Tần Tiêu trở lại linh đường, dặn dò mọi người chuyện đêm nay không được nói lộ ra ngoài, sau đó đi về dịch quán, trên đường đi Lý Tự Nghiệp nói ra:
- Đáng hận không thấy quỷ, ta đã lớn như vậy còn chưa thấy quỷ lần nào, thật sự là mất hứng.
Phạm Thức Đức toàn thân khẽ run rẩy:
- Ngươi không sợ sao?
- Sợ cái gì mà sợ!
Lý Tự Nghiệp rống to, nói:
- Quỷ còn không phải mẹ nó sinh ra sao, còn sống là người, chết biến thành quỷ. Sống còn khôn sợ thì sợ gì lúc chết?
Tần Tiêu cười ha hả, nói:
- Lý huynh thật sự nói có đạo lý. Sống còn không sợ còn sợ lúc chết sao? Phàm là chuyện u minh ma quái, không phải là miệng nói tự dọa bản thân hay sao.
Phạm Thức Đức nghe vậy cả kinh, nói:
- Đại nhân, ý ngài nói chuyện ma quái đêm nay hoàn toàn là giả dối sao?
- Tiên sinh cao kiến.
Tần Tiêu gật gật đầu, nói ra:
- Hai nha hoàn Triệu phủ này rất có vấn đề. Còn có gia đinh Triệu Lão Tam kia nói không chừng cũng có chút vấn đề. Cái gì chuyện ma quái, rõ ràng là bọn chúng tạo thế cho người ta nhìn mà. Cho dù là có quỷ cũng chỉ là nội tâm của đám người này.
- Mục đích là cái gì? Tại sao lại làm vậy?
Phạm Thức Đức khó hiểu.
Tần Tiêu hơi đăm chiêu lắc đầu, nói:
- Hiện tại còn không rõ ràng được. Kể cả chuyện trộm thi ở thôn Cổ Tang và Triệu tiểu thư nhảy sông, mục đích và động cơ của chúng còn chưa quá rõ ràng.
Lý Tự Nghiệp võ mạnh cái ót của mình, bực bội nói:
- Ai nha, hai người các ngươi nói quá bí hiểm rồi, ta nghe mà không hiểu gì cả!
Tần Tiêu nhịn không được cười rộ lên:
- Ha ha, hắc đản gấp rồi! Mục đích và động cơ của bọn chúng rất đơn giản, cứ chờ thêm vài ngày nữa đi, tự nhiên sẽ rõ ràng cả thôi.
Phạm Thức Đức gật gật đầu:
- Nếu đại nhân nói có mục đích, vậy bọn chúng sẽ tiếp tục tiến hành kế hoạch của mình, đến lúc đó sẽ rất rõ ràng.
Lý Tự Nghiệp bất đắc dĩ trừng trừng mắt:
- Đại nhân, ngài cũng theo lão nhân này gọi ta là hắc đản sao?
Hôm sau Tần Tiêu mang theo Lý Tự Nghiệp cùng Phạm Thức Đức đi tới huyện, tiếp tục xử lý các bản án năm xưa. Huyện nha hôm nay có rất ít người tới báo quan, đại khái là đều đã đi vây xem tang lễ con gái Triệu Huyện lệnh.
Bận việc ban ngày, Tần Tiêu từ bàn án đứng lên, duỗi người giãn gân cốt một chút, trong nội tâm cảm thấy nhẹ nhõm, cuối cùng là xử cho xong bản án.
Đúng lúc này một nha dịch vội vàng chạy vào, quỳ xuông dưới đường la lên.
- Khởi bẩm đại nhân, trong thành lại gặp chuyện không may!
Tần Tiêu tinh thần rùng mình:
- Chuyện gì?
Nha dịch nói:
- Phiêu Hương Lâu Bổn huyện đột nhiên tối hôm qua có một nữ tử thanh lâu chết bất đắc kỳ tử.
- Cái gì, lại là nữ tử?
Tần Tiêu cả kinh, nói:
- Đã kiểm tra xem xét gì chưa, nan nhân chết vì lý do gì?
Nha dịch mờ mịt lắc đầu, nhưng lập tức ngẩng đầu lên, vô cùng kinh hoảng nói ra:
- Càng làm người ta kinh ngạc là nữ tử chết bất đắc kỳ tử thì đột nhiên buổi sáng sống lại, hơn nữa, còn...
- Còn cái gì, nói nhanh một chút, dừng có dong dài thừa nước đục thả câu.
Lý Tự Nghiệp gấp lên.
Nha sai trợn trừng mắt, nhổ nước bọt rung giọng nói:
- Đột nhiên nàng sống lại, lại còn tuyên bố nàng là con gái của Triệu Huyện lệnh, mượn xác hoàn hồn!
Lời vừa nói ra ba người đều kinh hãi.
- Cái gì! Có chuyện này?
- Mượn xác hoàn hồn?
Trong nội tâm Tần Tiêu xuất hiện dấu chấm than.
- Việc này ngược lại còn có quá nhiều tà dị!
Việc này không nên chậm trễ, Tần Tiêu gọi nha dịch dẫn đường, nhanh chóng đi tới Phiêu Hương Lâu.
Phiêu Hương Lâu là kỹ viện lớn nhất của huyện Vũ Xương, tú bà trong nội viện là Đoạn ma ma, trước kia từng là danh hoa của sông Tần Hoài, tuổi tác từ từ cao nên dạt tới Vũ Xương này mở một kỹ viện có chút danh tiếng. Cô nương do bà ta huấn luyện ra thì sắc nghệ song toàn, có thể cho nam nhân tiêu hồn nên lăn lộn rất tốt ở huyện Vũ Xương này.
Thời điểm Tần Tiêu đi vào Phiêu Hương Lâu thì thấy nó to lớn, mọi người bảy mồm tám lưỡi nhao nhao nghị luận, Phiêu Hương Lâu lúc này đã kín người. Trừ mấy nha sai canh giữ cửa thì còn có bốn năm quy nô đang đứng ở cửa, mọi người bất an như kiến bò trong chảo lửa, không ngừng giải thích nói chuyện ma quái.
Tần Tiêu ra lệnh cho người tán đi, chính mình mang theo Phạm Thức Đức cùng Lý Tự Nghiệp đi ra cổng chính. Mấy quy nô nhìn thấy Tần Tiêu chỉ huy nha dịch thì biết quan lớn tới, cuống quít lui qua cho bọn người Tần Tiêu đi vào.
Tần Tiêu đi vào Phiêu Hương Lâu, thấy trong phòng là một phòng màu hồng và bàn trang điểm lớn, nhưng mà hôm nay nhìn có chút quạnh quẽ. Tần Tiêu kêu nha dịch:
- Nữ tử mượn xác hoàn hồn đâu, bây giờ ở đâu rồi?
- Hồi bẩm đại nhân, đang ở trong Tây Sương phòng lầu hai. Cổ công tử đã đi lên rồi, đám người Phiêu Hương Lâu đang ở đó.
Trong nội tâm Tần Tiêu cả kinh: tại sao Cổ công tử tin tức linh thông như vậy!
Đi nhanh lên lầu đẩy cửa Tây Sương phòng, đập vào mắt chính là Cổ công tử đang ôm nữ tử áo đỏ đang khóc, bên cạnh có một đám nữ nhân xinh đẹp đang đứng, xem ra là Đoạn ma ma và đám nữ tử dưới trướng.
Đi theo mấy nha dịch tiến vào.
- Khâm sai đại thần giá lâm, Đoạn ma ma còn không mau nghênh đón.
Lời vừa nói ra bọn người Đoạn ma ma nhao nhao quỳ xuống đất, ngay cả Cổ công tử cùng nữ tử đang khóc rống lên cũng quỳ xuống đất dập đầu.
- Bỏ đi, đều đứng lên rồi nói.
Tần Tiêu cẩn thận đánh giá mấy người kia, lần đầu tiên hắn nhìn qua Đoạn Như, bởi vì nàng quá bắt mắt.
Theo lý thuyết thì Đoạn Như này phải ba bốn mươi tuổi, nàng bảo dưỡng như tiểu cô nương hơn hai mươi tuổi mà thôi, dáng người no đủ hấp dẫn và bộ ngực sữa nửa hở eo mảnh khảng, trên mặt cũng không trang điểm quá nhiều, nhưng mà trong đôi mắt tinh xảo cũng đủ cho người ta cảm thấy lâng lâng.
Đơn giản mà nói nàng chính là nữ nhân yêu tinh, bất luận là nam nhân nào gặp cũng phải sinh ra lòng yêu thích.
Mấy cô nương bên cạnh cũng có tư sắc, nhất là nữ nhân đang được Cổ công tử ôm trong ngực, đây là người xưng là Triệu tiểu thư mượn xác hoàn hồn, trước khi tên là Mạc Vân Nhi, tuổi chừng mười tám, quả thật là đoan trang xinh đẹp, tuy đang vùi đầu khóc nhưng cũng có thể cảm nhận được nét xuân thì, phi thường xinh đẹp.
Tần Tiêu đem Cổ công tử kêu đi ra, nhìn hắn nói:
- Ngươi có thể xác định Mạc Vân Nhi nhất định là Triệu tiểu thư?
Cổ công tử vẻ mặt kích động, nói chuyện có chút lộn xộn. xem tại Trà Truyện
- Có thể, ta có thể xác định! Theo lời nói và cử động thì tất cả đều giống nhau. Tuy tướng mạo khác nhau những ta vẫn nhận ra được. Thậm chí, thậm chí nàng còn biết bí mật giữa chúng ta!
Tần Tiêu nhìn thẳng chằm chằm vào Cổ công tử:
- Bí mật gì?
Đột nhiên Cổ công tử đỏ bừng mặt, nói:
- Cái này... Nàng bảo ta " Giả Dược Nhi ". Đại nhân có chỗ không biết, nhà của ta kinh thương, phụ thân giao một tiệm bán thuốc cho ta quản lý, Triệu tiểu thư vì thế mà lấy chuyện này trêu chọc ta. Còn có một chút không dám nói ra sợ có chút thiếu nhã nhặn. Tiểu nhân hổ thẹn.