu gia.
- A, vậy thì thật tốt!
Tần Tiêu cất bước đi tới ngênh đón, đi đầu chắp tay thi lễ:
- Quách đại nhân, chúng vị đại nhân, hạnh ngộ. Tần Tiêu mạo muội quấy rối, sao dám làm phiền tới gặp. Thực sự là thất lễ!
Đầu lĩnh một người nga bào ổn đinh, thân thể béo tròn, da mặt trắng nõn lông mày rậm mắt to, ba sợi râu quai nón dài nhỏ đón gió bay phất phới, một bộ dáng phong phạm trưởng giả phúc hậu, thi lễ nói:
- Tần tướng quân ở xa tới bái phỏng, Quách mỗ chiếu cố không chu toàn. Chớ trách chớ trách!
Hai người thi lễ qua, Quách Kính Chi đã đối với Tần Tiêu giới thiệu những người phía sau:
- Tần tướng quân, vị này chính là Tả Vũ Vệ Đại Tướng Quân Tiết Nột, Tiết tướng quân!
Tần Tiêu nhìn nam nhân thân hình như tháp dung nghi phi phàm, tuổi chừng hơn bốn mươi này, không khỏi thầm nghĩ: đây là nhi tử của Tiết Nhân Quý? Thực sự là võ giả trời sinh, phong phạm đại tướng nha! Quách Kính Chi cũng không có nhắc tới danh hào "Tiết Nhân Quý chi tử" đã cấp giá trị cho hắn, đủ để thấy rõ thành tựu hiện tại của Tiết Nột cũng không kém nha. làm được Tả Vũ Vệ Đại Tướng Quân, một trong Thập Nhị Vệ Đại Tướng Quân!
Tần Tiêu tiến lên thi lễ:
- Uy danh của Tiết tướng quân thực sự là như sấm bên tai!
Tiết Nột ôm quyền trả lời trả lời:
- Tần tướng quân nổi danh, mới là vang vọng thiên hạ, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!
- Tần tướng quân, vị này chính là đồng liêu của Quách mỗ, Quế Châu Đại Đô Đốc Vương Tuấn.
Vương Tuấn ngày thường mình hổ, eo gấu, hai mắt như đuốc, khuôn mặt tử đường sắc một thân hào khí bốn phía, ôm quyền thi lễ:
- Xin chào Tần tướng quân!
Tần Tiêu đáp lễ:
- Vương tướng quân khách khí rồi. Nghe danh đã lâu, hôm nay mới may mắn được gặp mặt một lần.
Vương Tuấn hơi hơi khiêm tốn cười:
- Không dám nhận. Tần tướng quân đại danh, ta xa tại Lĩnh Nam đều đã nghe được không ít.
Mọi người cùng nhau cười, Quách Kính Chi lại giới thiệu Bùi Diệu Khanh tám tuổi trúng cử thần đồng, sau khi bị biếm triệu hồi danh sĩ Trương Thuyết cho Tần Tiêu nhận thức, cuối cùng mới đưa tới trước mặt một văn sĩ thân hình trắng trẻo tiến lên, nói với Tần Tiêu rằng:
- Lĩnh Nam đệ nhất tài tử, Trương Cửu Linh, Trương công tử!
Trương Cửu Linh sinh thời mặt trắng, mắt tinh, giống như châu ngọc, một thân áo bào trằng bình thường bằng phẳng, thân như thanh tùng, khí chất thản nhiên nhàn định, hơi gập lưng chắp tay vái chào:
- Trương đại nhân thực sự là quá mức khen nhầm, nhân ngoại hữu nhân, danh đầu này làm sao dám đảm đương? A, Tần tướng quân, Trương mỗ có lễ.
Tần Tiêu thi lễ lại, tinh tế quan sát Trương Cửu Linh một phen, quả nhiên là khí vũ xuất chúng, dáng vẻ phi phàm. Chỉ là vẫn có chút cảm giác kỳ quái những người này đối với ta tuy rằng khách sáo có thừa, nhưng rõ ràng chỉ là qua loa cho xong chuyện, rõ ràng có chút không để ở trong lòng. Nhất là Trương Cửu Linh này hình như không đem ta đặt ở trong mắt vậy.
Chuyện gì xảy ra?
Sau khi giới thiệu xong. Quách Kính Chi ha hả cười nói:
- Tần tướng quân, đoàn người chúng ta vừa mới từ Cốt La trở lại, đang chuẩn bị đến bái Khuất Tử Từ Khuất Công một chút. Không ngờ gặp phải Trương công tử, nói Tần tướng quân đến đây bái phỏng một chút. Vì vậy đã cố ý qua đây mời tướng quân cùng chúng ta du ngoạn, không biết ý của tướng quân ra làm sao?
Tần Tiêu mỉm cười đáp lễ:
- Cung kính không bằng tuân mệnh, Tần Tiêu đang có ý này. Mời!
- Mời, mời!
Quách Kính Chi khách khí lui qua một bên dẫn đường, Tiết Nột và Vương Tuấn và Tần Tiêu đồng thời hướng phía trước đi đến. Trái lại Trương Cửu Linh, lại một mình một người phiêu nhiên đi ở một bên, biểu tình đạm nhiên tự mình thưởng thức cảnh sắc.
Trong lòng Tần Tiêu buồn bực thầm nghĩ: kẻ là này có ý tứ gì? Giống như ta thiếu nợ tiền không trả hắn vậy. Trương Cửu Linh thật đúng là cao ngạo thật lớn. Con mắt cũng không thèm liếc nhìn ta một cái. Quách Kính Chi những người này đều là lão bánh quẩy hỗn ở trong quan trường nhiều năm, coi như là chán ghét ta, trên mặt mũi cùng nên làm tốt chút. Trương Cửu Linh này còn thật là có chút khí phách thư sinh... Chỉ là kỳ quái, bọn họ vì sao chán ghét ta như vậy?
Mấy người Lý Tiên Huệ không xa không gần đi theo phía sau đám người Tần Tiêu, hướng phía mộ của Khuất Nguyên đi đến.