- Ngươi nói đúng, Đột Quyết, dân tộc Thổ Phiên kể cả Tây Vực đám tiểu quốc hay Nam Man kia, luôn thay đổi thất thường, hôm nay tới triều cống hòa thân, ngày mai lại lật mặt phản bội, quả thực đáng ghét. Đợi đến lúc ta đăng cơ thì đừng nói, trước đem những quốc gia này tiêu diệt! Tần huynh đệ, đến lúc đó ngươi chính là đại nguyên soái thống soái thiên hạ, Nam chinh bắc phạt đều giao cho ngươi làm tốt.
Tần Tiêu cười ha hả:
- Tiền đồ còn tươi sáng, nhưng mà khúc chiết phải ưu tiên trước mắt, Lý Khỏa Nhi này tỉnh chưa?
Lý Trọng Tuấn cười tà ác, nhếch miệng nói ra:
- Vậy thì dọa nàng ngất đi!
Ở bên cạnh Lý Tự Nghiệp nghe xong cười ha hả:
- Đây không có vấn đề! Chuyện này giao cho ta đây tới xử lý.
Ba người cùng cười ha hả, Tần Tiêu nhớ tới chuyện Lý Lâm Phủ, nhìn Lý Trọng Tuấn nói ra:
- Có một gia hỏa tên là Lý Lâm Phủ, hôm nay ta nhét hắn vào đông cung, khả năng không lâu sẽ đem làm thái giám phục thị đông cung. Điện hạ ngươi lưu tâm một chút, gian nịnh tiểu nhân, không thể cho hắn đắc thế, đừng cho hắn cơ hội gì.
- Chuyện này còn không đơn giản!
Lý Trọng Tuấn lạnh lùng cười cười:
- Chỉ cần hắn làm thái giám, vậy thì không khác gì trâu bò trong đông cung cả. Lúc nào nhớ tới một đao chém ngay tại chỗ, đánh rắm cũng không được.
Tiệc cưới của An Nhạc công chúa cũng là một việc đại khái. Khách mới một vạn hai ngàn người, khai mở hai ngàn bàn tiệc, ca múa phô trương đúng là lớn hơn thái tử lập phi. Nhưng mà Lý Trọng Tuấn lại biểu hiện cực kỳ ‘ rộng lượng ’, không có chút ghen ghet, lại làm cho đám sứ thần và thần tử khó hiểu. Bởi vì An Nhạc công chúa đang chờ đợi động phòng nên ‘ không tiện ’ đi ra đón khách, vì vậy Lý Trọng Tuấn làm ca ca mang theo Võ Sùng Huấn vẻ mặt buồn khổ chiêu đãi khách mời, mời khách mới, cao hứng còn hơn cả việc mình lập phi ngày trước. Lý Hiển cùng Vi sau cũng là miễn cưỡng giả bộ vui cười như không có viejc gì, thật vất vả mới chấm dứt yến hội.
Tần Tiêu cùng bọn người Lý Tự Nghiệp âm thầm buồn cười, khẩu vị rất tốt, sơn hào hải vị bày đầy bàn cũng bị quét sạch, giống như ác thú hàng lâm.
Vào lúc ban đêm Tần Tiêu tự mình suất lĩnh Vũ Lâm Vệ, nghiêm mật gác Tuyên Huy điện, lúc này nghe một dám đầu trọc tụng kinh niệm phật tới nửa đêm, sau đó lại có mấy Vu sư y y nha nha nhảy đại thần. Trong nội tâm Tần Tiêu vui vẻ: chỉ để ý thôi, ta xem như xem náo nhiệt. Các ngươi muốn khu quỷ thần kỳ thật ở ngay trước mặt đấy, là một đám người sống giả thần giả quỷ!
Về phần tình huống Lý Khỏa Nhi thì Vạn Lôi cũng thường xuyên báo lại, nói là ‘ ngẫu nhiên ’ nghe được trong chỗ của An Nhạc công chúa có âm thanh đồ vật rơi vỡ, còn có hai lần nhìn thấy Lý Khỏa Nhi cởi sạch quần áo thiếu chút nữa chạy ra ngoài, may mắn mấy thị nữ ôm lại.
Đến nửa đêm Lý Đa Tạc cũng tới Tuyên Huy điện nhận ca, Tần Tiêu cưỡi ngựa huýt sáo quay về nhà, trong nội tâm thầm nghĩ: vốn chỉ muốn diệt khí diễm hung hăng càn quấy của Lý Khỏa Nhi, không nghĩ tới chó ngáp phải ruồi làm cho nàng điên. Vậy cũng tốt, trên triều đình cũng ít đi phiền toái, quá thoải mái.
Vui thích về đến nhà. Nhìn thấy Lý Tiên Huệ đang chờ đợi, Tần Tiêu ôm nàng xoay vào vòng. Làm Lý Tiên Huệ sợ hãi, sau đó lại cười khanh khách:
- Ngươi mấy ngày nay làm sao vậy, vui vẻ như vậy?
- Vui vẻ không được sao?
Tần Tiêu nhẹ nhàng vuốt tóc của Lý Tiên Huệ, trong nội tâm thì âm thầm cười nói: cũng không có đại sự gì, chỉ đem muội tử của ngươi... Ai nha. Ta thật sự xin lỗi Tiên Nhi thiện lương a. Hắc hắc!
Lý Tiên Huệ lôi kéo cánh tay Tần Tiêu đi vào nhà tắm:
- Ngươi vui vẻ, ta cũng vui vẻ, đương nhiên tốt! Mấy ngày nữa là lễ mừng năm mới, ngươi nói đến lúc đó sẽ có ba bốn mươi người tới đây ăn mừng năm mới, cảm tình rất tốt! Ta lại an bài đám đầu bếp, bảo bọn họ chuẩn bị dụng cụ đi.
- Vất vả ngươi rồi..., hảo lão bà.
Tần Tiêu hôn lên hai má lạnh buốt của Lý Tiên Huệ một cái, nói:
- Rất lạnh sao? Cùng nhau tắm đi! Tắm nước nóng rất ấm nha, ta đi lấy vật kia trước!
- Đừng có hồ đồ!
Lý Tiên Huệ vội vàng ngượng ngùng ngăn hắn lại:
- Làm gì có chuyện hoang đường như vậy, trong nhà tắm làm sao...
Hai người đang tình ý đặm đặc, đột nhiên cánh cửa phủ viện có người gõ mạnh. Tần Tiêu phiền muộn nhíu mày:
- Đây là ai thế, hơn nửa đêm phá cửa làm người ta buồn phiền. Chẳng lẽ lại là thái tử điện hạ?
Đi ra ngoài cửa, nhìn kỹ vài lần không biết.
- Ngươi ai vậy?
Tần Tiêu có chút căm tức hỏi.
Người tới quỳ đến ở trước cửa:
- Đại Đô Đốc thứ tội! Tiểu nhân là người trong hoàng cung Thiên Ngưu Vệ tới báo tin, phụng lệnh của bệ hạ đến đây báo tin cho Đại Đô Đốc.
- Báo tin?
Tần Tiêu nghi ngờ nói:
- Bệ hạ nói chuyện không phải là thánh chỉ sao. Có chuyện gì ngươi bắt đầu nói đi.
Người tới đứng dậy:
- Một khắc trước bệ hạ vừa mới nhận được tin nhanh từ Lạc Dương, Thánh hoàng. . . Thánh hoàng bệ hạ giờ Dậu ngày hôm qua đã long ngự quy thiên ở Thượng Dung cung tại Lạc Dương!
- Ah!
Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ đồng thời kinh hô lên:
- Thật?
Bây giờ là nửa đêm giờ Sửu, giờ Dậu hôm qua không phải là lúc trước sao?
Người tới trịnh trọng nói ý của bệ hạ.
- Vốn ngày mai sẽ được nghỉ, nhưng xảy ra đại sự thế này thì tảo triều ngày mai quan viên ngoài ngũ phẩm không được phép nghỉ, cùng đi tới dự lễ tang của thánh hoàng. Đại Đô Đốc, tiểu nhân nói xong rồi, cáo từ.
Tần Tiêu có chút ngây ngốc khoát khoát tay:
- Đi thôi, ta biết rõ.
Sau đó đóng cửa lại.
Lý Tiên Huệ vẻ mặt bi thương nhìn qua Tần Tiêu, thì thào nói ra:
- Hoàng đế nãi nãi. . . Cứ như vậy, đi?
Tần Tiêu ôm Lý Tiên Huệ vào trong ngực, vỗ lưng của nàng, nói:
- Đừng thương tâm, người chắc chắn sẽ có hôm nay. Ta tin tưởng hoàng đế nãi nãi đi rất an tâm. Mấy ngày hôm trước chúng ta không phải đã đi thăm rồi sao? Nàng nói với ta rất nhiều. Kỳ thật nàng hiện tại đã nghĩ thông suốt, không có oán hận cùng di hận...
Lý Tiên Huệ tựa vào trong ngực của Tần Tiêu, nhẹ nhàng gật gật đầu, nước mắt chảy xuống.
Tần Tiêu khẽ thở dài một cái, vịn Lý Tiên Huệ đi vào trong phòng, trong nội tâm cũng cảm khái ngàn vạn: ngắn ngủn một năm ta từ bình dân biến thành Tam phẩm Đại tướng quân, tốc độ lên chức ngay cả hoàng tử vương công còn nhanh hơn, tất cả đều do Võ Tắc Thiên ban tặng. Nhưng mà bây giờ nàng lại ra đi? Thiên cổ đế vương chỉ có nữ hoàng duy nhất, ngày hôm qua còn uy nghiêm ngồi trên bệ rồng, chỉ điểm giang sơn, đảo mắt đã yên ắng ra đi trong Thượng Dương cung giá lạnh, đúng vào lúc đứa con Lý Hiển cử hành hôn lễ cho ái nữ An Nhạc công chúa. Đây đúng là châm chọc! Hơn một vạn người cùng ăn uống vui vẻ, Nữ Hoàng lại lặng lẽ ra đi trên giường bệnh, cảm giác tánh mạng của mình đi tới nơi cuối cùng, thẳng đến khi tim ngừng đập và hô hấp dừng lại...
Nghe Lý Tiên Huệ khóc ròng, trong nội tâm của Tần Tiêu cũng có đau đớn.