Ta mới không cần gả đấy!
Tử Địch ôm lấy Mặc Y:
- Ta cả đời này sẽ ở bên cạnh tỷ tỷ! Ai cũng không lấy... Hì hì...
Lý Tiên Huệ cười nói:
- Nếu tỷ tỷ của ngươi lập gia đình thì làm sao bây giờ?
- Ta cũng mặc kệ!
Tử Địch như chú chó con, đầu cọ lên người của Mặc Y, nói:
- Tỷ tỷ gả ở đâu, ta cũng đi theo đó!
Mặc Y vẻ mặt trìu mến vui vẻ ôm lấy Tử Địch:
- Thật sự không chịu nổi ngươi rồi... Làm rộn như vậy ra thể thống gì nữa.
Tần Tiêu nhìn qua hay tỷ muội này, trong nội tâm vui vẻ từ đáy lòng: thật tốt cho đôi song sinh! Nếu tách các nàng ra thật đúng là rất tàn nhẫn. May mắn lúc ấy không có cường lực gả Tử Địch cho Lý Trọng Tuấn. Cũng may mắn Lý Trọng Tuấn cũng cho ta mặt mũi, không có dùng sức mạnh. Mặc Y không giống Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi, là người sống nội tâm. Tuy ta biết rõ nàng có ý với ta, nhưng ai có thể mò được nội tâm chân thật của nàng chứ?
Sau buổi cơm tối, rốt cuộc Tần Tiêu cũng có cơ hội ngồi chơi mạt chược. Không nghĩ tới hắn là ‘ tông sư ’ cũng không phải đối thủ của Lý Tiên Huệ cùng Mặc Y. Cùng Tử Địch thua rối tinh rối mù. Lúc nào cũng hô to ‘ vận may cùng kỹ thuật không có quan hệ ’.
Có câu là tiễn biệt thắng tân hôn. Buổi tối trong chăn ấm áp, Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ dục vọng dâng cao, ngoài trời rất lạnh nhưng hai người mồ hôi đầm đìa.
Lý Tiên Huệ ghé vào trong ngực của Tần Tiêu, hai mắt như thủy tinh nhìn qua hắn, nhẹ nhàng khuấy động sợi râu ở cái cằm của Tần Tiêu một chút, thấp giọng nói ra:
- Lão công, có phải trong triều xảy ra đại sự gì không?
Tần Tiêu vuốt lưng ngọc của Lý Tiên Huệ, nói:
- Không có nha. Như thế nào?
- Lại nói dối trắng trợn.
Lý Tiên Huệ nhẹ nhàng túm lấy lỗ tai của Tần Tiêu, giả hờn dỗi nói:
- Chúng ta không phải nói rồi sao, có vui vẻ, không vui đều phải chia xẻ với nhau. Không thể buồn bực trong lòng.
Tần Tiêu thương tiếc cười cười:
- Kỳ thật là chuyện không liên gì tới ta. Nhưng mà triều đình hiện giờ hơi loạn. Cho nên ta đang suy nghĩ có nên lấy lui làm tiến, trước rời khỏi Trường An. Những ngày này tại Lạc Dương tế bái Vũ Hoàng, phát sinh rất nhiều chuyện. Tể tướng Diêu Sùng bị giáng chức, sau đó lại có hai gia hỏa nham hiểm đi lên làm Tể tướng.
Tần Tiêu đem chuyện Vi Ôn cáo trạng mình giấu xuống, miễn cho Lý Tiên Huệ nghe xong u buồn lo lắng.
- Chỉ vì những chuyện này? Không thể nào. Ngươi nhất định là có chuyện gạt ta.
Lý Tiên Huệ nhẹ nhàng bỉu môi:
- Với tính tình của ngươi, chắc chắn sẽ không vì chuyện không vui mà sinh thoái ý. Nhưng cho dù như thế, dù sao ta chỉ là một phu nhân ở trong nhà, quản không nhiều việc triều đình của ngươi. Nhưng mà mặc kê ngươi quyết định ở lại Trường An hay quay trở lại Giang Nam, ta trước sau sẽ duy trì ngươi. Nếu như những tiểu nhân nham hiểm này chèn ép ngươi, ta sẽ chạy đi gặp phụ hoàng cùng mẫu hậu, bảo bọn họ giúp ngươi hả giận.
- Ha ha, đúng là hảo lão bà. Nhưng nếu đánh nhau mà phải nhờ lão bà hỗ trợ, nhất định sẽ bị người ta chê cười.
Tần Tiêu niết bờ mông vểnh lên đầy đặn của Lý Tiên Huệ một cái, nàng cả kinh hét lên, sau đó xấu xa cười nói:
- Cho nên ta sẽ không cho nàng xuất đầu đâu. Nhưng nàng muốn lúc nào quay về làm công chúa ta cũng không ngăn cản nàng đâu.
- Ta hay nói giỡn, ngươi tức giận sao?
Lý Tiên Huệ lắc đầu nhìn Tần Tiêu, nói:
- Đừng nóng giận, ta chỉ nói đùa thôi.
- Không có đâu.
Tần Tiêu ôm lấy Lý Tiên Huệ:
- Sớm ngủ đi, ngày mai còn phải tảo triều sớm đấy. Hơn nữa, ta còn chuẩn bị đi gặp một người trọng yếu.
- Ai vậy?
- Cô cô của nàng. Thái Bình công chúa.
Ngày hôm sau tảo triều nhin Tần Tiêu nhìn qua Tông Sở Khách cùng Kỷ Xử Nột hai điểu nhân đứng ở hàng đầu, trong nội tâm không thoải mái. Hắn làm bộ như tượng đất, nhưng mà bộ dáng tiểu nhân đắc chỉ của đám người này quả thực trêu người mà. Trương Giản Chi cùng bọn người Viên Thứ Dĩ cũng trầm mặc rất nhiều, ngay cả Võ Tam Tư cùng Tông Sở Khách cùng náo động một hồi, ca tụng hoàng đế nhân từ đại hiếu, cảnh thái bình giả tạo làm bộ cường đại.
Trong đầu Tần Tiêu buồn bực không nghe đám người này nói cái gì, thật vất vả mới tan triều, liên tục không ngừng trốn đi. Sau đó lại đi tới bắc nha, đem Vũ Lâm Vệ, Thiên Kỵ cùng Đông Cung Lục Suất tướng quân triệu tập tới, giao phó một ít việc vặt với những người này, sau đó cho bọn họ tán đi. Chính hắn cũng không muốn ở lại bắc nha, cưỡi ngựa mang theo đặc chủng doanh đi tới Huyền Vũ môn.
Đi trên đường lớn Chu Tước thật vất vả Tần Tiêu mới được nghỉ, rốt cục cảm nhận được thích ý trong lòng. Lúc trước nghỉ thì buổi tối ngủ không cần lo lắng sáng mai tảo triều, nhưng hiện giờ trầm tĩnh lại. Suy nghĩ một hồi, việc của mình còn phải đi tìm Thái Bình công chúa nói. Muốn gặp Thái Bình công chúa sao, biện pháp tốt nhất chính là tới tìm Lý Long Cơ hắn cùng Thái Bình công chúa quan hệ vô cùng mật thiết, ngày bình thường cảm tình cũng rất không tồi.
Chủ ý đã định, Tần Tiêu liền đi Thập Vương Trạch phủ Sở Vương, tìm được Lý Long Cơ.
Thời gian của Lý Long Cơ rất nhàn nhã, trời lạnh lại một mình một người ngồi ở hậu viện đánh đàn.
Tuyết rơi phủ đầy sân, ngay cả thảm cỏ cũng đông cứng lại, chỉ còn một ít rễ cỏ còn sót lại. Gió lạnh thổi qua bay theo gió, lộ ra nét thê lương mà đìu hiu.
Tần Tiêu chậm rãi đi trong hành lang gấp khúc, chậm rãi hướng đình nghỉ đi tới. Xa xa nghe được tiếng đàn, tuy giương nhẹ phiêu dật lại lộ ra vẻ nặng về và áp lực. Loại cảm giác này giống như lưng mang trọng trách, ra sức nhưng lại cảm thấy lực bất tòng tâm.
Tần Tiêu đi đến bên người Lý Long Cơ, chắp tay đứng sau lưng của hắn, nghe hắn đàn.
Đây là một đàn tranh phong cách cở xưa, thân cầm màu rám nắng, có một bộ phận còn mang dấu vết bị đốt. Tần Tiêu kinh nghi thấp giọng nói:
- Tiêu vĩ cầm?
Lý Long Cơ hai mắt khép hờ, ngón tay như bay, âm thanh cao vút, trong miệng nói ra:
- Tiêu cầm lấy được lương tài, lương tài xuất phát từ lửa cháy.
Tần Tiêu nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười nhạt: tiêu vĩ cầm ngụ ý từ trước đến nay có lương tài nhưng không trọng dụng, hoặc là trải qua trắc trở khúc chiết. Xem ra Lý Long Cơ giờ phút này tâm tình phiền muộn. Thời kỳ tam quốc Thái Ung nghe theo dùng lửa mạnh đốt lương mộc! Biết rõ nó là tài liệu tốt khó gặp, vì vậy lấy nó ra ngoài, làm ra như vậy lại truyền ra danh cầm thiên cổ. Không nghĩ tới bây giờ lại rơi vào trong tay Lý Long Cơ. Lý Long Cơ xưa nay yêu thích âm luật, chắc chắn vì tiêu vĩ cầm này đã hao tốn không ít tâm tư.
Lý Long Cơ đàn xong, mười ngón dừng lại, dùng tình cảm sâu đậm thở dài một hơi, làn điệu dừng lại, dư âm lượn lờ bên tai.
Lý Long Cơ xoay đầu lại, nhìn qua Tần Tiêu khẽ cười nói:
- Đại ca nhận biết này khúc sao?
Tần Tiêu lắc đầu:
- Ta chỉ nghe ra ngụ ý trong đó. Nhưng mà cầm khúc là gì thì ta không biết, ta không phải người xuất thân vương hầu nên không nghiên cứu chuyện này.