- Nàng nhớ thương chỉ là tỷ tỷ của nàng cùng lông gà vỏ tỏi trong sinh hoạt mỗi ngày. Do đó, điện hạ rất không may mắn, ngươi cho tới nay chỉ là đang đàn gảy tai trâu.
Cái này ngay cả Lý Long Cơ và Lý Tiên Huệ đều nhịn không được cười khẽ. Lý Trọng Tuấn còn lại là vẻ mặt phiền muộn cười khổ:
- Không thể nào? Niên kỷ của nàng cũng không còn nhỏ nữa a!
Tần Tiêu xòe tay ra nói:
- Nhưng hết lần này tới lần khác đây lại chính là sự thực.
Cái này Lý Trọng Tuấn ngược lại cảm giác có chút thoải mái:
- Quá có ý tứ, ta cư nhiên một mực đàn gảy tai trâu. Được rồi, nếu là như thế này, ta vẫn phải đi tìm một người đối đạn đi. Trong mấy người phụ hoàng an bài đề cử cho ta, cũng có tư sắc phẩm hạnh không tệ. Tiện nghi cho các nàng!
Lý Tiên Huệ cười khanh khách nói:
- Vậy Tiên nhi chúc mừng tam ca nha!
Tần Tiêu vỗ tay một cái:
- A Man, cơ hội gỡ vốn của ngươi tới rồi! Ngày hôm nay có người thất tình, mượn thua tiền để phát tiết.
Ba ngày sau Thái tử lập phi.
Ban ngày thì tới tông miếu bái tế, tiếp nhận sứ thần các châu tới và lễ tiết rườm rá. Buổi tối hoàng đế Lý Hiển tại điện Lân Đức thiết yến tiếp đãi quan lại và sứ thần.
Tần Tiêu thân là Hữu Kim Ngô tướng quân, loại nghi thức trọng đại này không thể vắng mặt. Tuy nói không cần làm chuyện gì cụ thể, nhưng mà cũng giống như ‘tiếp khách’, tất cả khách nhân đi tới khải đối mặt quả thực có chút buồn bực. Hơn nữa Bắc nha phải chịu trách nhiệm bảo vệ hoàn thành, công việc lớn nhỏ đều phải an bài. Một ngày Tần Tiêu cảm giác miệng đắng lưỡi khô, trong đầu tìm lý do thoái thác, nhưng mà trong nội tâm vô cùng buồn bực.
Thật vất vả mới tới giờ Mùi, tất cả lễ nghi chấm dứt, Tần Tiêu cưỡi con ngựa chậm rãi quay về nhà nghỉ ngơi một lát, lại tới tiệc tối. Lúc này nhớ tới buổi sáng Lý Long Cơ đụng phải hắn, nói là phải đi cùng mấy huynh đệ, cũng chiếm chỗ tốt để mà uống rượu. Tần Tiêu suy nghĩ một chút, dứt khoát thời gian còn sớm không bằng đi tới phủ Lý Long Cơ một vòng, vì vậy quay đầu ngựa lại đi tới phủ Sở Vương.
Trên đường Chu Tước dòng người như nước thủy triều. Thời tiết lạnh và khô ráo, tất cả mọi người rụt cổ bỏ tay vào trong áo bước chân phải nhanh. Có ba mươi thiết giáp mở đường, đám người tránh ra rất nhanh, không có bao lâu sau đã tới phủ Sở Vương.
Tới trước phủ còn dừng lại một chút. Tần Tiêu suy nghĩ: Đụng hoàng thất ở cửa sao?
Tần Tiêu vừa mới xuống ngựa, người đứng đón chào ở trước cửa phủ Sở Vương cúi đầu mời Tần Tiêu đi vào trong.
Tần Tiêu nhìn ra phía cửa, hỏi:
- Kiệu ở trước cửa phủ là của người nào?
- Ah, là Trấn quốc Thái Bình công chúa, cùng Lâm Xuyên đại công chúa.
- Công chúa?
Tần Tiêu dừng bước chân.
- Vậy xem như tôi tới sau rồi.
Từ chỗ thân thích của hoàng tộc đàm luận, chính mình xông vào thì còn bị chướng mắt.
Tần Tiêu đang chuẩn bị quay người rời khỏi, sau lưng có nữ nhân thấp giọng hô:
- Đây không phải Tần tướng quân sao? Xin dừng bước.
Tần Tiêu nhìn lại, chính là Thái Bình công chúa. Vì vậy tiếp lên vài bước:
- Công chúa điện hạ tốt.
Thái Bình mặc bộ quần áo tím, vẫn ung dung đẹp đẽ quý giá:
- Trùng hợp như vậy ah, Tần tướng quân. Đã gặp gỡ không bằng tâm sự trong phủ Long Cơ nhé?
Tần Tiêu chắp chắp tay:
- Công chúa có lệnh. Tần Tiêu tự nhiên phụng bồi. Công chúa thỉnh!
Trong nội tâm nghi hoặc: Sau khi chính biến, uy vọng của Thái Bình công chúa tăng lên cực nhanh, trong triều có lực ảnh hưởng phi phàm, ngay cả Võ Tam Tư cũng không dám nhìn nàng. Giao tình của ta và nàng ta bình thường, có gì mà bàn?
Tần Tiêu đi theo Thái Bình, quay người lại đi vào nhà. Lý Long Cơ đang chuẩn bị rời đi. Đập vào mắt chính là Thái Bình công chúa quay vào, đằng sau đi theo là Tần Tiêu, cười nói:
- Cô cô vận khí đúng là tốt, muốn tìm ai thì người đó tìm tới cửa. Tần tướng quân, rốt cuộc cũng tới rồi!
Tần Tiêu cười cười, dò xét Lý Long Cơ tại sao nhắc tới hắn chứ, có thể làm cho Lý Long Cơ như vậy. Chỉ lo khách sáo, một điểm tỏ vẻ cũng không có.
Trong nội đường có một lò lửa than cho nên rất ấm. Ba người phân chủ khách ngồi xuống, Thái Bình công chúa thì nói:
- Tần tướng quân, chuyện là thế này, hôm nay cô cô là đại công chúa tìm Long Cơ, kỳ thật là có chuyện nhờ hắn hỗ trợ. Ta biết rõ ngươi cùng Long Cơ giao tình không tệ, vì vậy nhờ hắn chuyển lời tìm ngươi.
Trong nội tâm Tần Tiêu sinh nghi:
- Công chúa có việc không ngại phân phó, không cần làm phiền Sở Vương.
Thái Bình công chúa khẽ cười cười:
- Tần tướng quân quả nhiên là người trượng nghĩa. Ta trước hết nói cho ngươi biết một việc. Hôm nay cùng theo ta tới đây là Lâm Xuyên đại công chúa trưởng. Chính là hoàng cô của ta. Là hoàng bà cô của Long Cơ. Ta muốn mời Tần tướng quân, phái Vạn Kỵ tướng sĩ hộ tống đại công chúa trưởng quay về Thái Nguyên. Không biết tướng quân định như thế nào?
Tần Tiêu chắp chắp tay:
- Những chuyện nhỏ nhặt này không cần nói đến? Công chúa phái hạ nhân đưa thiếp mời là được rồi.
Thái Bình công chúa cười cười:
- Nếu tướng quân nhận lời thì ta cũng yên tâm. Đã như vậy các ngươi tụ tập đi, ta trước cáo từ.
Lý Long Cơ cùng Tần Tiêu đứng dậy, tiễn đưa Thái Bình công chúa đi. Thời điểm quay vào Tần Tiêu nghi hoặc hỏi:
- Loại chuyện nhỏ nhặt này vì sao Thái Bình công chúa lại nhờ ngươi đi tìm ta hỗ trợ?
Lý Long Cơ bất đắc dĩ cười lên:
- Có một việc, có lẽ ngươi không rõ đâu.
- Chuyện gì?
- Đây chính là ác nữ An Nhạc công chúa Lý Khỏa Nhi này gây chuyện phiền toái.
Lý Long Cơ nói:
- Trường Trữ công chúa ngươi biết không? Trưởng nữ của bệ hạ, cũng là tỷ tỷ chùng cha khác mẹ với Tiên Nhi cùng Lý Khỏa Nhi. Nàng từ trước đều không tham dự chính sự, cũng rất ít xuất đầu lộ diện. Nhưng mà rất được bệ hạ ưa thích, nhận được đãi ngộ không ai sánh được. Hai tháng trước bệ hạ đem nhà của Võ Ý Tông sửa lại, ban cho Trường Trữ công chúa.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó?
Lý Long Cơ hơi nhíu mày:
- Lý Khỏa Nhi đã mất hứng. Bởi vì hiện tại chỉ có nàng mới là con ruột thịt duy nhất, ngay cả Lý Trọng Tuấn nàng cũng không đặt vào trong mắt huống chi là Trường Trữ công chúa? Cho nên nàng chạy tới trước mặt bệ hạ và hoàng hậu náo một hồi, nói dinh thự của mình không bằng Trường Trữ công chúa, tìm bệ hạ vơ vét tài sản một trăm vạn quan, dùng để tu sửa tòa nhà.
Tần Tiêu kinh hô lên:
- Trời ơi, một trăm vạn? Nàng muốn tua sửa cung điện sao?
Lý Long Cơ bất đắc dĩ lắc đầu:
- Đáng tiếc bệ hạ không nghĩ như vậy. Trừ cho nàng một trăm vạn, lại còn đồng ý thỉnh cầu của nàng.
- Cái gì?
- Lý Khỏa Nhi ngại phủ quận chúa của mình quá nhỏ, sữa lại không đủ khí khái, vì vậy muốn xây nhà mới. Nhưng mà ở kinh thành này làm gì còn đất trống? Vì vậy, Khỏa Nhi đã ép mua ép bán với mấy chục hộ dân, sau đó hủy làm đất bằng, chuẩn bị ở xây tòa nhà mới. Nhưng mà nàng ngại không đủ, bởi vì ở gần phủ đệ của hoàng bà cô, ở chỗ kia mấy chục năm rồi.