Tần Tiêu càng nghĩ càng phiền muộn, nhíu mày suy tư chuyện này, nhưng bây giờ không phải là lúc suy tư. Cũng nên tìm biện pháp chu toàn, nhưng đây là chuyện quá khó khăn rồi, chỉ có thể bảo toàn lực lượng của mình mới tốt. Vỗ vỗ bờ mông rời đi, đây không phải chuyện nam nhi nên làm.
Cửa ra vào có tiếng mở ra, Tần Tiêu nhìn lại thì thấy Lý Tiên Huệ đang đi tới bên giường, vẻ mặt xuân quang sáng lạn cười nói:
- Lão công, ngươi tỉnh rồi? Ngủ ngon không?
Tần Tiêu cười duỗi người, duỗi hai tay ra:
- Tiên Nhi, tới đây ôm một cái!
Lý Tiên Huệ cười khanh khách nhào vào ngực của Tần Tiêu, vuốt cái mũi của hắn:
- Vừa tỉnh dậy đã định làm hoa si rồi! Mau dậy đi, đã sắp ăn cơm trưa rồi. A Man ca ca cũng tới đấy, chúng ta đã đánh hai ván mạc trượt rồi.
Tần Tiêu vỗ trán một cái:
- Xấu, đáp ứng phải làm chuyện quan trọng cho hắn, thiếu chút nữa quen chuyện này! Ta lập tức rời giường.
Lý Tiên Huệ giúp đỡ Tần Tiêu rửa mặt, hai người cùng đi tới tầng lầu nhỏ. Tần Tiêu kêu Hình Trường Phong tới, bảo hắn gọi tướng sĩ đặc chủng doanh tới đây.
Trong lầu gỗ có bài một bàn yến tiệc. Lý Long Cơ cùng Mặc Y Tử Địch đang noi chuyện, nhìn thấy Tần Tiêu tiến đến thì vẻ mặt cười xấu xa:
- Ơ, Tần đại tướng quân, cuối cùng đã rời giường. Tối hôm qua rất mệt mỏi sao?
Lý Tiên Huệ lập tức đỏ mặt, nhảy tới bên người Lý Long Cơ véo hắn vài cái.
Lý Long Cơ cười ha hả, nói:
- Xem đi, ta đoán không sai mà!
Tần Tiêu làm bộ nghiêm mặt:
- Thật sự không che đậy miệng, còn có hai cô nương chưa chồng ở đây! Đừng nói những chuyện này. Ngày hôm qua đáp ứng việc của ngươi hiện giờ phải giải quyết rồi. Ta đã gọi huynh đệ đặc chủng doanh tới rồi.
Lý Long Cơ cười hì hì nói:
- Đại ca làm việc ta yên tâm. Ăn cơm trước đi, ăn cơm xong rồi làm việc. Yến hội thịnh soạn thế này không ăn thì đáng tiếc.
Tần Tiêu ngồi vào bàn:
- Dù sao là ngươi xuất tiền ta mời khách, mỗi ngày ăn cũng không sao.
Tử Địch lập tức kêu to:
- Hắn hôm nay thắng a! Cũng không biết có phải ăn gian hay không, vận may quá tốt, hợp với ù.
Lý Long Cơ đắc ý cười to, gắp một miếng thịt nhai, nói:
- Thời gian này sống khá giả a, vừa thắng tiền còn được ăn uống miễn phí.
Mặc Y cười nói:
- Nhưng mà điện hạ mới thắng ba lượng bạc nha.
Tần Tiêu cười to:
- Cũng được ah, dù sao cũng phải có khách quen nha. Mỗi ngày đều thua thảm, người ta không chịu tới. Mỗi lần thua ba trăm quan, lần này thắng ba lượng, ha ha, có ba nữ sát thủ ở đây. Ta nghĩ không phát tài cũng không được.
Lúc này Hình Trường Phong cùng Chung Diễn, Thiết Nô đã tới, Tần Tiêu vẫy tay bảo bọn họ ngồi xuống, nói:
- Tới đây ăn cơm.
Sau khi ăn xong Tần Tiêu cùng Lý Long Cơ mang theo Hình Trường Phong cùng ba mươi tướng sĩ đặc chủng doanh đến phủ Sở Vương. Đại t công chúa trưởng và người nhà đã chuẩn bị tốt. Hai mươi mấy cỗ xe ngựa xếp thành một hàng thật dài.
Tần Tiêu đem đoàn xe đưa tới cửa thành, nhìn Hình Trường Phong nói ra:
- Vất vả ngươi. Trường Phong. Một đường đi qua phải hầu hạ đại công chúa trưởng cẩn thận. Công chúa cao tuổi, lại gặp gỡ loại chuyện ức uất này, ngàn vạn lần không nên làm người ta bi thương.
Hình Trường Phong chắp tay:
- Tướng quân yên tâm, Trường Phong nhất định làm tốt chuyện này.
Vì giảm nhỏ ảnh hưởng tai mắt của người ta, Tần Tiêu cố ý đem đoàn xe đưa tới Duyên Hưng Môn ít người chuẩn bị ra khỏi thành. Không ngờ lại có một đoàn binh sĩ ngăn ở phía trước, tên cầm đầu kêu lên:
- Đoàn xe phương nào, lính ở nơi nào mau xưng tên.
Tần Tiêu trợn mắt nhìn tên tiểu giáo đầu, nói:
- Vô danh tiểu tốt, còn không lui xuống! Không nhận biết bắc nha Vạn Kỵ sao?
Tiểu giáo run rẩy một hồi, kiên trì nói ra:
- Nam nha Đại Đô Đốc có lệnh. Phàm là hơn mười binh sĩ rời thành đều phải có đồng ngư phù của Binh Bộ, nếu không thì không cho qua.
Nam nha Đại Đô Đốc, Vi Ôn ca ca của Vi Hậu, đương kim quốc cữu? Trong nội tâm Tần Tiêu nghĩ thầm: mười người ra khỏi thành phải có đồng ngư phù, tuy có lý, nhưng đây quả thật là làm khó người ta. Quả thực có chút đáng hận!
Tần Tiêu nhẫn nại đè nóng tính, trầm giọng nói ra:
- Hoàng Gia Vệ Suất, xử lý chút ít việc tư không cần ngư phù. Ngươi it chặn đường, còn không mau tránh ra!
Tiểu giáo nuốt một miếng nước bọt:
- Tiểu tướng. . . Tiểu tướng không thể tránh ra.
- Ngươi...
Tần Tiêu phẫn nộ cầm roi ngựa vung lên:
- Đem đô đốc của ngươi gọi tới đây, ta nói chuyện với hắn!
- Không cần thỉnh, bổn tướng đã tới.
Tần Tiêu vừa dứt lời thì binh sĩ cản đường đã tránh đường, một người cưỡi con ngựa cao to chậm rãi đi tới, nói:
- Ah, là Tần tướng quân ah. Thất kính thất kính!
Tần Tiêu nhìn qua người này vài lần, ở trên triều đình đã gặp vài lần, nhưng vẫn không có quen biết với Vi Ôn nam nha Đại Đô Đốc, hơi chắp tay nói:
- Thì ra là Vi tướng quân, hữu lễ hữu lễ.
Vi Ôn hơn bốn mươi tuổi, trên mặt có ba chòm râu, cũng có bộ dáng văn nhã, nhưng mà gương mặt của hắn trắng bệch do ham mê tửu sắc, ánh mắt vụn vặt, thân thể hư nhược, làm gì giống tướng quân cầm binh.
Vii Ôn vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nhìn qua Tần Tiêu:
- Tần tướng quân cái này là muốn đi đâu ở bên trong nha? Lớn như vậy trận chiến. Xe này nhi ở bên trong ngồi là ai ơ?
Tần Tiêu cười lạnh:
- Hoàng Gia Vệ Suất phụng mệnh ra khỏi thành xử lý chút ít việc tư. Như thế nào, Vi tướng quân cũng muốn hỏi sao.
- Không dám không dám.
Vi Ôn tùy ý khách sáo, cỡi ngựa đi tới trước xe ngựa, dùng roi ngựa vén màn xe lên, ngượng ngùng cười nói:
- Ta tưởng là ai, thì ra là toàn gia của đại công chúa trưởng, Tần tướng quân, ngươi lúc nào trở thành gia nô của đại công chúa trưởng vậy?
Tần Tiêu đè nặng nóng tính, quát khẽ nói:
- Vi tướng quân nói vậy là không đúng rồi, hình như có chút quá phận!
Vi Ôn cười ha hả, chắp tay thật có lỗi nói:
- Tần tướng quân thứ tội, thứ tội! Bổn tướng không có sở trường đối đáp, có chỗ đắc tội. Nếu như hộ tống đại công chúa trưởng rời đi thì mời Tần tướng quân rời thành.
Tần Tiêu miệt thị lườm Vô Ôn, rốt cuộc không thèm nhìn hắn, tùy ý chắp chắp tay:
- Vậy thì đa tạ Vi tướng quân. Ra khỏi thành!
Tần Tiêu tự mình đem đoàn xe và bọn người Hình Trường Phong ra khỏi thành, dặn dò vài câu, giục ngựa quay vào Duyên Hưng Môn, bọn người Vi Ôn cũng tán đi. Trong nội tâm Tần Tiêu cũng còn căm tức: đuổi Võ Ý Tông, hiện tại lại nhiều ra Vi Ôn! Võ Ý Tông là bao cỏ lỗ mảng, Vi Ôn lại là người cay động, bụng có lòng dạ xảo trá cay nghiệt. Nam nha Vi Ôn? Lại thấy bọn chuột nhắt xấu xa! Tốt, xem như cừu oán đã kết xuống.
Tần Tiêu cỡi ngựa đến phủ Sở Vương của Lý Long Cơ, hơi có chút bực uống liền hai chén.
Lý Long Cơ buồn bực nói:
- Như thế nào đại ca?
Tần Tiêu kêu rên một tiếng, lại đem chuyện xảy ra ở Duyên Hưng Môn nói cho Lý Long Cơ nghe.
Lý Long Cơ có chút lắc đầu:
- Tính toán, việc nhỏ mà thôi, đừng để trong lòng.