Tử Địch là thảm nhất, thua tới mức mặt mày tái mét, cha mẹ cũng nhìn không ra!
Tần Tiêu gọi Hình Trường Phong cũng ngồi xuống, cũng mời cả lão hán Chung Diễn luôn một mực túc trực trong phòng chiếu cố Thiết Nô ra ngồi cùng một bàn. Mấy kỹ nghệ cùng đám hạ nhân cũng tự an bài bữa đêm nên đều lui xuống cả.
Tần Tiêu giơ một chén rượu lên:
- Mắt thấy sắp tới trung thu rồi, mấy người chúng ta khó khăn lắm mới ngồi cùng một chỗ ăn bữa cơm, coi như là ăn bữa cơm đoàn viên đi! Tới, cạn chung!
Mọi người cùng uống cạn một chén.
Tần Tiêu vui vẻ cười nói:
- Mấy người các ngươi đều là bằng hữu tốt nhất và người thân của Tần Tiêu ta. May mắn được quen biết với các ngươi thật sự là vinh hạnh lớn nhất của ta. Ta tuy là cô nhi, nhưng bây giờ tuyệt không cô độc, mỗi ngày đều sống rất tốt, rất phong phú, rất vui vẻ! Cũng bởi vì có mọi người ở bên cạnh ta, ta kính mọi người một chung!
Thượng Quan Uyển Nhi uống xong một chung rượu, nói với vẻ cảm khái:
- Thúy mạc châu vi sưởng nguyệt doanh, kim lôi ngọc, giả phiếm lan anh. Tuế tuế niên niên thường hỗ tất, trường trường cửu cửu nhạc thăng bình. Uyển Nhi tới nơi này cũng cảm thấy giống như đang ở nhà vậy, mỗi giây mỗi phút đều cảm thấy vô cùng vui vẻ, tất cả mọi người cũng giống như người nhà của ta vậy. Chỉ tiếc là Uyển Nhi ở lại không được mấy ngày thì phải trở lại cung điện lạnh như băng kia, ai...
Mặc Y nhẹ nhàng vỗ về tay của Thượng Quan Uyển Nhi:
- Uyển Nhi, ngươi cũng đừng buồn. Đại nhân đã hứa với ngươi là chẳng mấy chốc sẽ đón ngươi về ở chung với mấy người bọn ta rồi, tới lúc đó nhất định sẽ không chia ly nữa!
- Đúng vậy, đúng vậy!
Tử Địch cười hắc hắc vô cùng quái dị:
- Bốn người, vừa đủ một bàn mạt chược nha! Ta vẫn còn muốn báo thù nữa, ngươi cũng không thể không tới được!
Tần Tiêu ngửa cổ uống hết một chung rượu, thích ý hít một hơi, trong lòng vui vẻ thầm nghĩ: Cuộc sống như thế, mới có chút ý tứ!
Sáng sớm hôm sau, Tần Tiêu khoác Minh quang giáp đã được lau chùi tới mức sáng bóng lên người, cúi xuống bên giường hôn lên trán Lý Tiên Huệ một cái:
- Lão bà, ta vào cung làm việc đây!
- Ừ, cứ đi đi...
Lý Tiên Huệ hai mắt nhắm nghiền, không nhướng lên nổi, mơ mơ hồ hồ cằn nhàn:
- Ta mệt muốn chết.... muốn ngủ thêm lát nữa, không hầu hạ ngươi thay quần áo được, thực xin lỗi!
Tần Tiêu vuốt nhẹ gương mặt của nàng, cười khẽ:
- Không sao hết, ta cũng không phải què quặt tàn phế gì. Bây giờ mới biết mệt, ai bảo các ngươi đánh mặt chược lâu như vậy làm gì!
- Ngươi nói nghe hay lắm!
Lý Tiên Huệ mở to hai mắt, bĩu môi phàn nàn với Tần Tiêu:
- Thân thể của người ta đều bị ngươi lăn qua lăn lại tới mức không dậy nổi rồi đây!
Tần Tiêu cười hắc hắc, kề sát vào tai của nàng nói:
- Nhưng lúc sau... lại là chính ngươi muốn mà!
Tần Tiêu cười ha hả mấy tiếng, cầm lấy khôi giáp sư man đầu đi ra cửa, vừa đi ra liền nhìn thấy hai người Hình Trường Phong và Vạn Lôi đứng trong sân, đang thấp giọng trò chuyện. Thấy Tần Tiêu đi ra, hai người nhất tề chắp tay hành lễ:
- Chào đại soái!
- Hai vị huynh đệ tới sớm thật đấy!
Tần Tiêu đi tới bên cạnh hai người:
- Đi thôi, cùng đi ăn điểm tâm sớm thôi.
- Đại soái!
Vạn Lôi nói:
- Mạt tướng đã ăn rồi, huynh đệ Đặc chủng doanh đều ở bên ngoài phủ, chỉ chờ đại soái thôi!
Tần Tiêu ngạc nhiên hỏi:
- Chờ ta, chờ ta làm gì?
Vạn Lôi cười nhẹ một tiếng:
- Lý Tự Nghiệp Lý tướng quân kêu chúng ta tới. Nói là bắt đầu từ hôm nay trở đi. Thân phận của đại soái đã không còn như trước, ra khỏi cửa nhất định phải có hộ vệ, vậy nên.... Đành để huynh đệ Đặc chủng doanh chúng ta đảm đương vị trí thân binh của đại soái.
- A, cái tên Lý Tự Nghiệp này!
Tần Tiêu cười nói:
- Lại còn biết chơi trò phô trương thanh thế! Không chừng chính là do cái lão cổ hủ Phạm Thức Đức kia dạy hắn. Được rồi, nếu như các huynh đệ đều đã tới đây thì gọi vào phủ hết đi. Huynh đệ Đặc chủng doanh mấy hôm nay đã lập được kỳ công, nếu không thưởng thì không được! Trường Phong, ngươi tới hậu đường tìm Tử Địch lấy chìa khóa đi.
Hình Trường Phong chắp tay rời khỏi. Tần Tiêu thì nói Vạn Lôi gọi các tướng sĩ Đặc chủng doanh đứng bên ngoài đi vào, chỉ lát sau đã đi tới hậu đường.
Tử Địch dụi dụi đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, mang bộ mặt chưa tỉnh ngủ đi tới, vừa đi vừa ngáp. Tần Tiêu cười thầm trong lòng, nghĩ: Con ma cờ bạc này, tối hôm qua chơi tới phát nghiện, lôi kéo Mặc Y cùng luyện tuyệt kỹ đánh bài mãi không tha...
Tử Địch đi tới bên cạnh Tần Tiêu, thấy có người ngoài ở đây nên cũng thi lễ một cái.
Sau đó sáp lại nhỏ giọng nói:
- Lại lấy tiền nữa! Lần trước lúc ngươi kéo tả vệ ra ngoài huấn luyện đã lấy hết năm vạn quan rồi. Nếu cứ tiếp tục xài hoang như thế thì sẽ sớm cạn túi mất thôi!
Tần Tiêu nói:
- Không có chuyện đó đâu, cần tiêu thì phải tiêu thôi! Đợi qua khoảng thời gian này, ta sẽ nghĩ vài biện pháp để các ngươi kiếm thật nhiều tiền.
Tử Địch nhếch miệng gật đầu:
- Được rồi, việc này ta cũng không quản được. Ta chỉ biết mỗi một chuyện là kể từ sau khi tới kinh thành này thì tiền tiêu ngày càng nhiều, trước sau tốn hết gần mười vạn rồi. Lần này lại cần bao nhiêu đây?
Tần Tiêu giơ lên ba ngón tay.
- Ba ngàn quan?
- Không. Ba ngàn lượng.
- Nhiều bạc như vậy sao?
- Không phải bạc... là hoàng kim!
Tử Địch buồn bực trừng mắt liếc Tần Tiêu một cái, mở cửa khố phòng ra, thấp giọng mắng một câu:
- Bại gia chi tử!
Tần Tiêu cười khẽ:
- Dùng để khen thưởng cho mấy huynh đệ Đặc chủng doanh. Người ta đây chính là lấy mạng ra chơi trên chiến trường. Cũng nên được thưởng một chút chứ! Tiền tài là vật ngoài thân, hết rồi có thể kiếm lại được. Nhưng mạng mà mất rồi thì chẳng làm ăn gì được nữa đâu.
Tần Tiêu gọi Hình Trường Phong và Vạn Lôi cùng vào trong khố phòng khiêng hai rương vàng ra, nói với bọn họ:
- Cầm lấy cái này đi chia cho mấy huynh đệ đi. Theo quy cũ mỗi người một trăm lượng. Phần của Lý Tự Nghiệp và Điền Trân thì ta sẽ tự mình mang tới đưa cho bọn họ, các huynh đệ cũng cực khổ nhiều rồi. Cầm lấy ít tiền này, muốn dùng thế nào thì cứ dùng thế ấy.
Vạn Lôi nói:
- Đại soái... hoàng kim được thưởng lần trước cùng với ngân lượng được phát mỗi tháng cũng đủ để các huynh đệ dùng rồi, cái này....
Tần Tiêu vỗ tay Vạn Lôi cười ha hả:
- Mấy huynh đệ Đặc chủng doanh ăn khổ gấp trăm lần, hoàn thành nhiệm vụ mà người khác không cách nào tưởng tượng được, được thưởng số ấy cũng là chuyện đương nhiên. Đất kinh thành này là hố ăn tiền, không có tiền thì nửa bước cũng khó đi, nhiều thêm chút tiền cũng chẳng phải chuyện xấu gì, có thể sống tốt hơn một chút, đây cũng là chút tâm ý của ta, không cần phải nhiều lời nữa, cầm lấy chia cho các huynh đệ đi!
Hình Trường Phong cười nói:
- Đại soái. Ta không cần đâu. Ta ngày nào cũng đi theo đại soái, ăn mặc không lo, cầm tiền cũng chẳng có chỗ nào để tiêu!
- Bớt nói nhảm đi! Đều lấy hết cho ta. Sau này ngươi định không cưới vợ mua nhà à? Tới lúc đó ngươi sẽ biết có bao nhiêu thứ cần phải chi tiền!
Hai người cầm vàng chia cho tướng sĩ Đặc chủng doanh, mọi người tự nhiên đều vô cùng vui mừng, cảm tạ Tần Tiêu đã ban thưởng.