- Sao lại tỉnh rồi? Tỉnh rồi thì cũng tốt, vừa đúng lúc ta có việc nói cho ngươi biết. Sợ để ngày mai mới nói thỉ hỏng việc mất
Lý Tiên Huệ cầm lấy một đống gì đó ở trên bàn sau đó ném tới đầu gối.
- Ngươi xem một chút đi, hôm nay ngươi không có ở nhà, có biết bao nhiêu người tới bái phỏng ngươi đó.
Tần Tiêu chống tay ngồi dậy, hai mắt say đến nỗi lờ đờ mông lung không kiên nhẫn nói:
- Những người này có thấy phiền hay không vậy trời, sao lại chạy đến nhà của ta hết vậy. Ngươi không biết đâu, Suất Phủ cùng Đại lý Tự Trung. Đều nhận được rất nhiều bái thiếp, có vài cái không biết là ai.
Lý Tiên Huệ gom lại một đống ôm tới chỗ của Tần Tiêu rồi ngồi xuống, mở ra một cái bái thiếp cho hắn xem:
- Làm quan mà, còn không phải là như vậy hay sao chứ? Chuyện thường tình mà thôi, ngươi cũng nên học một chút đi. Đừng không có kiên nhẫn. Người ta chịu chủ động tới bái phỏng ngươi, cũng có ý để mắt tới ngươi, ngàn vạn đừng có cự tuyệt mấy người đó, nếu đắc tội với mấy người đó thì coi chừng sẽ rơi xuống thanh danh không tốt. Ngươi xem này, Tương Tác Giam Lô Đại Tượng. Ngươi không phải muốn xin hắn làm ông chủ tây sao? Hôm nay hắn cũng đã tới rồi, bảy tám chục tuổi rồi mà còn chủ động bái phỏng ngươi thế này huống chi là thanh niên hai mươi tuổi chứ, cũng không dễ dàng đâu.
- A, hắn cũng tới sao.
Tần Tiêu tiếp nhận bái thiếp nhìn một chút, thật đúng là Lô Đại Tượng, trên thiếp mời còn có hai câu, đồ vật mà ta nhờ hắn làm đã chuẩn bị xong rồi.
Tần Tiêu nghĩ một chút rồi nói:
- Vốn là, Lô Đại Tượng giúp ta làm những trang bị này, là mua cho Thượng Quan Uyển Nhi, để giúp một phần nào khi nàng “Về hưu”. Hiện tại trên triều đình rất loạn, Vũ Hoàng hạ chức Thượng Quan Uyển Nhi vừa mất chỗ dựa. Hắn nhìn thấy việc này cũng không muốn xảy ra như vậy. Xem ra vẫn là ta thay hắn đi làm vậy. Lão nhân gia cũng đã bảy tám chục tuổi rồi đúng là cũng không dễ dàng làm cho lắm.
- Còn có cái này nữa, người này ngươi cũng có biết đấy.
Lý Tiên Huệ thần sắc mật mờ cùng giọng nói có vẻ là lạ, đưa cho hắn bái thiếp.
- Đến thăm bộ dáng kinh thành nổi tiếng!
- Ai vậy?
Tần Tiêu nhận lấy xem xét, không khỏi ngây ngẩn cả người:
- Tại sao...lại là nàng ta? Bách Linh Lung Phong nhị nương. Sao nàng ta cũng tới đây vậy?
Lý Tiên Huệ nhẹ nhàng đập một quyền ở trên đùi Tần Tiêu:
- Ta cũng không biết. Có thể nàng đến mời ngươi đến thăm để bàn chuyện làm ăn chăng?
Tần Tiêu cười ha ha nói:
- Vậy được rồi, ngày mai ta liền đi đến thăm thử xem sao.
Lý Tiên Huệ nhảy dựng lên bổ nhào vào Tần Tiêu đang ở trên giường:
- Ngươi dám ngươi dám! Ngươi mà dám đi, thì cũng đừng đến giường ta ngủ nữa đó!
Tần Tiêu duỗi một tay ra dò tìm được cái eo mềm của nàng liền gãi ngứa:
- Có người đang ghen kìa!
- Ta mới không thèm cùng ngươi náo loạn đâu!
Lý Tiên Huệ ngồi dậy. Cầm một đống bái thiếp ném đến trước mặt của Tần Tiêu:
- Những người này ngươi nên xem kỹ một chút đi, ít nhất trong nội tâm có cái đo đếm cũng thật là tốt. Hữu uy vệ Trương Nhân Nguyện, Vũ lâm vệ Lý Đa Tạc, Kính Điệu, Hoàn Hữu Nhĩ ở Ngự sử đài cùng Đại Lý Tự Đồng Liêu. Những người này cũng đều tới đây. Thiên Thiên tại Suất Phủ cùng Đại lÝ Tự Đô cũng không gặp được ngươi. Người ta cũng đã không gặp được ngươi ba lần rồi đó! Ngươi cũng đừng có thất lễ nữa.
Tần Tiêu nằm ở trên giường cầm bái thiếp lật qua lật lại, trong lòng thầm nghĩ: Trương Nhân Nguyện Lý Đa Tạc. Những người này đều là người có tiếng và có thế lực ở trong quân đội, phần lớn đều có chút sâu hoặc cạn giao tình với ta. Hiện tại chủ động tới bái phỏng ta, cũng có thể là cho ta mặt mũi rồi. Ai nha, trong khoảng thời gian ngắn, ta đứng ở trước cửa giăng lưới cũng có thể bắt được chim ở trong trạch phủ, thoáng cái thì liền đông như trẩy hội ấy! Ngày mai ta sẽ ở nhà, chờ những người này tới, tại Tả Vệ Suất Phủ tiếp khách, hay là nói thẳng ra là chờ một người...
Vào lúc sáng sớm, dường như Tần Tiêu vừa mới mở to mắt ra, lại chợt nghe bên ngoài có người nói chuyện:
- Tần tướng quân có ở đây không?
Âm thanh của lão gia này, nghe rất quen.
Hình Trường Phong đứng ở bên ngoài đáp lời lại:
- A, là Trương tướng quân đến chơi. Tướng quân còn chưa có tỉnh dậy đâu, nếu không, ta đi gọi cho ngài nhé?
Trong nội đường Tần Tiêu sững sờ một lát: Trương Nhân Nguyện, có chuyện mà đến đây sớm như vậy ta?
Trương Nhân Nguyện hạ giọng xuống:
- Đừng vội đừng vội, lão phu ngồi đây chờ một chút cũng được.
Tần Tiêu nhẹ nhàng ôm Lý Tiên Huệ ở trong ngực mình qua một bên, xoay người rời giường, sau khi ăn mặc chỉnh tề liền đi ra ngoài đại sảnh, chắp tay nghênh đón Trương Nhân Nguyện đang ngồi ngay ngắn uống trà:
- Là Trương tướng quân sao! Tần Tiêu thật sự quá thất lễ rồi!
Trương Nhân Nguyện đứng dậy cười ha hả chắp tay hoàn lễ:
- Sáng sớm lão phu đã tới quấy rầy rồi, kính xin Tần tướng quân thứ tội cho lão phu!
Hai người phân chủ khách ngồi xuống cùng nhau hàn huyên một lát.
Trương Nhân Nguyện nói rằng:
- Tần tướng quân, ngay lúc này...Ừ, nói như thế nào đây nhỉ, lão phu thật sự là bái phục ngươi rồi đó!
Tần Tiêu cười cười với Trương Nhân Nguyện:
- Xin Trương tướng quân chỉ giáo cho?
- Liệu mọi việc y như thần!
Trương Nhân Nguyện tiến đến bên tai Tần Tiêu nói nhỏ:
- Thật sự là quá thần kỳ đó! Lão phu vừa mới đuổi tới Trường An thì chợt nghe nói rạng sáng nay trong cung xảy ra chính biến. Một ít tướng quân trú đóng ở ngoài thành Trường An, hiện giờ đang rất luống cuống không biết làm sao đây, còn có một ít cũng đang rục rịch, muốn tiến vào Trường An thành chém giết. Lão phu dẫn theo mấy vạn đại quân dẹp loạn, cuối cùng cũng trấn trụ được bọn họ, ha ha!
Tần Tiêu cười ha ha nói:
- Trương tướng quân, lần này ngươi đã lập được công lao rồi đó! Sau khi Thái tử đăng cơ, đương nhiên sẽ không thiếu chỗ cho ngươi đâu. Còn nữa... Hiện tại Nam Nha đã thay đổi chủ tử, không phải Vệ Vương đương gia nữa rồi, hình như là huynh trưởng của Thái tử phi. Người này ngươi có biết hay không?
- Huynh trưởng của Thái tử phi sao?
Trương Nhân Nguyện tinh tế suy tư một hồi lâu:
- Lúc đầu ta cũng chỉ biết sẽ thay đổi một người họ Vi, không nghĩ tới người này lại có địa vị như vậy. Trước đây chưa từng nghe nói qua, ít nhất không phải người trong quân đội.
Tần Tiêu chậm rãi khẽ gật đầu một cái. Trong lòng nghĩ: Vi Ôn, huynh trưởng của Vi hậu, xem ra trước đó không phải là địa vị đại quan, ít nhất trong triều đình không có tên của hắn. Hiện tại lại một bước lên trời làm Đại lão bản của Nam Nha. Xem ra lực lượng đằng sau Vi hậu này, thật đúng là không thể khinh thường được nha!
- Này, Tần huynh đệ à!
Giọng nói của Trương Nhân Nguyện thân mật hơn rất nhiều, ngay cả xưng hô cũng thay đổi luôn:
- Ta nghe được một tin tức, triều đình chuẩn bị bổ nhiệm ngươi làm Đại Đô đốc của Bắc Nha, có việc này phải không?
Tần Tiêu cười nhẹ một tiếng:
- Còn chưa có rõ ràng lắm. Đến giờ ta vẫn chưa nhận được tin tức chính xác.